(Phỏng theo lời kể của bà Huỳnh Thị Sinh)Anh ơi nhớ chăng?Hôm đó ra đi anh đã quay về mấy bậnNói đang sửa tàu hư, rồi anh gọi em hoài!Từ chung cư Nguyễn Kim ngó xuống nhìnEm đã thấy anh xách va li quay lạiVà gọi với lên “Tàu còn sửa đến mai!”Nhưng tàu sửa xong ngay và anh đi, đi mãiĐi đến tận bây giờ rồi ở mãi “Chốn Bồng Lai”!Em đã quen với những cuộc ra đi như vậyNay Vũng Tàu, Nha Trang mai Đà Nẵng, Hoàng SaĐược ở nhà mươi hôm anh chăm sóc ba con gáiĐứa chín tuổi, đứa sáu năm còn bé út lên baCác con cũng đã quen với những chuyến xa baNên mỗi lần chia tay không đứa nào dám khócChỉ bé lớn một lần ngồi cầu thang lau nước mắtBị bé út “lêu lêu” làm chị nó phải cười xòaNhưng cái lần cuối này anh đi em thấy điềm rất lạAnh đứng dưới sân nhìn lên mắt như đẫm lệ nhòaAnh đi rồi làm suốt đêm em không sao chợp mắtVì có tin quân mình đang đụng giặc tại Hoàng Sa!Chiều hôm sau tin báo vềAnh đã bị giặc bắn chìm cùng tàu HQ10 - Nhật Tảo!Sau khi đã phá tan hai chiến hạm của giặc TàuNhưng trừ con lớn, hai đứa sau vẫn không hề hay biếtNgày nào chúng cũng ngồi chờ: “Ba của chúng con đâu?”Em khôn xiết khổ đau tháng ngày ngồi ngóng đợiVà hy vọng thời nay Trời còn có phép màuGiúp kéo tàu Hộ Tống Hạm lên đưa anh về một buổiThăm lại các con thơ cho chúng vợi buồn đau!Anh ơi!Ba mươi chín năm rồi! Anh đã tròn tuổi bảy mươiCác con của chúng ta nay cũng đã thành gia thấtNhưng em không thể nào tin là anh yêu đã mấtVì đêm nào em cũng nghe tiếng anh gọi: “Em ơi!”Khi đươc trở về trời, ai cũng cần nấm đấtĐể vợ con ngày tết, ngày mất còn có chỗ cắm nhangNay anh nằm dưới biển sâu nơi giặc Tàu cưỡng chiếmBa mươi chín năm trời hồn xác dạt lang thang!Không có anh nhưng vì còn các con, em phải sống!Rồi bán dần thứ nọ thứ kia để nuôi chúng trưởng thànhNay nhà ở cũng đang phải chờ, mấy năm liền thuê trọNên chưa có chỗ đặt bàn thờ để treo ảnh của anh!Anh Thà ơi!Em nhớ lắm ngày xưa mỗi lần về nghỉ phépAnh đưa cả bốn mẹ con em tới phố Nguyễn Tri PhươngĂn ốc luộc chấm mắm gừng mồm út cay bật khócAnh cười hiền ôm dỗ con ngó phụng phịu mà thương!Ôi ước gì em và các con được một lần ra đảoĐể thả 74 vòng hoa tang trên biển cả bao laNguyện cầu hương hồn 74 các anh được về quê ăn tếtĐể các anh thôi bị giặc Tàu xéo dày giữa Hoàng Sa!Đến mùa bão, ngư dân ta hay vào Hoàng Sa lánh nạnVẫn thường bị quân Trung Quốc đuổi ra giữa biển khơiHồn các anh có thiêng xin hãy cứu đồng bào gặp nạnVì dân Việt Nam mình còn khổ lắm, các anh ơi!Ôi giá em đưa được anh về Trảng Bàng như anh từng ao ước-Nếu anh hi sinh, xin em để xác anh được về lại quê nhà!-Để được nằm gần má, gần ba, gần ông bà nội ngoại!Có ai ngờ xác anh nay trôi dạt mãi Hoàng Sa!Em không dám mơ các anh sẽ được vinh danh, tạc tượngMà chỉ ước biển đảo quê hương không còn giặc xâm lăng!Cho đất nước bớt lầm than, dân thôi phải bị lao tù oan tráiĐể Hoàng Sa sớm trở về Đất Mẹ Cửu Long Giang!
Đặng Huy Văn
onsdag 20 januari 2016
LỜI THƯƠNG TỪ BÀ QUẢ PHỤ NGỤY VĂN THÀ
Prenumerera på:
Kommentarer till inlägget (Atom)
Inga kommentarer:
Skicka en kommentar