Visar inlägg med etikett ...Truyện.... Visa alla inlägg
Visar inlägg med etikett ...Truyện.... Visa alla inlägg

lördag 17 mars 2018

TÂM HỒN CAO THƯỢNG


Đây là câu chuyện có thật do chính người trong truyện thuật lại. Ông là một giáo viên người Anh. Mỗi khi kể, ông thường không cầm được nước mắt, xúc động nghẹn ngào. Ông nói:

Nhà tôi ở một phố giữa Thủ đô Luân Đôn. Một hôm, tôi vừa ra khỏi cửa thì gặp một cậu bé chừng mười hai, mười ba tuổi ăn mặt tồi tàn, rách rưới; mặt mũi gầy gò, xanh xao; chìa những bao diêm khẩn khoản mời ...tôi mua giúp một bao. Tôi mở ví tiền và chép miệng:

- Rất tiếc là tôi không có xu lẻ.
- Thưa ông , không sao ạ.Ông cứ đưa cho cháu một đồng tiền vàng . Cháu chỉ chạy loáng một lát đến hiệu buôn để đổi, rồi hoàn lại cho ông tiền lẻ còn thừa.
Tôi chăm chú nhìn cậu bé và lưỡng lự :
- Thật chứ ?
- Thưa ông , thật ạ. Cháu không phải là một đứa dối trá.
Nét mặt của cậu bé trông rất cương trực và tự hào tới mức làm tôi tin và giao ngay cho cậu một đồng tiền vàng. Nhưng năm phút, mười phút, rồi mười lăm phút trôi qua mà vẫn không thấy cậu trở lại. Tôi bắt đầu nghi ngờ cậu bé. Nửa giờ sau, chờ mất công, tôi lững thững tiếp tục cuộc dạo chơi và tự nhủ:'' Cần rút kinh nghiệm, không nên tin vào bọn trẻ này''! Vài giờ sau, khi trở về nhà, tôi ngạc nhiên , thấy có một cậu bé đang đợi tôi. Diện mạo cậu bé này rất giống cậu bé đã cầm tiền của tôi, nhưng nhỏ hơn vài tuổi, gầy gò, xanh xao hơn và thoáng một nỗi buồn tuyệt vọng:
- Thưa ông , có phải ông vừa đưa cho Rô-be một đồng tiền vàng không ạ ?
Tôi kẽ gật đầu . Cậu bé tiếp :
- Thưa ông , đây là tiền lẻ hoàn lại... Rô-be nhờ cháu... mang đến trả ông…
Rô-be là anh cháu… chúng cháu mồ côi… Anh cháu không thể mang tiền trả ông được.. vì anh ấy bị xe đụng… đang nằm ở nhà và khó lòng… sống nổi…
Em bé không nói được hết câu vì những tiếng nấc xé lòng. Tôi sững sờ cả người, tim se lại vì hối hận, hỏi dồn:
- Vậy bây giờ Rô-be ở đâu? Hãy đưa tôi đến.
Sau khi dừng lại một chút trước chiếc hầm nhỏ của một căn nhà đổ nát, em bé nói:
- Thưa ông, đây là nhà của chúng cháu.
Trong một góc tối của căn hầm, cạnh chiếc bếp lò cũ kĩ đã tắt ngắm từ lâu, giữa một đống giẻ rách, tôi nhận ra Rô-be nằm dài, bất động. Mặt em lúc này trắng bệch. Một dòng máu đỏ từ trán chảy xuống. Rô-be đưa mắt nhìn về phía tôi, giọng thều thào, yếu ớt:
- Thưa ông, ông hãy lại gần đây.
Tôi quỳ xuống bên em, cầm lấy bàn tay em- bàn tay khẳng khiu, gầy gò, đáng thương, lạnh ngắt.
- Sác-lây, em đưa tiền trả ông rồi chứ?
Cậu bé gật đầu, mắt vẫn sưng mọng.
- …Ôi! Đấy, ông xem, cháu không phải là đứa dối trá mà.
Tôi cúi sát xuống người em, cầm lấy bàn tay em, hôn vào chỗ trán bị thương nứt rạn và nói với Rô-be rằng:
” Em hãy bình tâm, dù bất cứ tình huống nào, tôi cũng sẽ nuôi nấng Sác-lây cho em”.
Tôi nói dịu dàng, âu yếm an ủi Rô-be, để cái chết của em được thanh thản. Bàn tay khốn khổ của em nằm gọn trong tay tôi lạnh dần, lạnh dần…
Em bé nghèo túng của tôi đã từ giã cõi đời quá ngắn ngủi như vậy đấy. Cái chết đó làm cho tôi thấy rằng, trong cuộc đời tôi chưa hề được thấy một cử chỉ, hành động nào đẹp đẽ, cao cả như vậy. Một tâm hồn vô cùng cao thượng ẩn náu trong một em bé sống trong cảnh rất đỗi cực khổ nghèo nàn.

☜(❤‿❤)☞☜(❤‿❤)☞☜(❤‿❤)☞☜(❤‿❤)☞☜(❤‿❤)☞☜(❤‿❤)☞

lördag 16 juli 2016

Nhật ký giường nệm...Đọc rồi ngẫm nghĩ để rồi xót xa, hay đau thương ở chính cách của mình tự cảm nhận


Thứ Bẩy, ngày...tháng... Hôm nay mình có khách VIP, lão già đã ngoài "6 bó".Với loại "thượng đế "này ,mở đầu không phải là tụt quần, mà bằng màn chất vấn đại loại hoàn cảnh nào đã đưa đẩy vào nghề làm gái. " Đừng tin con cave kể chuyện, chớ nghe thằng nghiện trình bày". Thiên hạ đã tổng kết thế mà lão chưa hay , lại gọi mình bằng cháu, hỏi tốt nghiệp phổ thông và vào Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh năm nào.Mình trả lời ngắn gọn, đây cần tiền để sống. Đơn giản thế thôi.Mới tung ra vài chiêu bằng tay và lưỡi, lão rên rỉ sung sướng như chưa bao giờ được thế. Chắc con ngan già vợ lão thuộc loại "đồng khô, nước cạn" lâu rồi, chả cày cuốc được gì nữa. Xong hiệp chính, lão bo cho mình hẳn một "củ"(một triệu).Khi móc tiền, cái cạc vi đít rơi ra, "Chánh văn phòng Tỉnh ủy...". Hèn chi, lão đi con Lexus láng cóng tới đây. Đã trèo trên bụng con này thì thằng đàn ông nào mà chả hùng hục như những con đực. Đạo mạo hay đức hạnh không có chỗ trên cái nệm này.


Chủ Nhật,ngày...tháng... Lần đầu đi " khai thác, đánh bắt xa bờ ". Khách ở mãi Hòa Bình,về đến Hà nội thì đã khuya. Ngồi tắc xi qua đường Láng, thấy một nàng đang bị bọn bảo kê và đám gái già đánh tơi bời. Tự nhiên nổi hứng nghĩa hiệp, gọi " ông anh" của mình ở 113 đến giải cứu, rồi đưa nàng đi ăn. Tội nghiệp con bé, nó ở Hà Tĩnh dạt vòm ra đây. Trong đó biển chết, khách du lịch chẳng có, cái lỗ của nó cũng ế luôn.Rồi lại bị bắt xử phạt hành chính. Không có tiền đóng phải gạ cán bộ chơi trừ nợ.Một thằng cán bộ khác mắc chứng liệt dương, ghen ăn tức ở doạ tố cáo nó tội hối hộ công chức nhà nước bằng " hiện vật". Đành phải bán xới ra đây. Mới đứng đường tối đầu đón khách, đã bị đập tơi bời vì " xâm phạm chủ quyền, lãnh thổ, chưa đóng thuế chỗ ". Ô hay, té ra vấn đề môi trường ảnh hưởng cả đến cái lồn của nó. Đất có Thổ Công , sông có Hà Bá em ơi. Như chị mày đây , phải đóng thuế thân. " Ông anh" sĩ quan cảnh sát 113 lúc nào muốn "chịch" miễn phí lúc nào mình cũng chiều. Kể cả các khoản quà cáp cho hắn, tính ra vẫn rẻ và an toàn hơn nuôi bảo kê.

Thứ Hai, ngày...tháng... Hôm nay phải từ chối một khách quen, mình đang ngày " Quốc khánh".Hắn bảo mới tháng 7, đã mồng 2 tháng 9 đâu.Đồ đầu to, óc nhỏ như quả nho. Ngày đó cờ đỏ rợp trời, giống như mình bị "đèn đỏ" tới tháng của đàn bà. Hết đỏ tới vàng rồi xanh, giao thông , giao hợp lại tiếp tục. Phải giải thích vậy ,hắn mới hiểu.
Thứ Ba, ngày...tháng. Đi ăn sáng, gặp thằng bé con đánh giầy ở miền Trung ra Hà nội kiếm sống. Động cơ từ thiện ngo ngoe trỗi dậy sau bát phở 50 nghìn. Cho nó ít tiền, hỏi mong ước của cháu là gì. Nó chỉ ước mỗi người mọc thêm hai chân nữa, đi hai đôi giầy để nó có việc làm. Ý tưỏng hay, mình cũng mong mỗi thằng đàn ông ham của lạ xứ này mọc thêm một cái chim nữa. Để cô nàng Hà Tĩnh kia có thêm khách, bọn gái đĩ đỡ phải tranh giành nhau thị phần.

Thứ Tư, ngày..tháng... Đã tới rằm, mang hương hoa đi giải hạn. Cửa chuà rộng mở, niềm nở đón tiếp hơn ở siêu thị. Mình thành tâm, chẳng hề ăn cắp hay cướp đoạt của ai cái gì. Thấy một đám đi xe biển xanh, đốt nguyên bao vàng mã cùng đô la âm phủ. Mới hay người trần dối nhau chưa đủ, đi lừa cả người đã chết. Không lẽ ngân hàng địa phủ nhận chuyển khoản cả đô la giả sao.?

Thứ Năm, ngày...tháng.Khách là thằng tuổi Teen, chim còn chưa mở mắt, sinh viên năm đầu.Nó than nghèo, không đủ tiền bao “ Gấu“.Nên nhịn ăn sáng mấy tháng, dành tiền để nếm mùi đời.Mình mới khỏa thân thôi, mà nó đã trớ ra hết. Cầm tiền mình trả lại một nửa mà nó rưng rưng, em chưa thấy ai tử tế như chị.Ở đất nước này có ai nói tốt như đĩ đâu. Sòng phẳng trong kinh doanh là nguyên tắc cuả các công ty một thành viên như mình. Cũng vui một tý, mình đã phá trinh một thằng đàn ông trong đời.

Thứ Sáu, ngày...tháng...Hôm nay gặp một gã khoẻ như trâu.Cày cuốc xong, hắn hỏi thành phố mới tung ra phần mềm quản lý gái mãi dâm nghĩa là sao ? Mình chỉ vào háng, ở đây gắn một con chíp điện tử nhỏ xíu. Mỗi lần dập dình chíp ghi vào bộ nhớ.Cuối năm nộp cho Sở tài nguyên và môi trường để họ tính thuế doanh thu. Gã trố mắt kinh ngạc, tưởng thật.Đã mù tin học lại hay tò mò.

Thứ Bẩy, ngày..tháng... Mới sáng ra mà cái loa phường đã ầm ĩ làm mình thức dậy.Người ta bảo cái loa này là gái đĩ già mồm. Nói vậy chẳng hoá ra chính quyền cũng đánh đĩ sao. Thôi kệ, quan tâm làm gì cho mệt. Dạo này mình lười ghi nhật ký, chỉ lướt Phây. Lại một tin về cựu hoa hậu sinh con, bố của một đại gia chết trên bụng người tình, xác đem chôn ở quê. Chán, cuộc đời phải chăng chỉ là khoảng cách ngắn hay dài giữa hai cái lỗ...

måndag 5 maj 2014

MÓN NỢ LỚN NHẤT CỦA ĐỜI NGƯỜI LÀ TÌNH CẢM

Thất tình lục dục là bảy thứ tình cảm được biểu lộ ra bên ngoài và là sáu việc ham muốn của một con người. Đó là nói theo căn bản, sâu xa hơn nữa còn có vô số vấn đề trong tình cảm. Thất tình lục dục ví như những cục nam châm khi gặp sắt; cũng vậy, tâm luyến ái lúc nào cũng muốn hút con người ...ta vào vòng lẩn quẩn, dính mắc của sự yêu thương và ghét bỏ.

Thất tình là bảy thứ tình cảm mà mỗi chúng ta đều có như vui mừng, giận dữ, buồn bã, vui vẻ, yêu thương, ghét bỏ và ham muốn. Bảy trạng thái hỗn hợp này luôn luôn chi phối đời sống của chúng ta, hễ khi nào tâm ý ta dính mắc vào một thứ gì thì nó sẽ bộc lộ ra nơi nét mặt hay cử chỉ, lời nói và hành động.

Như khi chúng ta hân hoan, vui vẻ sẽ thể hiện ra bộ mặt xinh đẹp. dễ thương. Khi chúng ta buồn bã hay bất an, lo lắng một điều gì thì mặt mày héo hon, ủ dột, khó coi. Còn khi chúng ta giận ai thì mặt mày tái mét hoặc đỏ bừng lên, tay chân run rẩy dẫn đến mất tự chủ nên nói năng và hành động làm tổn hại người khác. Khi chúng ta yêu thương ai quá mãnh liệt làm cho mình cảm thấy rạo rực, bồn chồn trong lòng.
Khi ghét ai ta thể hiện nét mặt cau có hay tinh vi hơn là bên ngoài thể hiện bình thường nhưng trong lòng trào dâng cảm xúc khó chịu, bực bội. Khi quá ham muốn một điều gì ta bất chấp mọi hậu quả xảy ra để đạt được mục đích của mình. Đó là sơ nét về tâm lý tình cảm của một con người, nếu đi sâu vào từng chi tiết cụ thể chúng ta cần phải có thời gian chiêm nghiệm và suy xét thêm nhiều hơn mới thấu rõ tường tận cảm xúc buồn thương, giận ghét.

Lục dục là 6 điều ham muốn qua sự tiếp xúc giữa mình và người khác khi đối duyên xúc cảnh đã trở thành thói quen khó sửa đổi nhiều đời của một con người.

Thấy các đồ vật hình sắc xanh, vàng, đỏ, trắng và hình sắc nam nữ rồi sinh luyến ái, tham đắm vào đó.

Thấy hình dung đoan chánh, tướng mạo tốt đẹp mà sanh lòng tham đắm.

Thấy tướng đi, đứng, nằm ngồi, nói cười mà sanh lòng ái nhiễm.

Nghe tiếng nói trau chuốt êm ái, thích ý, vừa lòng, giọng ca lảnh lót, tiếng nói dịu dàng mà sanh lòng yêu thích, luyến ái.

Thấy da thịt của nam nữ mịn màng, trơn láng mà sanh lòng thương mến, yêu thích rồi chấp giữ vào đó.
Thấy hình nam nữ dễ thương mà sanh lòng đắm trước, dính mắc vào đó mà phát sinh thèm khát muốn chiếm đoạt.

Nếu chúng ta không chấp vào hình ảnh mọi sự vật là thật có thì con người sẽ không còn quan trọng đến nhà cửa sang trọng, các loại xe đẳng cấp, quần áo đẹp đẽ, se sua chưng diện xa hoa, ăn uống quá mức và vui chơi trác táng… Chúng ta chỉ cần sống đơn giản, đạm bạc, nhu cầu vừa đủ, nhờ vậy thân tâm trong sáng, nhẹ nhàng và ung dung, tự tại trong mọi hoàn cảnh.

Nếu chúng ta không dính mắc vào âm thanh, lời nói, văn tự vì nó là vọng duyên hư dối không thật có thì con người sẽ an nhiên, tự tại trước những lời khen chê và xem những âm thanh lớn nhỏ vừa lòng hay không vừa lòng như gió thoảng qua tai.

Thất tình lục dục là những thứ tình cảm giống như những cục nam châm khi gặp sắt. Con người ta cũng vậy, nam nữ gặp nhau đam mê, say đắm sắc dục mà không có ngày thoát ra. Những mong muốn tìm cầu được thỏa mãn nhà Phật gọi là vị ngọt như thích một thứ âm thanh êm dịu, nhẹ nhàng, thấy một hình ảnh đẹp ta đam mê, dính mắc vào đó để được thỏa mãn. Sự thỏa mãn đó chính là vị ngọt của dục lạc, là cái đã đáp ứng được cho lòng ham muốn, làm cho ta cảm thấy đam mê ngất ngây trong hạnh phúc rồi chìm đắm trong đó.

Ai có lập gia đình rồi mới biết chính xác hôn nhân trong tình yêu lứa đôi không phải đơn giản như ta nghĩ trai gái lớn lên là phải có vợ, có chồng. Nhiều người nghĩ rằng có vợ có chồng là để lo tương lai và sự nghiệp cho ta sau này. Bởi vì ta có vay nợ nhau nên mới sinh ra và gặp nhau để trả nợ, hoặc do tình cảm luyến ái trong buộc ràng nên chúng ta phải sống với nhau, tạm gọi là nghĩa vụ vay trả. Thực tế, trong tình cảm cuộc đời nó không phẳng lặng như mặt nước hồ thu mà lúc nào cũng có sóng gió, bão tố với những chướng duyên, nghịch cảnh để ta phải tìm cách giải quyết cho hài hòa.

Đôi khi nhìn bên ngoài nhiều người thấy gia đình đó sống thật hạnh phúc nhưng đi sâu vào bên trong ta mới thấy họ sống chỉ có hình thức bên ngoài để che mắt thiên hạ vì sĩ diện, vì gia đình người thân và con cái. Có những chuyện tình rất đẹp, rất nên thơ, rất đáng nhớ và đáng được người đời ca tụng. Có những bài tình ca bất hủ ca ngợi về tình yêu. Có những bức tranh tuyệt đỉnh nói về sự hấp dẫn và sự quyến rũ của tình yêu. Nói tóm lại, giá trị tình yêu từ xưa nay được sách sử viết nhiều, nói nhiều, nhắc nhiều, kể nhiều mà cũng không bao giờ làm cho giá trị của tình yêu bị phai nhạt và mờ ảo.

Trong cuộc sống hôn nhân gia đình, dù mỏi mệt, dù trăm công ngàn việc phải lo, dù vui ít khổ nhiều mà ít ai chối bỏ được tình yêu nam nữ. Khi trai gái lớn lên bỗng nhiên có điều gì đó thúc đẩy họ tìm hiểu nhau, rồi thương nhau, thích nhau và dẫn đến yêu nhau rồi lập gia đình. Trong hôn nhân có nhiều sự ràng buộc và hệ lụy là khổ đau bởi trong tình yêu có tình dục, có trách nhiệm, có bổn phận, có cảm thông và tha thứ mới duy trì được hạnh phúc hôn nhân lâu dài.

Trong tình yêu chúng ta phải có ý thức, trách nhiệm, ngoài việc quan hệ tình dục với nhau chúng ta còn phải có tình chồng nghĩa vợ. Tình là tình ân ái, nghĩa là nghĩa vợ chồng và phải biết cách nuôi dạy con cái cho đàng hoàng. Cho nên, nói “tình chỉ đẹp khi còn dang dở, đời mất vui khi đã vẹn câu thề” là vậy. Người Phật tử chân chính hãy nên sống thuỷ chung, thành thật, hy sinh, trách nhiệm và biết tôn trọng, biết nhường nhịn, biết chia sẻ, biết tha thứ, biết chia ngọt xẻ bùi thì sẽ đón nhận được hạnh phúc tràn đầy qua cuộc sống.

Ai cũng biết hạnh phúc của bố mẹ là hạnh phúc của con cái, nếu cha mẹ chia ly thì con cái cũng bị ảnh hưởng và đau khổ. Do mất mát tình cha mẹ, không người nương tựa, con cái sẽ xao lãng việc học hành mà có thể tụ tập theo bạn bè xấu để rồi dính mắc vào vòng tội lỗi.

Giữa vợ chồng và con cái còn có sợi dây luyến ái, quan hệ mật thiết với nhau bởi tình cảm nợ nần nhiều đời vay trả. Chúng ta muốn bảo vệ được hạnh phúc gia đình thì vợ chồng phải biết thông cảm, tin tưởng, chung thủy, thường xuyên trao đổi, tâm tình, phấn khích cho nhau, cùng đồng tâm hiệp lực nuôi dạy con cái và có sự chịu đựng, hy sinh.

Nhưng, thực tế trong cuộc sống có thân là có khổ, chúng ta hay thèm muốn được như chim trời, cá nước để được tự do. Thật ra, được làm người quả là một điều diễm phúc rất lớn lao vì có suy nghĩ, hiểu biết. Nếu chúng ta tin sâu nhân quả, giữ thuỷ chung và thành thật với nhau, biết cảm thông và tha thứ thì thế gian này sẽ là thiên đường của hạnh phúc.

Cho nên, sống ở đời ta phải biết vị tha, bao dung và độ lượng, yêu thương nhau bằng trái tim hiểu biết và bằng tình người trong cuộc sống. Đến lúc đó, hôn nhân không còn là nỗi sợ hãi dày vò tâm trí mà còn có thể làm đẹp thêm trong tình yêu lứa đôi, làm đẹp thêm cho cuộc đời bằng sự hiểu biết chân chính và nhận thức sáng suốt nhờ tin sâu nhân quả và sống theo lời Phật dạy.

Trong mối tương quan cuộc sống, tình cảm thiêng liêng, cao quý nhất là tình cha mẹ, là sự kết tinh kỳ diệu bởi tình yêu thương vô bờ bến, là ơn sâu nghĩa nặng không gì có thể sánh bằng. Ai đã đem đến cho ta sự sống, ai đã mang nặng đẻ đau nuôi ta khôn lớn, khi mở mắt chào đời đã cho ta dòng sữa ngọt ngào để ấm lòng?

Nhịp cầu kết nối tình thương là gia đình. Quan hệ giữa cha mẹ và con cái tạo nên sợi dây quyến thuộc và từ đó bắt đầu hình thành xã hội của sự trả vay theo nguyên lý nhân quả. Do luyến ái hạnh phúc của sự êm dịu, ngọt ngào trong tình yêu nam nữ mà ta có nên hình hài này. Trong tình yêu nam nữ có một lực hút từ trong sâu thẳm vô cùng mãnh liệt. Nó luôn thôi thúc chúng ta yêu thích và kết tình chồng vợ. Nó có thể làm cho con người ta sống tốt hơn nhờ tinh yêu thương chân thật, nhưng cũng sẽ làm cho ta đau khổ vì không có sự thông cảm và tha thứ cho nhau.

Do đâu mà hai người khác phái yêu thích nhau trong khi trời đất bao la, kẻ Nam người Bắc? Họ gặp nhau, hẹn hò, rồi yêu nhau, cùng trao cho nhau cuộc sống để được gì? Từ chỗ ràng buộc của nghiệp duyên quá khứ đã ăn sâu vào tàng thức nên khi mới gặp nhau là ta đã thích nhau rồi, từ đó dẫn đến yêu thương, hò hẹn mà phát sinh ra sự luyến ái, nhớ nhung khi không được gặp mặt.

Ái dục làm cho con người ta đam mê, say đắm chạy theo hoài mà không biết thỏa mãn. Từ chỗ ta si mê, chấp ngã nên dẫn đến ham muốn này rồi lại đến ham muốn khác. Do đó, chúng ta không bao giờ biết dừng lại ở cái gọi là tạm đầy đủ. Vì sự khao khát, mong muốn vừa mới đạt được, chúng ta cảm thấy hạnh phúc nên muốn gìn giữ mãi. Chính sự nắm giữ này tạo ra tham ái ngày càng nhiều hơn nữa.

Đức Phật cũng thừa nhận rằng ái dục là một sự thật cũng đem đến hạnh phúc, đem đến sự khả ái, khả lạc, sự thỏa mãn cho con người; nghĩa là ngài cũng thừa nhận niềm vui của dục lạc có vị ngọt, nó làm con người ta bị say mê và tham đắm vào chúng. Nói cho đầy đủ hơn, chúng ta vẫn thấy sắc đẹp, tiếng hay, mùi thơm, vị ngon, sự xúc chạm êm dịu luôn có vị ngọt làm say đắm lòng người.

Muốn đạt được hạnh phúc, thỏa mãn dục lạc, con người phải ra sức tìm cầu, phải tạo dựng để gặt hái kết quả. Con người cần có nhà cao cửa rộng, tiền tài danh vọng, ăn ngon mặc đẹp và mọi nhu cầu cần thiết để đáp ứng sự tham muốn của chính mình. Chính vì vậy, chúng ta phải cố gắng làm lụng vất vả, lao tâm nhọc sức, chịu đủ mọi sự nhọc nhằn đến với bản thân như ốm đau, bệnh tật bởi mưa nắng, gió sương và vô số trạng thái khổ đau khác mà con người phải gánh chịu để đạt được mục đích.

Chúng ta luôn mong cầu tìm kiếm nhằm thỏa mãn “cái tôi” và “của tôi” mà người đời gọi là “giá trị cuộc sống”, nhưng cuộc sống thì luôn thay đổi và biến chuyển theo thời gian. Cái giá trị cuộc sống của ngày hôm qua đã được thay thế bằng một cái khác có giá trị hơn. Con người sẽ khổ đau khi tài sản, hạnh phúc tan rã, cuộc sống gặp trắc trở, rủi ro. Họ sẽ buồn khóc, than trời trách đất và thái độ tiêu cực đó chỉ mang lại cho bản thân họ thêm khổ đau, vướng mắc về lâu dài.

Món nợ lớn nhất của đời người là tình cảm. Tình yêu nam nữ là loại tình cảm mãnh liệt nhất hơn các loại tình cảm khác, bởi vì nó tạo ra cảm giác đê mê, thích thú khi hai người cùng hướng tâm vào một điểm. Nó có thể lướt qua tình cha mẹ mà phần đông con người đều như thế, bởi nghiệp duyên luyến ái nhiều đời đã hằn sâu vào ký ức chúng ta.

Tình cảm nam nữ luôn có sự thôi thúc âm thầm bởi tình dục, đầu tiên là mến, thích, thương rồi kế đến là yêu nhau. Tình yêu này là một đề tài muôn thuở luôn được đặt lên hàng đầu trong công cuộc phát triển và gìn giữ giống nòi nhân loại. Chính bản năng hưởng thụ cảm giác khoái lạc mà con người ta tìm đến nhau, khi được thì bám víu, chấp trước, dính mắc vào đó mà dẫn đến ghen tuông rồi thù địch lẫn nhau vì tâm ích kỷ phát sinh.

Nếu trong tình yêu thương nam nữ chúng ta có chút lòng bao dung, độ lượng, biết chịu đựng, hy sinh cho nhau thì tình yêu đó luôn được mọi người ca ngợi, tán dương. Ta phải biết tha thứ và biết cảm thông cho nhau để cùng xây dựng hạnh phúc gia đình. Trong tình yêu thương chúng ta không quá chú trọng vào tình dục mà phải có sự sẻ chia trách nhiệm, bổn phận nuôi dạy con cái. Biết bao nhiêu chuyện vợ chồng gây gổ, đánh đập nhau vì ngoại tình và dẫn đến ly dị làm con cái bơ vơ, đau khổ.

Chỉ có những người thật sự tin sâu nhân quả mới giữ trọn vẹn bằng tình yêu chân chính để sống đời hạnh phúc trong hôn nhân. Họ sẽ sống hết lòng với nhau đến răng long đầu bạc, biết cách nuôi dạy con cái để chúng không rơi vào tình trạng ỷ lại. Những đứa con hư hỏng phần nhiều đều do sự cưng chiều quá mức của mẹ cha.

Chữ tình cảm ở đây dành cho tất cả mọi người nên nó có tốt, có xấu lẫn lộn. Chính tình cảm này làm cho ta luyến ái, dính mắc mà mãi bị chìm đắm trong biển khổ sông mê của dòng luân hồi vô tận. Ai sống nặng về tình cảm thì sẽ chịu nhiều đau khổ do cảm xúc thương ghét, buồn vui. Họ dễ phiền muộn, day dứt và rất nhạy cảm với những chuyện không đâu.

Có nhiều gia đình vợ chồng sống bên nhau hay rày rà, lục đục. Họ nuối tiếc, họ chán nản, họ thất vọng vì ở gần bên nhau thì lại tranh cãi, phiền giận tối ngày; khi xa nhau thì nhớ thương mà gần nhau thì đau khổ bởi những chuyện linh tinh. Nhiều người vẫn biết đó là món nợ tình cảm do mình thích được ngọt ngào, êm dịu, thích được mơn trớn, vuốt ve, thích được đáp ứng mọi nhu cầu cần thiết. Nhưng ở đời có nhiều cái trớ trêu, “theo tình tình phụ, phụ tình tình theo”; người mình thương thì họ lại bạc bẽo, kẻ thương mình thì mình lại chối bỏ, rốt cuộc rồi vì nặng về tình cảm nên ta phải gánh chịu nhiều đau khổ.

Cho nên, ai muốn vượt qua sự bi lụy của tình cảm thì phải cần có sự hiểu biết chân chính, phải dùng lý trí để chuyển hóa si mê luyến ái bằng sự chánh niệm tỉnh giác và tin sâu nhân quả. Sống được như thế ta từng bước biết cách làm chủ bản thân để chuyển hóa nỗi khổ, niềm đau thành an vui, hạnh phúc mà vượt qua cạm bẫy cuộc đời.

fredag 20 december 2013

♥♥ Mẹ là Thiên Thần ♥♥


Có một đứa bé sắp chào đời. Nó bèn hỏi Thượng Đế:

- Họ nói ngày mai Người sẽ đưa con xuống trần gian, nhưng làm sao con sống nổi ở đó khi mà con quá nhỏ bé và yếu ớt thế này?

Thượng Đế đáp:
...
- Trong số những thiên thần, ta đã chọn cho con một người. Thiên thần của con sẽ đợi con và săn sóc con chu đáo.

Đứa bé lại nài nì:

- Nhưng này con không phải làm việc gì ngoài ca hát và vui cười hạnh phúc chứ?

Thượng Đế đáp:

- Thiên thần của con sẽ hát cho con nghe và cũng sẽ tươi cười với con mỗi ngày. Con sẽ cảm nhận được tình thương của người dành cho con và con sẽ thấy rất hạnh phúc.

Đứa bé lại hỏi:

- Và làm sao con có thể hiểu được khi họ nói chuyện với con bằng một ngôn ngữ mà con chưa hề biết đến?

Thượng Đế trả lời:

- Thiên thần của con sẽ nói với con bằng những ngôn từ nhẹ nhàng và đẹp đẽ nhất mà con chưa từng nghe. Cùng với sự nhẫn nại và cẩn trọng, thiên thần của con sẽ dạy con biết nói.

- Con nghe nói chốn trần gian lắm kẻ xấu xa. Ai sẽ bảo vệ con?

- Thiên thần của con sẽ hộ trì con ngay cả khi điều đó đe dọa đến tính mạng của người.

- Nhưng con sẽ rất buồn vì không còn được nhìn thấy Ngài nữa.

- Thiên thần của con sẽ luôn nói với con về Ta và dạy con cách quay về với Ta dù rằng Ta luôn cận kề con.

Vào giây phút đó, ở nơi thiên đường ngâp tràn an lạc nhưng người ta vẫn có thể nghe thấy những tiếng gọi vang vọng từ cõi thế, và đứa bé vội vàng hỏi Thượng Đế:

- Thưa Ngài, nếu con phải đi ngay bây giờ, xin hãy cho con biết tên thiên thần hộ mạng của con.

- Tên của người không quan trọng, con chỉ đơn giản gọi người là "Mẹ"
Foto: Có một đứa bé sắp chào đời. Nó bèn hỏi Thượng Đế:

- Họ nói ngày mai Người sẽ đưa con xuống trần gian, nhưng làm sao con sống nổi ở đó khi mà con quá nhỏ bé và yếu ớt thế này?

Thượng Đế đáp:

- Trong số những thiên thần, ta đã chọn cho con một người. Thiên thần của con sẽ đợi con và săn sóc con chu đáo.

Đứa bé lại nài nì:

- Nhưng này con không phải làm việc gì ngoài ca hát và vui cười hạnh phúc chứ?

Thượng Đế đáp:

- Thiên thần của con sẽ hát cho con nghe và cũng sẽ tươi cười với con mỗi ngày. Con sẽ cảm nhận được tình thương của người dành cho con và con sẽ thấy rất hạnh phúc.

Đứa bé lại hỏi:

- Và làm sao con có thể hiểu được khi họ nói chuyện với con bằng một ngôn ngữ mà con chưa hề biết đến?

Thượng Đế trả lời:

- Thiên thần của con sẽ nói với con bằng những ngôn từ nhẹ nhàng và đẹp đẽ nhất mà con chưa từng nghe. Cùng với sự nhẫn nại và cẩn trọng, thiên thần của con sẽ dạy con biết nói.

- Con nghe nói chốn trần gian lắm kẻ xấu xa. Ai sẽ bảo vệ con?

- Thiên thần của con sẽ hộ trì con ngay cả khi điều đó đe dọa đến tính mạng của người.

- Nhưng con sẽ rất buồn vì không còn được nhìn thấy Ngài nữa.

- Thiên thần của con sẽ luôn nói với con về Ta và dạy con cách quay về với Ta dù rằng Ta luôn cận kề con.

Vào giây phút đó, ở nơi thiên đường ngâp tràn an lạc nhưng người ta vẫn có thể nghe thấy những tiếng gọi vang vọng từ cõi thế, và đứa bé vội vàng hỏi Thượng Đế:

- Thưa Ngài, nếu con phải đi ngay bây giờ, xin hãy cho con biết tên thiên thần hộ mạng của con.

- Tên của người không quan trọng, con chỉ đơn giản gọi người là "Mẹ"

lördag 9 mars 2013

❤❤ NGƯỜI MẸ ĐIÊN ❤ ❤



Hãy đọc dù chỉ 1 lần bạn nhé !


Hai mươi ba năm trước, có một người con gái trẻ lang thang qua làng tôi, đầu bù tóc rối, gặp ai cũng cười cười, cũng chả ngại ngần ngồi tè trước mặt mọi người. Vì vậy, đàn bà trong làng đi q...ua cô gái thường nhổ nước bọt, có bà còn chạy lên trước dậm chân, đuổi "Cút cho xa!". Thế nhưng cô gái không bỏ đi, vẫn cứ cười ngây dại quanh quẩn trong làng.


Hồi đó, cha tôi đã 35 tuổi. Cha làm việc ở bãi khai thác đá bị máy chém cụt tay trái, nhà lại quá nghèo, mãi không cưới được vợ. Bà nội thấy con điên có sắc vóc, thì động lòng, quyết định mang cô ta về nhà cho cha tôi, làm vợ, chờ bao giờ cô ta đẻ cho nhà tôi "đứa nối dõi" sẽ đuổi đi liền. Cha tôi dù trong lòng bất nhẫn, nhưng nhìn cảnh nhà, cắn răng đành chấp nhận. Thế là kết quả, cha tôi không phải mất đồng xu nào, nghiễm nhiên thành chú rể.


Khi mẹ sinh tôi, bà nội ẵm cháu, hóp cái miệng chẳng còn mấy cái răng vui sướng nói: "Cái con mẹ điên này, mà lại sinh cho bà cái đứa chống gậy rồi!". Có điều sinh tôi ra, bà nội ẵm mất tôi, không bao giờ cho mẹ đến gần con.

Mẹ chỉ muốn ôm tôi, bao nhiêu lần đứng trước mặt bà nội dùng hết sức gào lên: "Đưa, đưa tôi..." bà nội mặc kệ. Tôi còn trứng nước như thế, như khối thịt non, biết đâu mẹ lỡ tay vứt tôi đi đâu thì sao? Dù sao, mẹ cũng chỉ là con điên. Cứ mỗi khi mẹ khẩn cầu được bế tôi, bà nội lại trợn mắt lên chửi: "Mày đừng có hòng bế con, tao còn lâu mới đưa cho mày.

Tao mà phát hiện mày bế nó, tao đánh mày chết. Có đánh chưa chết thì tao cũng sẽ đuổi mày cút!". Bà nội nói với vẻ kiên quyết và chắc chắn. Mẹ hiểu ra, mặt mẹ sợ hãi khủng khiếp, mỗi lần chỉ dám đứng ở xa xa ngó tôi. Cho dù vú mẹ sữa căng đầy cứng, nhưng tôi không được một ngụm sữa mẹ nào, bà nội đút từng thìa từng thìa nuôi cho tôi lớn. Bà nói, trong sữa mẹ có "bệnh thần kinh", nếu lây sang tôi thì phiền lắm.

Hồi đó nhà tôi vẫn đang giãy giụa giữa vũng bùn lầy của nghèo đói. Đặc biệt là sau khi có thêm mẹ và tôi, nhà vẫn thường phải treo niêu. Bà nội quyết định đuổi mẹ, vì mẹ không những chỉ ngồi nhà ăn hại cơm nhà, còn thỉnh thoảng làm thành tiếng thị phi.

Một ngày, bà nội nấu một nồi cơm to, tự tay xúc đầy một bát cơm đưa cho mẹ, bảo: "Con dâu, nhà ta bây giờ nghèo lắm rồi, mẹ có lỗi với cô. Cô ăn hết bát cơm này đi, rồi đi tìm nhà nào giàu có hơn một tí mà ở, sau này cấm không được quay lại đây nữa, nghe chửa?". Mẹ tôi vừa và một miếng cơm to vào mồm, nghe bà nội tôi hạ "lệnh tiễn khách" liền tỏ ra kinh ngạc, ngụm cơm đờ ra lã tã trong miệng. Mẹ nhìn tôi đang nằm trong lòng bà, lắp bắp kêu ai oán: "Đừng... đừng...".

Bà nội sắt mặt lại, lấy tác phong uy nghiêm của bậc gia trưởng nghiêm giọng hét: "Con dâu điên mày ngang bướng cái gì, bướng thì chả có quả tốt lành gì đâu. Mày vốn lang thang khắp nơi, tao bao dung mày hai năm rồi, mày còn đòi cái gì nữa? Ăn hết bát đấy rồi đi đi, nghe thấy chưa hả?". Nói đoạn bà nội lôi sau cửa ra cái xẻng, đập thật mạnh xuống nền đất như Dư Thái Quân nắm gậy đầu rồng, "phầm!" một tiếng.

Mẹ sợ chết giấc, khiếp nhược lén nhìn bà nội, lại chậm rãi cúi đầu nhìn xuống bát cơm trước mặt, có nước mắt rưới trên những hạt cơm trắng nhệch. Dưới cái nhìn giám sát, mẹ chợt có một cử động kỳ quặc, mẹ chia cơm trong bát một phần lớn sang cái bát không khác, rồi nhìn bà một cách đáng thương hại.

Bà nội ngồi thẫn thờ, hoá ra, mẹ muốn nói với bà rằng, mỗi bữa mẹ sẽ chỉ ăn nửa bát, chỉ mong bà đừng đuổi mẹ đi. Bà nội trong lòng như bị ai vò cho mấy nắm, bà nội cũng là đàn bà, sự cứng rắn của bà cũng chỉ là vỏ ngoài. Bà nội quay đầu đi, nuốt những nước mắt nóng đi, rồi quay lại sắt mặt nói: "Ăn mau ăn mau, ăn xong còn đi.

Ở nhà này cô cũng chết đói thôi!". Mẹ tôi dường như tuyệt vọng, đến ngay cả nửa bát cơm con cũng không ăn, thập thễnh bước ra khỏi cửa, nhưng mẹ đứng ở bậc cửa rất lâu không bước ra. Bà nội dằn lòng đuổi: "Cô đi, cô đi, đừng có quay đầu lại. Dưới gầm trời này còn nhiều nhà người ta giàu!". Mẹ tôi quay lại, đưa một tay ra phía lòng bà, thì ra, mẹ muốn được ôm tôi một tí.

Bà nội lưỡng lự một lúc, rồi đưa tôi trong bọc tã lót cho mẹ. Lần đầu tiên mẹ được ẵm tôi vào lòng, môi nhắp nhắp cười, cười hạnh phúc rạng rỡ. Còn bà nội như gặp quân thù, hai tay đỡ sẵn dưới thân tôi, chỉ sợ mẹ lên cơn điên, quăng tôi đi như quăng rác. Mẹ ôm tôi chưa được ba phút, bà nội không đợi được giằng tôi trở lại, rồi vào nhà cài chặt then cửa lại.

Khi tôi bắt đầu lờ mờ hiểu biết một chút, tôi mới phát hiện, ngoài tôi ra, bọn trẻ chơi cùng tôi đều có mẹ. Tôi tìm cha đòi, tìm bà đòi, họ đều nói, mẹ tôi chết rồi. Nhưng bọn bạn cùng làng đều bảo tôi: "Mẹ mày là một con điên, bị bà mày đuổi đi rồi." Tôi tìm bà nội vòi vĩnh, đòi bà phải trả mẹ lại, còn chửi bà là đồ "bà lang sói", thậm chí hất tung mọi cơm rau bà bưng cho tôi. Ngày đó, tôi làm gì biết "điên" nghĩa là cái gì đâu, tôi chỉ cảm thấy nhớ mẹ tôi vô cùng, mẹ trông như thế nào nhỉ? mẹ còn sống không?

Không ngờ, năm tôi sáu tuổi, mẹ tôi trở về sau 5 năm lang thang.

Hôm đó, mấy đứa nhóc bạn tôi chạy như bay tới báo: "Thụ, mau đi xem, mẹ mày về rồi kìa, mẹ bị điên của mày về rồi!" Tôi mừng quá đít nhổng nhổng, co giò chạy vội ra ngoài, bà nội và cha cũng chạy theo tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ, kể từ khi biết nhớ. Người đàn bà đó vẫn áo quần rách nát, tóc tai còn những vụn cỏ khô vàng khè, có trời mới biết là do ngủ đêm trong đống cỏ nào. Mẹ không dám bước vào cửa, nhưng mặt hướng về phía nhà tôi, ngồi trên một hòn đá cạnh ruộng lúa trước làng, trong tay còn cầm một quả bóng bay bẩn thỉu.

Khi tôi và lũ trẻ đứng trước mặt mẹ, mẹ cuống cuồng nhìn trong đám tôi tìm con trai mẹ. Cuối cùng mẹ dán chặt mắt vào tôi, nhìn tôi chòng chọc, nhếch mép bảo: "Thụ... bóng... bóng...". Mẹ đứng lên, liên tục giơ lên quả bóng bay trong tay, dúi vào lòng tôi với vẻ nịnh nọt. Tôi thì liên tục lùi lại. Tôi thất vọng ghê gớm, không ngờ người mẹ ngày đêm tôi nhớ thương lại là cái hình người này. Một thằng cu đứng cạnh tôi kêu to: "Thụ, bây giờ mày biết con điên là thế nào chưa? Là mẹ mày như thế này đấy!"

Tôi tức tối đáp lại nó: "Nó là mẹ mày ấy! Mẹ mày mới là con điên ấy, mẹ mày mới là thế này!" Tôi quay đầu chạy trốn. Người mẹ bị điên này tôi không thèm. Bà nội và bố thì lại đưa mẹ về nhà. Năm đó, bà nội đuổi mẹ đi rồi, lương tâm bà bị chất vấn dày vò, bà càng ngày càng già, trái tim bà cũng không còn sắt thép được nữa, nên bà chủ động đưa mẹ về, còn tôi lại bực bội, bởi mẹ đã làm tôi mất thể diện.

Tôi không bao giờ tươi tỉnh với mẹ, chưa bao giờ chủ động nói với mẹ, càng không bao giờ gọi "Mẹ!", khi phải trao đổi với mẹ, tôi gào là chủ yếu, mẹ không bao giờ dám hé miệng. Nhà không thể nuôi không mẹ mãi, bà nội quyết định huấn luyện cho mẹ làm việc vặt. Khi đi làm đồng, bà nội dắt mẹ đi "quan sát học hỏi", bà bảo mẹ không nghe lời sẽ bị đánh đòn.

Sau một thời gian, bà nội nghĩ mẹ đã được dạy dỗ tương đối rồi, liền để mẹ tự đi cắt cỏ lợn. Ai ngờ mẹ chỉ cắt nửa tiếng đã xong cả hai bồ "cỏ lợn". Bà nội vừa nhìn đã tá hỏa sợ hãi, cỏ mẹ cắt là lúa giống vừa làm đồng trỗ bông trong ruộng nhà người ta. Bà nội vừa sợ vừa giận phát cuồng chửi rủa: "Con mẹ điên lúa và cỏ mà không phân biệt được...

" Bà nội còn đang chưa biết nên xoay xở ra sao, thì nhà có ruộng bị cắt lúa tìm tới, mắng bà cố ý dạy con dâu làm càn. Bà nội tôi lửa giận bốc phừng phừng, trước mặt người ta lấy gậy đánh vào eo lưng con dâu, chửi: "Đánh chết con điên này, mày cút ngay đi cho bà..."

Mẹ tuy điên, nhưng vẫn biết đau, mẹ nhảy nhỏm lên chạy trốn đầu gậy, miệng phát ra những tiếng lắp bắp sợ hãi: "Đừng... đừng...". Sau rồi, nhà người ta cũng cảm thấy chướng mắt, chủ động bảo: "Thôi, chúng tôi cũng chẳng bắt đền nữa. Sau này giữ cô ta chặt một tí là được...". Sau khi cơn sóng gió qua, mẹ oại người dưới đất thút thít khóc.

Tôi khinh bỉ bảo: "Cỏ với lúa mà cũng chả phân biệt được, mày đúng là lợn!" Lời vừa dứt, gáy tôi bị một cái tát lật, là bà. Bà trừng mắt bảo tôi: "Thằng ngu kia, mày nói cái gì đấy? Mày còn thế này nữa? Đấy là mẹ mày đấy!" Tôi vùng vằng bĩu môi: "Cháu không có loại mẹ điên khùng thế này!"

"A, mày càng ngày càng láo. Xem bà có đánh mày không!" Bà nội lại giơ tay lên, lúc này chỉ thấy mẹ như cái lò xo bật từ dưới đất lên, che giữa bà nội và tôi, mẹ chỉ tay vào đầu mẹ, kêu thảng thốt: "Đánh tôi, đánh tôi!"

Tôi hiểu rồi, mẹ bảo bà nội đánh mẹ, đừng đánh tôi. Cánh tay bà trên không trung thõng xuống, miệng lẩm bẩm: "Con mẹ điên này, trong lòng nó cũng biết thương con đây!". Tôi vào lớp một, cha được một hộ chuyên nuôi cá làng bên mời đi canh hồ cá, mỗi tháng lương 50 tệ. Mẹ vẫn đi làm ruộng dưới sự chỉ bảo của bà, chủ yếu là đi cắt cỏ lợn, mẹ cũng không còn gây ra vụ rầy rà nào lớn nữa.

Nhớ một ngày mùa đông đói rét năm tôi học lớp ba, trời đột ngột đổ mưa, bà nội sai mẹ mang ô cho tôi. Có lẽ trên đường đến trường tôi mẹ đã ngã ì oạch mấy lần, toàn thân trông như con khỉ lấm bùn, mẹ đứng ở ngoài cửa sổ lớp học nhìn tôi cười ngớ ngẩn, miệng còn gọi tôi: "Thụ... ô...".

Có mấy đứa bạn tôi cười khúc khích, tôi như ngồi trên bàn chông, oán hận mẹ khủng khiếp, hận mẹ không biết điều, hận mẹ làm tôi xấu hổ, càng hận thằng Phạm Gia Hỷ cầm đầu trêu chọc. Trong lúc nó còn đang khoa trương bắt chước mẹ, tôi chộp cái hộp bút trước mặt, đập thật mạnh cho nó một phát, nhưng bị Phạm Gia Hỷ tránh được.

Nó xông tới bóp cổ tôi, chúng tôi giằng co đánh nhau. Tôi nhỏ con, vốn không phải là đối thủ của nó, bị nó dễ dàng đè xuống đất. Lúc này, chỉ nghe một tiếng "vút" kéo dài từ bên ngoài lớp học, mẹ giống như một đại hiệp "bay" ào vào, một tay tóm cổ Phạm Gia Hỷ, đẩy ra tận ngoài cửa lớp. Ai cũng bảo người điên rất khỏe, thật sự đúng là như vậy. Mẹ dùng hai tay nhấc bổng thằng bắt nạt tôi lên trên không trung, nó kinh sợ kêu khóc gọi bố mẹ, một chân béo ị khua khoắng đạp loạn xạ trên không trung. Mẹ không thèm để ý, vứt nó vào ao nước cạnh cổng trường, rồi mặt thản nhiên, mẹ đi ra.

Mẹ vì tôi gây ra đại hoạ, mẹ lại làm như không có việc gì xảy ra. Trước mặt tôi, mẹ lại có vẻ khiếp nhược, nhìn tôi vẻ muốn lấy lòng. Tôi hiểu ra đây là tình yêu của mẹ, dù đầu óc mẹ không tỉnh táo, thì tình yêu của mẹ vẫn tỉnh táo, vì con trai của mẹ bị người ta bắt nạt. Lúc đó tôi không kìm được kêu lên: "Mẹ!" đây là tiếng gọi đầu tiên kể từ khi tôi biết nói.

Mẹ sững sờ cả người, nhìn tôi rất lâu, rồi y hệt như một đứa trẻ con, mặt mẹ đỏ hồng lên, cười ngớ ngẩn. Hôm đó, lần đầu tiên hai mẹ con tôi cùng che một cái ô về nhà. Tôi kể sự tình cho bà nội nghe, bà nội sợ rụng rời ngã ngồi lên ghế, vội vã nhờ người đi gọi cha về. Cha vừa bước vào nhà, một đám người tráng niên vạm vỡ tay dao tay thước xông vào nhà tôi, không cần hỏi han trắng đen gì, trước tiên đập phá mọi bát đũa vò hũ trong nhà nát như tương, trong nhà như vừa có động đất cấp chín.

Đây là những người do nhà Phạm Gia Hỷ nhờ tới, bố Phạm hung hãn chỉ vào cha tôi nói: "Con trai tao sợ quá đã phát điên rồi, hiện đang nằm nhà thương. Nhà mày mà không mang 1000 tệ trả tiền thuốc thang, mẹ mày tao cho một mồi lửa đốt tan cái nhà mày ra."

Một nghìn tệ? Cha đi làm một tháng chỉ 50 tệ! Nhìn những người sát khí đằng đằng nhà họ Phạm, cha tôi mắt đỏ lên dần, cha nhìn mẹ với ánh mắt cực kỳ khủng khiếp, một tay nhanh như cắt dỡ thắt lưng da, đánh tới tấp khắp đầu mặt mẹ. Một trận lại một trận, mẹ chỉ còn như một con chuột khiếp hãi run rẩy, lại như một con thú săn đã bị dồn vào đường chết, nhảy lên hãi hùng, chạy trốn, cả đời tôi không thể quên tiếng thắt lưng da vụt lạnh lùng lên thân mẹ và những tiếng thê thiết mẹ kêu. Sau đó phải trưởng đồn cảnh sát đến ngăn bàn tay bạo lực của cha.

Kết quả hoà giải của đồn cảnh sát là: Cả hai bên đều có tổn thất, cả hai không nợ nần gì nhau cả. Ai còn gây sự sẽ bắt luôn người đó. Đám người đi rồi, cha tôi nhìn khắp nhà mảnh vỡ nồi niêu bát đũa tan tành, lại nhìn mẹ tôi vết roi đầy mình, cha tôi bất ngờ ôm mẹ tôi vào lòng khóc thảm thiết.

"Mẹ điên ơi, không phải là tôi muốn đánh mẹ, mà nếu như tôi không đánh thì việc này không thể dàn xếp nổi, nhà mình làm gì có tiền mà đền cho người. Bởi nghèo khổ quá mà thành hoạ đấy thôi!". Cha lại nhìn tôi nói: "Thụ, con phải cố mà học lên đại học. Không thì, nhà ta cứ bị người khác bắt nạt suốt đời, nhé!". Tôi gật đầu, tôi hiểu.

Mùa hè năm 2000, tôi thi đỗ vào trung học với kết quả xuất sắc. Bà nội tôi vì làm việc cực nhọc cả đời mà mất trước đó, gia cảnh ngày càng khó khăn hơn. Cục Dân Chính khu tự trị Ân Thi (Hồ Bắc) xếp nhà tôi thuộc diện đặc biệt nghèo đói, mỗi tháng trợ cấp 40 tệ. Trường tôi học cũng giảm bớt học phí cho tôi, nhờ thế tôi mới có thể học tiếp.

Vì học nội trú, bài vở nhiều, tôi rất ít khi về nhà. Cha tôi vẫn đi làm thuê 50 tệ một tháng, gánh tiếp tế cho tôi đặt lên vai mẹ, không ai thay thế được. Mỗi lần bà thím nhà bên giúp nấu xong thức ăn, đưa cho mẹ mang đi. Hai mươi ki lô mét đường núi ngoằn ngoèo ruột dê làm khổ mẹ phải tốn sức ghi nhớ đường đi, gió tuyết cũng vẫn đi. Và thật là kỳ tích, hễ bất cứ việc gì làm vì con trai, mẹ đều không điên tí nào. Ngoài tình yêu mẫu tử ra, tôi không còn cách giải thích nào khác. Y học cũng nên giải thích khám phá hiện tượng này.

27/4/2003, lại là một chủ nhật, mẹ lại đến, không chỉ mang đồ ăn cho tôi, mẹ còn mang đến hơn chục quả đào dại. Tôi cầm một quả, cắn một miếng, cười hỏi mẹ: "Ngọt quá, ở đâu ra?" Mẹ nói: "Tôi... tôi hái..." không ngờ mẹ tôi cũng biết hái cả đào dại, tôi chân thành khen mẹ: "Mẹ, mẹ càng ngày càng tài giỏi!". Mẹ cười hì hì.

Trước lúc mẹ về, tôi theo thói quen dặn dò mẹ phải cẩn thận an toàn, mẹ ờ ờ trả lời. Tiễn mẹ xong, tôi lại bận rộn ôn tập trước kỳ thi cuối cùng của thời phổ thông. Ngày hôm sau, khi đang ở trên lớp, bà thím vội vã chạy đến trường, nhờ thầy giáo gọi tôi ra ngoài cửa. Thím hỏi tôi, mẹ tôi có đến đưa tiếp tế đồ ăn không? Tôi nói đưa rồi, hôm qua mẹ về rồi.

Thím nói: "Không, mẹ mày đến giờ vẫn chưa về nhà!" Tim tôi thót lên một cái, mẹ tôi chắc không đi lạc đường? Chặng đường này mẹ đã đi ba năm rồi, có lẽ không thể lạc được. Thím hỏi: "Mẹ mày có nói gì không?" Tôi bảo không, mẹ chỉ cho cháu chục quả đào tươi. Thím đập hai tay:" Thôi chết rồi, hỏng rồi, có lẽ vì mấy quả đào dại rồi!" Thím kêu tôi xin nghỉ học, chúng tôi đi men theo đường núi về tìm. Đường về quả thực có mấy cây đào dại, trên cây chỉ lơ thơ vài quả cọc, bởi nếu mọc ở vách đá mới còn giữ được quả.

Chúng tôi cùng lúc nhìn thấy trên thân cây đào có một vết gãy cành, dưới cây là vực sâu trăm thước. Thím nhìn tôi rồi nói: "Chúng ta đi xuống khe vách đá tìm!" Tôi nói: "Thím, thím đừng doạ cháu...". Thím không nói năng kéo tôi đi xuống vách núi...

Mẹ nằm yên tĩnh dưới khe núi, những trái đào dại vương vãi xung quanh, trong tay mẹ còn nắm chặt một quả, máu trên người mẹ đã cứng lại thành đám màu đen nặng nề. Tôi đau đớn tới mức ngũ tạng như vỡ ra, ôm chặt cứng lấy mẹ, gọi: "Mẹ ơi, Mẹ đau khổ của con ơi! Con hối hận đã nói rằng đào này ngọt! Chính là con đã lấy mạng của mẹ... Mẹ ơi, mẹ sống chẳng được hưởng sung sướng ngày nào..." Tôi sát đầu tôi vào khuôn mặt lạnh cứng của mẹ, khóc tới mức những hòn đá dại trên đỉnh núi cũng rớt nước mắt theo tôi.

Ngày 7/8/2003, một trăm ngày sau khi chôn cất mẹ, thư gọi nhập học dát vàng dát bạc của Đại học Hồ Bắc đi xuyên qua những ngả đường mẹ tôi đã đi, chạy qua những cây đào dại, xuyên qua ruộng lúa đầu làng, "bay" thẳng vào cửa nhà tôi. Tôi gài lá thư đến muộn ấy vào đầu ngôi mộ cô tịch của mẹ: "Mẹ, con đã có ngày mở mặt mở mày rồi, MẸ có nghe thấy không? MẸ có thể ngậm cười nơi chín suối rồi!"

share câu chuyện cảm động này bạn nhé !
 
 

fredag 8 mars 2013

LỚN RỒI CON MỚI HIỂU

 
- - - - - - - - - - - -
Con khóc. Và con nghĩ về mẹ. Từ khi con hiểu được
8-3 là gì? Con đã làm được những gì cho mẹ.
- Ngày cấp 1 con xin mẹ 2.000 đồng để đóng tiền mua hoa cho cô giáo chủ nhiệm. Đi học về thấy mẹ đang bán những tạ than... đen nhẻm, cái cân phải luồn đòn gánh vào vì chưa có cân bàn... vai phải mẹ thường đau mỗi tối.
- Ngày cấp 2 con xin mẹ 10.000 đồng để ngoài tiền mua hoa cho cô, còn mua thiếp từ 7/3 hí hoáy cả đêm tô vẽ, tặng những người bạn con yêu thương. Mẹ nằm trên giường vắt tay lên trán: "Tháng này bố mày chắc không được nghỉ phép"...
- Ngày cấp 3 con xin mẹ 50.000 đồng, để cùng các bạn trong lớp cắm trại và liên hoan tới tối muộn mới về. Mẹ đã lau sạch sẽ nhà cửa, mâm cơm tối vẫn còn để gọn gàng thức ăn cho riêng con. 2 thằng em chành chọe nhau mệt rồi lại ôm nhau ngủ..
- Đại học. Con là cán bộ lớp, con chúc mừng nhiều người lắm, bạn bè, cô giáo, những cô bác con quen...những ngôn từ dí dỏm và đặc biệt dành riêng từng người. Mẹ điện thoại lên và nói những điều như ngày nào cũng điện để nói: "Đi ngủ nhớ mắc màn, tối nhớ cài cửa thật kỹ, ngủ sớm đi".
CON CHƯA BAO GIỜ NÓI ĐƯỢC 1 CÂU CHÚC MẸ.
Nhưng... mẹ biết không, con luôn nghĩ tới mẹ đầu tiên. Con luôn thế. Ngày bé, có lần con làm tặng mẹ bài thơ nhưng không dám đưa, có lần mua hoa tặng mẹ rồi lại đưa cho đứa bạn về... cắm. Có lẽ do mình ở quê mẹ nhỉ? Ở quê những bà mẹ đầu tắt mặt tối, chẳng chồng con nào tổ chức ngày của mẹ, ở quê... khi mà 1 người con nói ra từ: Con cảm ơn mẹ, con yêu mẹ là điều không tưởng... những đứa trẻ chỉ biết khóc khi mẹ ốm, chỉ biết làm giúp mẹ khi mẹ đau, và chỉ biết chịu những trận đòn đôi khi oan uổng vì mẹ đang quá mệt mỏi khi có điều gì tệ hại lắm xảy ra...
Con lên thành phố- Con gặp những người đàn bà ngang tuổi mẹ. Họ mặc váy và đi dép cao. Họ bước những bước đi uốn dẻo nhẹ nhàng lịch lãm, không vội vã, tất bật như mẹ. 8h tối họ trang điểm và đi cafe, mẹ cơm nước, giặt giũ và mắc màn cho chúng con ngủ.
- Con gặp những người đàn bà ngang tuổi mẹ. Họ nói về mooda, về khiêu vũ, về những chuyến công tác đi mệt lử nhưng biết nơi này, nơi kia, biết món này món kia. Còn mẹ của con, khi con điện thoải về hỏi: Mẹ ơi con ghẹ là con gì mẹ nhỉ? có người nói với con là con ghẹ ăn ngon. Mẹ trả lời: "Mẹ cũng không rõ lắm, hình như nó giống con hến, con ngao"... Và khi con được biết về con ghẹ. Con khóc.
- Con gặp những người đàn bà ngang tuổi mẹ. Chồng họ chở đi siêu thị mỗi tuần, và đi mua cho những bộ quần áo đẹp. Vậy mà những lúc chán chồng, họ đi ra phố phường với đám bạn, và vào vũ trường, vào cafe. Còn mẹ, mẹ khóc mỗi khi bố làm mẹ buồn. Và mẹ nói với chúng con: "Chỉ mẹ được nói bố, chúng mày là con dù bố mẹ có sai đến thế nào cũng không có quyền nói... ".
Mẹ của con. Lúc này con nhớ về tuổi thơ con. Quãng đời con trải qua bên mẹ. Chúng con luôn có mẹ ở bên. Và bố cũng thế, bố gọi điện thoại mỗi ngày mẹ nhỉ, và bố gặp lần lượt từ mẹ tới 3 đứa con... Bố mỗi tháng về 1 lần. Chúng con lớn lên, đứa nào cũng sáng sủa khôn ngoan, ai cũng khen mẹ thật giỏi, bố thật may vì có mẹ...
Bố con cũng là một người đàn ông tuyệt vời phải không mẹ. Dẫu đôi lúc bố làm mẹ buồn, nhưng con người có ai hoàn hảo đâu? con cũng thấy xấu hổ lắm, khi con, khi em con, chẳng ngoan như những gì mẹ đã chờ mong.
Mẹ. Mẹ ngủ đi, đừng thức nữa, sao giấc ngủ mẹ chẳng sâu thế. Sao sau 1 đêm mắt mẹ càng quầng? Sao mẹ hay ốm đau?
Mẹ. Con yêu mẹ. Con yêu mẹ. Và con sẽ sống thật tốt như những gì bà ngoại đã dạy mẹ để mẹ dạy con. "Sống không quỵ lụy ai, không hài lòng và không giả dối".
Con đã lớn khôn, con đã trưởng thành, nhưng những tối rúc đầu vào nách mẹ mà ngủ vùi, tới sáng vẫn dang chân tay trên giường ngon giấc... còn mẹ đã nấu xong bữa sáng. Con bỗng thấy mình như một công chúa nhỏ, thấy con là người hạnh phúc nhất thế gian, vì tất cả những gì bố mẹ dành cho chị em con, là những điều con không mong gì hơn thế nữa. Đêm nay con chúc mẹ ngủ ngon, và bố ở nơi xa sẽ luôn mơ về mẹ!
 

Bild: LỚN RỒI CON MỚI HIỂU
- - -
Con khóc. Và con nghĩ về mẹ. Từ khi con hiểu được
8-3 là gì? Con đã làm được những gì cho mẹ.
- Ngày cấp 1 con xin mẹ 2.000 đồng để đóng tiền mua hoa cho cô giáo chủ nhiệm. Đi học về thấy mẹ đang bán những tạ than đen nhẻm, cái cân phải luồn đòn gánh vào vì chưa có cân bàn... vai phải mẹ thường đau mỗi tối.
- Ngày cấp 2 con xin mẹ 10.000 đồng để ngoài tiền mua hoa cho cô, còn mua thiếp từ 7/3 hí hoáy cả đêm tô vẽ, tặng những người bạn con yêu thương. Mẹ nằm trên giường vắt tay lên trán: "Tháng này bố mày chắc không được nghỉ phép"...
- Ngày cấp 3 con xin mẹ 50.000 đồng, để cùng các bạn trong lớp cắm trại và liên hoan tới tối muộn mới về. Mẹ đã lau sạch sẽ nhà cửa, mâm cơm tối vẫn còn để gọn gàng thức ăn cho riêng con. 2 thằng em chành chọe nhau mệt rồi lại ôm nhau ngủ..
- Đại học. Con là cán bộ lớp, con chúc mừng nhiều người lắm, bạn bè, cô giáo, những cô bác con quen...những ngôn từ dí dỏm và đặc biệt dành riêng từng người. Mẹ điện thoại lên và nói những điều như ngày nào cũng điện để nói: "Đi ngủ nhớ mắc màn, tối nhớ cài cửa thật kỹ, ngủ sớm đi".
CON CHƯA BAO GIỜ NÓI ĐƯỢC 1 CÂU CHÚC MẸ.
Nhưng... mẹ biết không, con luôn nghĩ tới mẹ đầu tiên. Con luôn thế. Ngày bé, có lần con làm tặng mẹ bài thơ nhưng không dám đưa, có lần mua hoa tặng mẹ rồi lại đưa cho đứa bạn về... cắm. Có lẽ do mình ở quê mẹ nhỉ? Ở quê những bà mẹ đầu tắt mặt tối, chẳng chồng con nào tổ chức ngày của mẹ, ở quê... khi mà 1 người con nói ra từ: Con cảm ơn mẹ, con yêu mẹ là điều không tưởng... những đứa trẻ chỉ biết khóc khi mẹ ốm, chỉ biết làm giúp mẹ khi mẹ đau, và chỉ biết chịu những trận đòn đôi khi oan uổng vì mẹ đang quá mệt mỏi khi có điều gì tệ hại lắm xảy ra...
Con lên thành phố- Con gặp những người đàn bà ngang tuổi mẹ. Họ mặc váy và đi dép cao. Họ bước những bước đi uốn dẻo nhẹ nhàng lịch lãm, không vội vã, tất bật như mẹ. 8h tối họ trang điểm và đi cafe, mẹ cơm nước, giặt giũ và mắc màn cho chúng con ngủ.
- Con gặp những người đàn bà ngang tuổi mẹ. Họ nói về mooda, về khiêu vũ, về những chuyến công tác đi mệt lử nhưng biết nơi này, nơi kia, biết món này món kia. Còn mẹ của con, khi con điện thoải về hỏi: Mẹ ơi con ghẹ là con gì mẹ nhỉ? có người nói với con là con ghẹ ăn ngon. Mẹ trả lời: "Mẹ cũng không rõ lắm, hình như nó giống con hến, con ngao"... Và khi con được biết về con ghẹ. Con khóc.
- Con gặp những người đàn bà ngang tuổi mẹ. Chồng họ chở đi siêu thị mỗi tuần, và đi mua cho những bộ quần áo đẹp. Vậy mà những lúc chán chồng, họ đi ra phố phường với đám bạn, và vào vũ trường, vào cafe. Còn mẹ, mẹ khóc mỗi khi bố làm mẹ buồn. Và mẹ nói với chúng con: "Chỉ mẹ được nói bố, chúng mày là con dù bố mẹ có sai đến thế nào cũng không có quyền nói... ".
Mẹ của con. Lúc này con nhớ về tuổi thơ con. Quãng đời con trải qua bên mẹ. Chúng con luôn có mẹ ở bên. Và bố cũng thế, bố gọi điện thoại mỗi ngày mẹ nhỉ, và bố gặp lần lượt từ mẹ tới 3 đứa con... Bố mỗi tháng về 1 lần. Chúng con lớn lên, đứa nào cũng sáng sủa khôn ngoan, ai cũng khen mẹ thật giỏi, bố thật may vì có mẹ...
Bố con cũng là một người đàn ông tuyệt vời phải không mẹ. Dẫu đôi lúc bố làm mẹ buồn, nhưng con người có ai hoàn hảo đâu? con cũng thấy xấu hổ lắm, khi con, khi em con, chẳng ngoan như những gì mẹ đã chờ mong.
Mẹ. Mẹ ngủ đi, đừng thức nữa, sao giấc ngủ mẹ chẳng sâu thế. Sao sau 1 đêm mắt mẹ càng quầng? Sao mẹ hay ốm đau?
Mẹ. Con yêu mẹ. Con yêu mẹ. Và con sẽ sống thật tốt như những gì bà ngoại đã dạy mẹ để mẹ dạy con. "Sống không quỵ lụy ai, không hài lòng và không giả dối".
Con đã lớn khôn, con đã trưởng thành, nhưng những tối rúc đầu vào nách mẹ mà ngủ vùi, tới sáng vẫn dang chân tay trên giường ngon giấc... còn mẹ đã nấu xong bữa sáng. Con bỗng thấy mình như một công chúa nhỏ, thấy con là người hạnh phúc nhất thế gian, vì tất cả những gì bố mẹ dành cho chị em con, là những điều con không mong gì hơn thế nữa. Đêm nay con chúc mẹ ngủ ngon, và bố ở nơi xa sẽ luôn mơ về mẹ!


torsdag 17 maj 2012

Em yêu anh hơn chính bản thân mình… !

Anh thân yêu! Hãy cho em gọi anh như thế lần này nữa thôi, em không dám nói đó là lần cuối vì bao nhiêu cái "lần cuối" đó mà em vẫn không thể thực hiện được.
Em yêu anh hơn chính bản thân mình…
Mặc dù cái sự thật anh đã có người con gái khác luôn bên cạnh chăm sóc và lo lắng cho anh cũng không thể làm giảm đi tình yêu mà em dành cho anh. Phải chăng những kỷ niệm chúng ta bên nhau quá đẹp làm cho em không nỡ quên đi? Anh luôn nói rằng coi em như một người bạn thân nhất liệu có phải không anh? Liệu có bao giờ ngồi một mình anh tự hỏi những tình cảm, những kỷ niệm anh dành cho em chỉ đơn thuần là dành cho một người bạn thân không? Bên anh em có được cảm giác an toàn che trở, những con đường anh và em đã đi qua chứa đựng bao nhiêu tình cảm của hai đứa mình, có những nụ cười và những giọt nước mắt ẩn chứa trong đó.
Giờ đây mỗi lần đi qua trường anh, em vẫn nhớ cái nơi anh và em gặp nhau lần đầu tiên, cái ghế đá nơi anh và em đã ngồi ăn kem giữa mùa đông giá lạnh. Những nơi đó lại làm cho em nhớ về anh một hơi ấm lạ kỳ mà em cảm nhận được. Em nhớ lắm những lời nói ấm áp quen thuộc, những quan tâm dịu dàng mà anh dành cho em, cho em cái cảm giác tin tưởng và không nghĩ những tình cảm đó chỉ dừng lại ở một tình bạn khiến cho em hy vọng rất nhiều anh biết không?
Có lẽ em không được sống trong một môi trường kỷ luật như "Quân đội" nơi anh đang sống và làm việc. Chính vì vậy mà quan niệm sống của em cũng giản đơn hơn anh, nên lần đầu tiên anh đưa em về nhà, gặp mọi người trong gia đình anh em cũng không nghĩ rằng đó chỉ đơn thuần là một tình bạn thân. Em cũng nghĩ mọi người trong gia đình anh đều nghĩ mối quan hệ của chúng ta hơn là một tình bạn phải không? Có bao giờ anh tự hỏi mình rằng anh có quá đáng khi dành cho người bạn thân một tình cảm và sự chăm sóc đặc biệt thế không? Em không trách anh đâu không bao giờ, vì anh đã mang lại cho em rất nhiều những kỷ niệm đẹp, cho em quen những con người thân thiện, cho em những tình cảm mà từ nhỏ tới giờ em mới được nhận từ những người lạ không phải từ bố mẹ của em.
Trước đây khi em chưa yêu anh nhiều như bây giờ em cũng tự hỏi những tình cảm đó là tình bạn hay tình yêu? Và em chưa thể tìm được câu trả lời thì những lời quan tâm động viên của anh không ngừng bay đến bên em, khiến cho em ngày càng nhầm lẫn và thứ tình cảm không tên đó ngày càng lớn trong em.
 

Những kỷ niệm chúng ta bên nhau quá đẹp làm cho em không nỡ quên…
Khi em cảm nhận anh đã dành cho em quá nhiều và em muốn làm gì đó thì cái cơ hội đó không còn dành cho em nữa, mà dành cho cô ấy. Người mà anh nói là hiện giờ là người anh yêu, anh cũng nói cô ấy không bằng em nhưng đã cho anh cái cảm giác họ cần anh và anh cũng vậy. Nghe được những lời như thế em đã khóc, em khóc rất nhiều. Em khóc vì em đã mất anh mãi mãi. Tại sao lúc em có cơ hội em không cho anh biết em rất cần có anh bên cạnh, rằng anh quan trọng với em đến nhường nào. Giờ đây cái ý nghĩ anh đang ở bên một người con gái khác đang làm cho em đau khổ và mất thăng bằng.
Có người nói với em rằng tình yêu là phải giành giật mới có được em đã cười, ích gì đâu như thế này chỉ mình em đau khổ thôi, còn giành giật ư? Liệu em có hạnh phúc khi đạt được cái hạnh phúc đó hay không? Hay lại làm cho một người con gái nữa tan nát cõi lòng như em.
Khi nghe anh đề nghị hãy coi anh như một người anh trai, em đã từ chối giờ đây em đã không còn có thể trả anh và em về đúng với vị trí ban đầu nữa. Đơn giản vì em đã yêu, yêu anh hơn chính bản thân mình, nên em chấp nhận xa anh để anh được hạnh phúc, em cũng đã hứa với anh em sẽ sống tốt.
Anh tham lắm, muốn em chỉ là em gái thôi sao? Em có thể là em gái được không khi những kỷ niệm mà chúng ta bên nhau cứ hiện về giằng xé tâm can em? Là em gái được không khi biết anh đang gặp khó khăn, em muốn là người đầu tiên được chia sẻ cùng anh? Là em gái được không khi em đã coi mọi người trong gia đình anh như những người thân thiết của mình?
Em xin lỗi em không thể làm em gái của anh được nữa rồi, chúc anh hạnh phúc, hãy cứ để cái tình bạn và những kỷ niệm đó để gió cuốn trôi đi được không anh? Bởi vì em biết em không thể đối diện với anh đơn thuần như một người em gái nữa rồi.

UL sưu tập

torsdag 19 april 2012

... Một Mảnh Tình Tả Tơi ... Mà Rơi Nước Mắt ...

VỢ HỜ ---~---
Anh lấy của cô chữ "trinh" và trả về cho cô chữ "khinh"

Cô là Cỏ. Cô xấu xí, không có duyên, mỏng manh hoang dại, và tròn vo.

Anh là Gió. Anh lãng tử, galăng, đào hoa, mạnh mẽ và đa tình.

Năm cô 16 – là lúc anh 17. Hai con người thuộc về hai thế giới gặp nhau.

Cô yêu anh từ cái nhìn đầu tiên. Anh chê cô xấu và chán nản khi nhìn cô…

Tuổi trẻ của họ, là những năm tháng anh hờn hợt – còn cô thì nồng nàn.

Với anh, cô là người tình hờ. Với cô, anh là tất cả.

Anh đa tình, cô giỏi chịu đựng. Anh sành đời, cô gà mờ.

Tình yêu của cô – không ích kỉ, không thèm khát, không ham muốn. Là tình yêu nhẹ nhàng, nhưng rất sâu và rất thật.

Tình yêu của anh – không thuộc về nơi cô…

Năm cô 19 – là lúc anh 20.

Cô trao tấm thân cho anh.

Anh dạy cô hút thuốc, cô có hút – nhưng không ghiền.

Anh dạy cô uống bia, cô có uống – nhưng lại ói ra hết.

Anh dạy cô làm tình, cô làm anh lên đỉnh – nhưng không bằng những người phụ nữ ngoài kia.

Anh lấy của cô chữ "trinh", và trả về chữ "khinh".

Cô vẫn chấp nhận.

Cô chung thuỷ đến đáng thương. Anh nhận ra nhiều điều. Và xem cô như một chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất.

Khi tâm trạng đâm vào ngõ cụt, anh tìm cô.

Khi anh buồn, cô cứ ở mãi một chỗ nghe anh nói và dỗ dành anh.

Thấy anh đau vì một người con gái khác, cô không ghen – chỉ buồn theo anh.

Cô cứ ở mãi một chỗ, đợi chờ anh.

Anh cứ rong chơi mãi, vì biết cô sẽ đợi…

Sinh nhật lần thứ 25 của anh, anh ngỏ lời cầu hôn cô.

Anh cho cô bốn tháng để suy nghĩ – nhưng biết chắc câu trả lời, anh âm thầm chuẩn bị hôn lễ.

Sinh nhật lần thứ 24 của cô, cô đồng ý làm vợ anh.

Không có gì là bất ngờ, vì cô yêu anh.

Không có gì là bất ngờ, vì từ lâu – anh xem cô là tri kỉ…

Lấy nhau về, anh vẫn không bỏ được thói trăng hoa – còn cô, vẫn là người phụ nữ đứng sau và chờ đợi anh.

Lấy nhau về, nhiều lúc anh bỏ mặc cô ở nhà một mình tận ba bốn ngày, có khi là một tuần – thế mà cô chẳng trách móc anh một câu nào cả.

Lấy nhau về, anh hỏi cô:" Sao em không cấm cửa anh?!" – cô trả lời:" Vì em biết mình không thể ràng buộc anh".

Lấy nhau về, anh càng đa tình hơn – cô càng chung thuỷ hơn…

Năm cô 30 – là lúc anh 31.Biến cố xảy ra.Anh chạy theo một người đàn bà khác.

Ôm ấp con ả ấy về nhà.

Cô đi chợ về, thấy đôi giày đỏ – tự động đóng cửa ra cafe ngồi.

Trưa – cô gặp con ả ấy trước cửa.

Chiều – cô để lại cho anh một tờ giấy:

" Người ta có thể làm người tình hờ của nhau cả đời, nhưng để làm vợ hờ – là rất khó. Cái giá của một người vợ rất lớn, không phải con đĩ nào cũng có quyền chỉ thẳng vào mặt em mà nói:

– "Giữ được chồng còn không thể thì mày làm được gì?!".

Anh không sợ mất em, cho nên anh mất em rồi đấy."

Tối – anh đọc tờ giấy, vò nát, nước mắt rưng rưng…

Anh yêu cô từ lúc nào không hay…
 
UL đọc được mẫu truyện này do 1 người post lên mà thấy hay quá nên xin truyền tiếp qua Blog để các bạn gần xa có ghé thăm Blog naỳ thì có chut́ gì đọc cho vui chut́́ mà suy ngẫm chuyện đời đó đây...có ai giống hoàn can̉h người vợ hờ này hay không nhỉ

måndag 16 april 2012

Một Truyện Đọc Có Ý Nghĩa

EM KHÔNG THỂ SINH CON.

Người chồng giém màn cẩn thận, nằm xuống quàng tay qua người vợ, thầm thì :

– Năm nay mình có con em nhé.

Bằng một phản xạ không rõ rệt, cơ thể người vợ dường như co lại một cách khó nhận thấy trong vòng tay chồng. Nằm ngửa, mắt nhìn lên trần nhà, cô nói :

– Em không thể có con.

– Em đi khám lúc nào?

– Trông anh kìa ! Không, em bình thường. Em có khả năng sinh con. Nhưng em không thể.

– Đừng đùa anh thế.

– Em không đùa, em nói thật.

– Anh không hiểu gì cả.

– Anh hình dung cái ngày em sinh con, chúng ta sẽ làm gì ?

– Anh đưa em vào bệnh viện chứ sao.

– Mình sẽ làm gì ở bệnh viện?

– Em không định sinh con ở bệnh viện à ?
– Không đơn giản chỉ có vậy. Không đơn giản chỉ là em đến đấy để đẻ. Nếu chúng ta muốn em không phải đau đớn khi đẻ, nếu chúng ta muốn con sinh ra được an toàn, thì chúng ta phải đưa phong bì cho bác sĩ, y tá, hộ lý.

– Chuyện bình thường mà em.

– Bình thường ? Khi chúng ta đưa tiền cho họ, chúng ta mua họ, chúng ta tự hạ thấp nhân cách của mình, chúng ta tự làm mình hư hỏng, và chúng ta làm họ hư hỏng.

– Em cường điệu rồi. Chẳng có ai hư hỏng. Cả xã hội như thế mà, em nghĩ làm gì cho mệt.

– Sao trước đây cha mẹ sinh ra chúng ta không phải mua bác sĩ. Lúc đó cha mẹ chúng ta nghèo, các bác sĩ cũng rất nghèo. Nhưng chẳng ai phải mua ai cả.

– Em đừng dùng từ mua. Một khi cả xã hội đã như thế thì em băn khoăn làm gì ?

– Không phải cả xã hội như vậy. Những người không có tiền sẽ phải đẻ trong đau đớn kể cả khi mà ngày nay kỹ thuật đẻ không đau đã được áp dụng. Điều đó còn được ghi rõ trên tờ quy định của bệnh viện, dán đầy hành lang. Anh cứ vào bệnh viện Phụ sản Hà Nội mà xem. Đẻ không đau giá khác và đẻ đau giá khác. Sao vậy chứ ?

– Em đừng hỏi ngốc như thế nữa được không ?

– Thì em ngốc. Em không hiểu.

– Nếu không thế thì không phải là bệnh viện.

– Anh nói gì vậy. Người ta lấy cả nỗi đau ra để làm tiền. Và sự công bằng ở đâu ?

– Em không biết là chính trên nỗi đau của người khác mà người ta dễ làm tiền nhất à? Và sống lâu trong sự bất công thì người ta cũng không còn ý thức về sự công bằng, có gì khó hiểu đâu. Thực ra ở đây công bằng được xác định bằng khả năng chi trả. Em muốn được đối xử tử tế ư ? Em phải có tiền. Em phải có tiền để được đối xử như con người. Nhưng điều đó liên quan gì đến việc chúng ta có con.

– Có chứ. Liên quan, hết sức liên quan. Em không muốn con sinh ra phải gánh tội của chúng ta.

– Tội gì cơ ?

– Em hỏi anh : anh có thể không đưa phong bì cho bác sĩ, y tá, hộ lí khi em sinh con không ?

– Anh phải đưa. Anh không thể để em đau đớn, không thể phó thác sinh mạng của con cho may rủi. Em đọc báo thì biết rồi đấy, bao nhiêu trường hợp tử vong do không được chăm sóc đúng mức. Và em cũng đã tận tai nghe kể những trường hợp mà em trực tiếp biết. Em còn nhớ hôm chúng ta đi qua một thành phố ở miền trung, ô tô dừng lại một lúc bên đường, và chúng ta đã nghe một bà mẹ khóc lóc thảm thiết và chửi rủa trong đau đớn, con gái bà đã mất khi sinh nở và cả đứa cháu của bà cũng không giữ được, dù bà đã « tọng đầy miệng chúng nó », bà ấy nói như vậy, em cũng nghe rõ, tọng phong bì đầy miệng chúng nó. Bà ấy đã kiện, nhưng chỉ tiền mất tật mang, bà ấy chỉ có một mình, địch sao lại cả một tập thể. Và tòa án thì cũng vận hành theo một phương thức như bệnh viện, được phong bì bôi trơn. Bà ấy không là ai cả, không là gì cả, thì chỉ có thua cuộc mà thôi. Anh không thể mạo hiểm. Một ngày mấy chục ca đẻ, người ta đưa phong bì cả, chỉ riêng mình không đưa thì chắc chắn sẽ bị coi là bất bình thường, và người ta sẽ khó chịu. Thôi em đừng băn khoăn mấy chuyện đó nữa, vả lại mình cũng chỉ vì con thôi.

– Vì con. Vì con mà chúng ta phải làm như vậy. Thế là con của chúng ta phải gánh lấy cái tội không phải của nó. Vì nó là nguyên nhân khiến chúng ta phạm tội, khiến cho bác sĩ phải phạm tội. Nó vừa ra đời đã phải mang tội, đó là một thứ tội tổ tông mà nó buộc phải gánh vì bố mẹ nó muốn tốt cho nó. Một thứ nguyên tội hiện đại, em không biết gọi nó là gì nữa.

– Em cường điệu rồi, chúng ta không phạm tội, bác sĩ cũng không phạm tội.

– Nhận tiền bất chính không phải là một tội hả anh ?

– Không đến mức ấy đâu. Em dùng từ nặng quá. Tất cả đều làm thế mà.

– Vì tất cả đều làm thế thì việc nhận tiền đó trở thành chính đáng ư ?

– Em ạ, chúng ta đang sống trong một thời đại cần phải chấp nhận và không lập luận, không đi tìm lí do, không cần biết đến lí lẽ. Chúng ta phải biết sống trong sự phi lí như cá sống trong nước. Bài học cuộc đời đấy. Em không chịu học thì em không tồn tại được đâu. Như anh đây này, làm việc ở cơ quan mười năm rồi, nhưng lương chỉ bằng một người mới vào nghề có vài năm thôi. Nếu anh có đi hỏi thì sẽ được trả lời là « cái nước mình nó thế, đừng có hỏi ».

– Chúng ta không hỏi được con xem nó có muốn gánh lấy cái nguyên tội hiện đại này bằng sự ra đời của nó không. Chúng ta không có cách nào để hỏi nó, không có cách nào để biết được nó có đồng ý ra đời trên cái phong bì kết nối hai loại người tội lỗi là bố mẹ nó và những người đón nó vào cái thế giới này. Chúng ta bắt nó phải chịu, chúng ta buộc nó phải ra đời bất chấp ý muốn của nó. Vì nó là con em nên em cảm thấy nó sẽ không chấp nhận. Nó thà không ra đời còn hơn là ra đời theo cách đó. Trời ơi, nó sẽ không chấp nhận đâu. Em biết mà.

– Anh không hiểu em. Em phi lí quá. Hay là em có người đàn ông nào khác ?

– Có một cách là em về nông thôn sinh con.

– Nông thôn làm gì có bệnh viện. Các trạm xá ở đó không đủ điều kiện vệ sinh. Anh nhất định không đồng ý. Trong trường hợp có vấn đề gì không thể xử lý được. Mà em thì có bệnh tim bẩm sinh, em quên rồi sao. Chúng ta không thể mạo hiểm.

– Có thể đến những bệnh viện quốc tế, có thể ra nước ngoài để sinh con, nhưng đó chỉ là một giấc mơ, vì chúng ta không đủ tiền.

– Thôi ngủ đi em. Rồi em sẽ suy nghĩ lại.

...Sáng dậy, người chồng lặng lẽ ra khỏi nhà. Anh ăn sáng một mình. Khi bà bán phở hỏi vợ anh đâu, sao cô ấy không đi cùng như mọi hôm, anh buồn bã thành thật trả lời : cô ấy ốm. Đúng lúc đó người vợ phóng xe máy ngang qua, nhưng cái khẩu trang che mặt khiến bà hàng phở không nhận ra cô. Người chồng nói chuyện với một vài đồng nghiệp ở cơ quan, họ an ủi anh và cho rằng đấy chỉ là một cơn rối loạn tâm lý nhất thời, rồi nó sẽ qua thôi. Họ khuyên anh nên cố gắng tạo không khí ấm cúng, tin cậy, để cô ấy có tâm trạng tốt, chứ đừng như sáng nay. Anh cũng cảm thấy hình như anh không phải với vợ khi ra khỏi nhà mà không nói gì với cô ấy.

Chiều tối hai người về nhà, anh không nhận ra bất kỳ thay đổi nào ở cô. Vẫn vui vẻ và như mọi ngày, vừa làm bếp vừa tranh thủ dọn dẹp, vui vẻ và thoải mái. Cô không chú ý đến thái độ bất thường của anh sáng nay.

Lúc đi ngủ, anh muốn bắt mình làm một cử chỉ âu yếm vợ như thường lệ, nhưng rồi cảm thấy như thế quá giả dối, và anh không làm được. Rồi anh tự giận mình vì đã không làm như thế. Nhưng anh không tự giận mình lâu được. Anh nằm thẳng, hai tay để dưới đầu, những ngón tay đan vào nhau. Anh bắt đầu :

– Anh hiểu những băn khoăn của em, hiểu những gì em muốn nói hôm qua. Anh cũng đồng ý là chuyện đó không bình thường. Nhưng tại sao mọi người đều chấp nhận ? Anh suy nghĩ và tự lý giải thế này, em xem thế nào nhé. Chúng ta hãy coi chuyện đưa phong bì như là một hình thức trả lương cho bác sĩ. Nếu lương của họ đủ sống thì họ đã không phải nhận phong bì. Với đồng lương chết đói hiện nay họ không thể sống mà làm việc được. Trong khi đó công việc của họ lại rất nặng nề, trách nhiệm cao. Họ không thể bụng đói mà chữa bệnh cho người khác. Rồi họ cũng có con cái, bố mẹ. Họ phải lo cho gia đình. Bố mẹ con cái họ cũng có lúc ốm đau, cũng cần ăn uống, cũng phải đến trường, cũng phải vui chơi… Nhân dân chúng ta phải trả cho họ cái phần lương còn thiếu để họ có thể yên tâm mà chữa bệnh cho chúng ta. Lỗi không phải ở họ, lỗi cũng không phải ở chúng ta.
– Nhân dân trả lương à ? Tuyệt diệu ! Khái niệm đẹp quá ! Nhân dân thật là vĩ đại ! Ai tư vấn cho anh ý này vậy ? Quá tuyệt !

– Cần gì phải ai tư vấn, anh đủ khả năng nghĩ ra mà. Đừng coi thường anh thế.

– Không gì hoàn hảo hơn. Nó có thể xoa dịu mọi lương tâm. Nhiệm vụ của nhân dân to lớn quá. Họ trả lương hộ ai vậy ? Nhân dân đủ khả năng gánh vác cả những trách nhiệm không phải của mình như thế thì còn phải lo gì nữa. Cái gì cũng có thể vượt qua được. Trừ sự cùng khổ của chính họ.

– Em thấy đấy, bác sĩ cũng chỉ nhận lương của nhân dân thôi mà. Không thì làm sao họ sống nổi mà chữa bệnh cho nhân dân.

– Em biết rồi, hôm nay em vào khoa cấp cứu của bệnh viện Việt-Đức. Trời ơi, cứ mười lăm phút lại có một ca được đưa vào viện. Các y tá, bác sĩ quay như chong chóng. Mà làm việc kiệt sức như vậy, chỉ được trả vài ba triệu đồng một tháng, còn chưa đủ trả tiền thuê nhà, lấy gì mà sống. Còn nói gì đến chuyện lo cho con cái, bố mẹ.

– Em thấy chưa. Nhưng em vào bệnh viện làm gì ?

– À, thì… em muốn tìm hiểu một số chuyện. Em có hỏi chuyện một cậu thanh niên, chờ đã hai ngày, và còn phải chờ đến đêm mới được mổ. Cậu ấy kể rằng thấy có những người mới vào, người nhà dúi phong bì cho y tá, thế là được mổ ngay. Cậu ấy không làm được việc đó nên phải chờ hai ngày rồi. Bác sĩ ở phòng trực giải thích là trường hợp cậu ấy không khẩn cấp, vả lại cần theo dõi. Nhưng hôm nay có một ông bác sĩ ở trên khoa tiêu hóa xuống, ông ấy chỉ vào phim và nói toáng lên là trường hợp này bệnh đã rõ ràng như thế này, u đã to như thế này, không cho mổ ngay, thì ngồi mà ôm người chết à. Thế là cậu ấy được chỉ định mổ đêm nay. Em đã gặp mấy bác sĩ ở phòng trực, toàn là những thanh niên trông rất sáng sủa, đeo kính, với nụ cười rất trí thức, vẻ mặt thông minh. Tất nhiên sau chuyện đó, cậu thanh niên đang chờ mổ sợ quá rồi, vội vàng phải bảo người nhà tìm cách đưa phong bì cho bác sĩ mổ. Cậu ấy đâu có thể đùa với tính mạng của mình.

– Em vào viện chỉ để tìm hiểu chuyện đó thôi sao ?

– Nhưng anh biết không ? Một ngày có bao nhiêu là bệnh nhân vào viện. Ở bệnh viện Bạch Mai, có những thời kỳ, tivi đưa tin là có khoảng hai ngàn bệnh nhân mỗi ngày. Chưa cần tính tiền viện phí thu của những người không có bảo hiểm. Chỉ riêng tiền gửi xe đã không biết bao nhiêu mà kể. Rồi tiền cho thuê áo người nhà. Tiền thuốc men, tiền làm các xét nghiệm y tế, các dịch vụ y tế… Nếu số tiền ấy mà chia cho nhân viên thì thu nhập của họ đâu đến nỗi. Nhưng rồi chúng đi đâu ?

– Ừ. Mà nói thật ra, cái mà ta gọi là tiền lương do nhân dân trả ấy, nó không có giới hạn. Và các bác sĩ nhận phong bì không có điểm dừng. Rồi thì anh cũng không biết nhân dân trả lương cho bác sĩ đến mức nào thì đủ.

– Không bao giờ đủ. Mà nhân dân chúng ta không chỉ phải trả lương cho mấy ông bà ngành y tế, chúng ta phải trả lương cho hầu hết các ngành trong xã hội này, mỗi khi chúng ta có việc. Này nhé, hôm qua em mới chỉ nói tới lúc sinh đẻ. Chặng đường còn dài lắm anh ơi. Khi con anh đi nhà trẻ, anh lại không phải đưa phong bì cho cô giáo ư ? Ngày hai mươi tháng mười một, anh đến nhà, mang theo một bó hoa rất lịch sự và đầy giá trị tinh thần. Trong bó hoa đó nếu không có hoa phong bì nhét vào giữa thì rồi rất có thể con anh sẽ bị mấy cái thước vào đầu cho đến mức thành ra ngớ ngẩn, anh đã từng đọc cho em nghe chuyện đó trên mấy tờ báo mà. Mới hôm qua đây truyền hình còn tường thuật trường hợp cháu bé bốn tuổi bị cô giáo hành hạ, thương tích đầy mình và tổn thương tâm thần nặng. Anh cũng xem đấy thôi. Hình ảnh chân thực. Báo chí truyền hình không những không ngăn chặn được các cú đánh, mà còn khiến cho các bậc cha mẹ càng lo lắng hơn, và càng thấy cái trách nhiệm trả thêm lương cho giáo viên là đương nhiên. Chúng ta sẽ phải trả lương cho các giáo viên đến tận đại học ấy chứ. Rồi khi con học xong, đến đoạn xin việc mới là vấn đề nan giải. Một công việc ở thành phố bây giờ, đơn vị tính đã là ngàn đô rồi, chứ không còn là tờ như trước đây nữa. Nhân dân chúng ta sẽ phải đi trả lương cho cả thiên hạ. Thậm chí đến cả việc ly hôn, không khéo thì anh cũng phải trả cái mức lương thêm này mới được xử đấy. Anh bạn em kể là thẩm phán đề nghị anh ấy đưa phong bì để được xử nhanh, vì để xử được ly hôn họ phải làm nhiều việc lắm : phải đi gặp cán bộ xóm, cán bộ phường, hàng xóm… để kiểm tra về vụ việc của hai người. Rồi phải ra quyết định, phải đánh máy quyết định. Rồi giám đốc phải ký, phải đi từ phòng này qua phòng kia để đóng dấu, vân vân và vân vân. Họ làm việc rất vất vả. Nhiều việc thế mà lương của họ thấp nên họ phải đề nghị nhân dân trả thêm. Đúng quá phải không ?

– Chứ còn gì nữa.

– Anh biết anh bạn em trả lời thẩm phán như thế nào không ? « Chúng ta cứ theo pháp luật mà làm ». Anh ấy từ chối trả lương cho thẩm phán, chấp nhận vụ li hôn có thể bị kéo dài đến bao lâu cũng được.

– Em ơi, nhưng chuyện đó khác. Một vụ li hôn có thể kéo dài bao lâu cũng được, chẳng gây hậu quả gì. Nhưng em không thể liều với tính mạng của em và của con em.

– Em chịu thôi. Em không thể. Em không làm được mấy việc đó. Anh về nông thôn chưa? Chúng ta đã xong một phần mười thế kỷ hai mốt rồi, mà có người còn chưa có nhà vệ sinh. Nhưng họ vẫn phải đi trả lương hộ. Em thì có nhà vệ sinh, nhưng em không muốn trả cái khoản lương thiếu ấy. Con em sẽ không tha thứ cho một bà mẹ như vậy.

– Thôi, mình cứ chờ một thời gian nữa, có thể em sẽ bớt căng thẳng hơn.

– Theo anh, mình phải chờ đến lúc nào ? Nếu lương tăng đến mức đủ sống thì những chuyện làm mất nhân phẩm như vậy có chấm dứt không ?

– Anh không biết. Thói quen bắt đầu ngấm vào máu của nhiều thế hệ rồi. Với lại có lí do gì để tăng lương đến mức cho nhân viên đủ sống? Mọi thứ đã có nhân dân lo rồi. Nhân dân cứ thế mà trả lương thôi.

– Nhân dân phải trả lương cho tất cả mọi tầng lớp xã hội có liên quan đến cuộc sống của họ, rồi đến lượt mình họ cũng tìm mọi cách để bắt những người có liên quan đến công việc của họ phải trả lương cho họ. Hoặc họ sẽ nghĩ ra đủ các hình thức làm giả ăn thật.

– Ừ thì... Một mặt thì lương thấp, một mặt lại có rất nhiều kẽ hở để người ta có thể kiếm chác. Tất nhiên là sẽ chẳng có kẽ hở nào nếu người ta thực hiện đúng quy định. Nhưng vì nếu thực hiện đúng quy định thì tất cả đều chết đói, nên để sống được, người ta đành cố tình tạo ra các kẽ hở.

– Cái mà anh gọi là kẽ hở đó có thể biến tất cả mọi người thành những kẻ tội phạm, tùy các mức độ khác nhau. Lý do biện minh thật cao cả : để sống được. Một lý do tối thượng. Rồi đến một ngày, tất cả đều nói như anh : bình thường thôi, chẳng có gì trầm trọng đâu, cả xã hội đều như thế. Ai cũng phải sống mà.

– Người ta nói như vậy từ lâu rồi. Nhưng em thấy là cuộc sống vẫn đang đi lên đấy thôi. Và cảm giác chung là mọi người hài lòng đấy chứ. Có gì quan trọng đâu, miễn là sống được.

– Sống tốt nữa ấy chứ. Rất nhiều người không muốn thay đổi tình trạng này.

– Đương nhiên, nhất là những người có điều kiện nhận lương của nhân dân. Vì nếu lương có tăng cao lên, cứ cho là đến mức đủ sống thoải mái đi, nhưng mọi quy định siết chặt lại và được thực hiện chặt chẽ, thì thu nhập của họ sẽ giảm đi rất nhiều.

– Và để cho các quy định được thực hiện chặt chẽ, thì điều kiện duy nhất là chúng phải được những người có quyền ra các quy định thực hiện.

– Điều này thì không thể. Không thể em ạ. Đừng nghĩ tới chuyện đó. Tốt hơn mình đừng nói tới chuyện đó. Làm gì có chuyện những người ra quy định sẽ thực hiện quy định. Em nói với anh thôi, ra đường nói thế nguy hiểm lắm đấy.

– Như vậy có nghĩa là làm người dân trong xã hội này sẽ phải suốt đời đi trả những khoản lương thêm dù đã đóng thuế đầy đủ, và bù lại, sẽ tìm cách bắt người khác cũng phải trả lương thêm cho mình. Những khoản lương đó làm tiêu ma sự lương thiện. Không bao giờ có thể làm người lương thiện được. Những kẽ hở cho phép người ta sống nhưng không cho phép người ta làm người lương thiện. Theo anh, có thể đến một ngày nào đó mỗi người dân đều tự hỏi: tại sao mình lại phải đi trả lương hộ thế này? Sao mình lại cứ phải chịu cái trách nhiệm không phải của mình thế này? Và họ từ chối không trả khoản lương thiếu ấy nữa để làm người lương thiện. Có ngày đó không?

– Em đừng bi quan thế. Anh và em vẫn lương thiện đấy thôi. Còn nhiều người khác cũng lương thiện.

– Ừ thì em biết còn nhiều người lương thiện. Chúng ta vẫn có thể lương thiện nếu không sinh con. May là anh có nhà của bố mẹ để lại. Chứ nếu anh không có nhà thì…em cũng không hình dung được sẽ như thế nào nữa. Chúng ta không có nhu cầu gì nhiều. Chúng ta hầu như không đi xem phim, không đến rạp hát, không đi mát xa, không đi du lịch, rất ít khi vào nhà hàng, rất ít khi mua sách, rất ít khi mua đĩa nhạc. Chuyện đó không sao, vì đã có truyền hình rồi. Với lại mình không mua đĩa nhạc thì loa phường và hàng xóm cũng bắt mình nghe nhạc miễn phí từ sáng đến tối. Chúng ta còn may là bệnh tật chưa thăm hỏi đến. Chưa đến thời kỳ phải vào viện. Nhưng sinh con rồi, vì con, chúng ta không còn được quyền lương thiện nữa. “Ai cho ta làm người lương thiện?” Con cái là lý do chính đáng nhất để bào chữa cho mọi việc: chúng tôi phải nuôi con, chúng tôi phải bảo vệ bọn trẻ, phải tạo điều kiện tốt nhất cho chúng, chúng tôi không có lựa chọn nào khác, chúng tôi không thể bỏ mặc con cái. Nhưng em thì còn có thể lựa chọn đấy. Em sẽ lựa chọn không có con.

– Em đừng cường điệu lên thế. Mọi người đều tự thấy lương thiện, họ không nghĩ ngợi nhiều như em đâu. Bác sĩ nhận phong bì vì bệnh nhân biết ơn họ, đối với bác sĩ, đó là lòng biết ơn của nhân dân đối với công lao chữa bệnh của họ. Giáo viên nhận phong bì là nhận lòng biết ơn của phụ huynh và học sinh dành cho công lao dạy dỗ của họ. Ai cũng lương thiện hết. Cả người đưa và người nhận phong bì đều lương thiện. Và chính sách bần cùng hóa bằng lương là một chính sách rất hiệu quả để khuyến khích tính lương thiện kiểu hiện đại này phát triển. Em nói mấy chuyện này với anh thì được, nói ra ngoài thiên hạ cười cho đấy. Với lại, lương thiện kiểu em thực ra chỉ là vấn đề của Chí Phèo thôi. Lương thiện kiểu đó không còn là vấn đề của thời hôm nay nữa rồi. Chỉ có các nhà văn ngày xưa như Nam Cao mới quan tâm đến tính thiện thôi. Chuyện xưa như diễm rồi em ơi.

– Anh nhầm rồi, thời này cũng vẫn còn những nhà văn như Nam Cao chứ. Anh cứ lên mạng mà xem.
– Ừ, thì anh đồng ý. Nhưng em thấy đấy, họ vẫn sinh con đấy thôi. Họ vẫn có con mà. Những người lương thiện vẫn còn nhiều, và họ vẫn có con. Em đừng cực đoan quá.

– Mình ngủ đi, em mệt rồi. Dù sao thì em vẫn phải quyết định.

– Quyết định cái gì?

– Có sống để làm người lương thiện hay không.

– Em cười lạ quá. Em phải chữa cái bệnh cường điệu và làm to chuyện đi thôi.

– Em biết bệnh của em rồi. Ngủ đi. Dù sao thì em cũng không thể tự quyết định được.

– Đúng vậy, phải cho anh cùng quyết định chứ.



Hôm sau, ăn tối xong, người vợ rửa bát, người chồng chậm rãi pha một ấm chè, đợi vợ trước ti vi.

Những chiếc bát cuối cùng được cất gọn trên giá, người vợ rửa tay, tới bên cái bàn, ngồi xuống cạnh chồng, cầm tách trà, theo thói quen đưa cái tách qua mũi thưởng thức hương vị của trà trước khi uống.

Người chồng nói không nhìn vợ :

– Chúng ta li hôn thôi em ạ.

Người vợ nhìn làn khói loãng đang lan dần quanh miệng chén trà, trả lời :

– Vâng.

Người chồng đập bàn đánh rầm, cái chén trên tay người vợ rơi xuống, nước từ những mảnh vỡ bắn lên một nửa khuôn mặt vẫn bình thản của cô.

– Em đồng ý ly hôn như vậy sao. Em thật vô lý, vô lý, vô lý không chịu nổi. Em có người khác rồi đúng không ?

– Em có thể có ai được đây ?

Giọng cô đầy, nặng, và thành thật đến mức người đàn ông đang từ cơn bốc đồng tụt hẳn xuống trạng thái đờ đẫn. Anh rên rỉ :

– Không, em không thể sống suốt đời như vậy. Không, không có chuyện ly hôn.

– Anh đừng lo lắng cho em. Đừng vì em mà chịu thiệt thòi. Em sẽ không sống suốt đời như vậy đâu. Suốt đời là đến bao giờ chứ ? Không có chuyện suốt đời đâu anh. Nhưng anh thì phải có con. Anh rất muốn mà. Bố mẹ anh mong từng ngày.

– Em …?

– Anh cứ yên tâm mà ra đi. Không phải lỗi của anh.



Năm năm sau, người đàn ông có công chuyện phải lên Lạng Sơn. Đây chính là quê vợ cũ của anh ta. Một vài ý nghĩ luẩn quẩn trong đầu khiến anh ta đã định từ chối chuyến đi này. Sau khi ly hôn vợ anh đã rời Hà Nội, quay về quê với bố mẹ. Nếu chẳng may ngẫu nhiên phải gặp lại cô ấy thì sao? Anh không muốn rơi vào tình trạng khó xử đó. Nhưng rồi tính chất cấp bách của công việc không cho phép anh ta lựa chọn. Buổi tối đầu tiên ở tỉnh lị, anh ta lên cơn sốt dữ dội, đến nửa đêm tình trạng trở nên nguy kịch, phải vào cấp cứu ở bệnh viện của tỉnh. Nữ bác sĩ trực đã xử lý trường hợp này rất tốt. Ba mươi phút sau khi nhập viện, anh ta thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Chị bác sĩ quay lại để khám và kiểm tra nhiệt độ. Chị nhìn hồ sơ và nói:

– Tên anh lạ nhỉ, giống tên chồng cũ của một người bạn.

– Chị muốn nói đến… phải không?

– Đúng rồi, vậy ra…?

– Vâng, cô ấy thế nào rồi, chị có biết không ? Tôi chỉ biết là cô ấy về quê thôi.

– Cô ấy mất rồi.

– Sao?

Người đàn ông cảm thấy cơn sốt hoàn toàn biến mất, nhưng một cảm giác choáng nhẹ, đầu anh bùng nhà bùng nhùng.

– Cô ấy mất cách đây năm năm rồi.

– Cái gì ?

Anh ta không nhận thấy là những câu hỏi của mình rất thiếu lịch sự.

– Cô ấy bị làm sao ?

– Cô ấy bị ung thư.

Người đàn ông chờ cho cơn choáng qua đi. Chị bác sĩ cũng nhận thấy những biểu hiện ấy, đưa cho anh ta một cốc nước.

– Chị ơi, khi chúng tôi ly hôn, cô ấy đã biết mình bị ung thư chưa?

– Biết rồi. Cô ấy đã đi khám ở bệnh viện Việt-Đức và biết là mình ung thư ở giai đoạn cuối. Vì thế mà cô mới về quê. Cô ấy chết sau khi hai người ly hôn được bốn tháng.


– Chị… Chị đã chăm sóc cho cô ấy phải không ?

– Phải. Tôi khuyên cô ấy xuống điều trị ở bệnh viện chuyên về ung thư ở Hà Nội. Nhưng cô ấy nói tự biết bệnh mình. Cô không muốn những ngày cuối cùng lại phải trải qua một nơi kinh khủng, một sa mạc vô cảm mênh mông, một sa mạc không có tình người, như là các bệnh viện. Cô không muốn người nhà phải đưa phong bì cho bác sĩ để mua một hy vọng hão huyền. Người ta biết chắc là cô sẽ chết nhưng vẫn cứ nhận tiền của cô. Cô đâu cần bán mình để mua một chút hy vọng vờ vĩnh như vậy. Cô đã nhìn thấy trước kết cục dành cho mình. Cô không muốn người thân phải khổ. Ở bệnh viện, bệnh nhân không được coi là người, người nhà bệnh nhân lại càng không được coi là người. Cô ấy biết có những người nông dân phải bán đất bán vườn để chữa bệnh. Ngoài viện phí, ngoài kinh phí chữa bệnh, họ còn phải đưa phong bì kèm lời giải thích rằng đấy là tấm lòng của họ, rằng họ cảm ơn bác sĩ đã chăm sóc họ. Bác sĩ nhận xong tấm lòng biết ơn của bệnh nhân thì đôi khi cũng quên luôn, vì bệnh nhân nhiều quá. Một cháu bé mười lăm tuổi rưng rưng nước mắt nói với cô : “ bác sĩ bỏ rơi cháu ”, dù bố mẹ cháu đã “ biết ơn ” bác sĩ không chỉ một lần. Cô ấy cũng từng chứng kiến một bệnh nhân bị bỏ rơi đến chết trong hành lang bệnh viện. Nếu ở ngoài đường ngoài chợ thì không nói làm gì. Nhưng ngay trong hành lang bệnh viện, bệnh nhân đi vệ sinh, không may ngã xuống và co giật đến chết, người nhà bệnh nhân tìm không ra bác sĩ. Y tá ngồi trong phòng không chịu ra, đến khi mấy ông người nhà cùng quẫn quá phải xô cửa phòng y tá chửi toáng lên, y tá mới đưa băng ca đến, lúc đó bệnh nhân chỉ còn những co giật cuối cùng. Cô ấy vừa kể vậy vừa xin lỗi tôi vì tôi làm việc ở một nơi như thế. Tôi bảo không phải xin lỗi vì cô ấy chỉ nói sự thật thôi. Cô ấy sợ bệnh viện, sợ hơn cả bệnh ung thư. Thực ra tôi cũng chẳng làm được gì nhiều cho cô ấy. Chỉ có mấy ngày cuối cùng, khi cô ấy phải tiêm moc– phin, tôi có mặt bên cô ấy nhiều hơn.

– Cô ấy có kể cho chị về lý do chúng tôi ly hôn không ?

– Không.

Người đàn ông thuật lại cho chị bác sĩ những cuộc trò chuyện cuối cùng của họ, anh nhớ tận từng chi tiết một. Năm năm qua, những cuộc đối thoại đó luôn chiếm giữ một góc trong đầu anh. Anh không trốn nổi chúng. Có những đêm người vợ mới phải đánh thức anh dậy. Kể xong, anh hỏi :

– Chị có nghĩ rằng cô ấy nói dối tôi không ?

– Nói dối anh chuyện gì ?

– Chuyện cô ấy không muốn có con. Có phải đấy là cách để đẩy tôi đến chỗ ly hôn, để tôi không phải chứng kiến bệnh tật và những ngày cuối cùng của cô ấy ?

– Tôi không biết.

– Có bao giờ cô ấy nói với chị về chuyện con cái không ?

– Không. Có lẽ lúc ấy cô ấy chỉ còn đối diện cái chết mà thôi.

– Chị nói xem có phải cô ấy nói dối tôi không ?

– Tôi không biết.

– Tại sao cô ấy không cho tôi biết chút gì về bệnh tình ? Tại sao không cho người báo tin cho tôi khi cô ấy mất ? Có phải cô ấy không muốn tôi đau khổ ? Chị nói xem, chị nói xem…

– Tôi không biết gì cả. Còn anh, anh có tin vào những điều cô ấy nói không ?

– Lúc ấy tôi hoàn toàn tin là cô ấy nói thật. Và tôi nghĩ rằng cô ấy quả thực bất bình thường. Hoặc nếu không thì cô ấy cũng cường điệu và phóng đại mọi chuyện. Con người ta ai chả phải sống. Cứ nghĩ đến mấy chuyện nhân phẩm mà không sống nổi thì liệu có ích gì. Mà sống thì phải có con cái, có người nối dõi. Lúc đó tôi ngờ cô ấy có người đàn ông khác. Tại sao chị nhìn tôi như vậy, tôi bị làm sao phải không ?

– Trước cuộc trò chuyện đó anh vẫn còn rất tin cô ấy ?

– Nhưng việc cô ấy bị ung thư đã khiến cho toàn bộ cuộc đối thoại ấy giờ đây hình như có một sắc thái khác. Tôi có cảm giác bị rơi vào bẫy, bị cô ấy đẩy đến chỗ phải quyết định ly hôn.

– Anh muốn hình ảnh nào của cô ấy ?

– Cô ấy đã thuyết phục tôi hoàn toàn. Tôi thật ngốc. Lẽ ra tôi đã có thể ở bên cạnh cô ấy những ngày cuối cùng.

Cũng vừa lúc hết giờ trực. Chị bác sĩ giao ca. Chị chào người đàn ông, thay quần áo rồi ra về. Lúc băng qua nghĩa địa trên sườn núi, bất giác chị dừng lại khi nhìn thấy những tia nắng đầu tiên rạch mấy đường ngang trên các nấm mộ. Đúng lúc đó, chị nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đuổi theo mình. Thì ra là người đàn ông đó. Anh ta vừa thở vừa nói :

– Xin lỗi, chị có thể chỉ cho tôi mộ của cô ấy không ?

– Ngôi thứ năm, thuộc hàng ngang thứ ba, từ ngoài vào.

– Chị có nghĩ là cô ấy trả lời cho tôi không ?

– Tôi không biết. Anh cứ thử xem.

– Cảm ơn chị. Chào chị !

Lúc sắp sang hẳn sườn núi bên kia, chị bác sĩ quay lại nhìn về nghĩa trang và thấy người đàn ông đang quỳ trước mộ người vợ cũ. Dáng quỳ của anh ta như lay động cùng đám cỏ.

Hà Nội, tháng 7/2009 – Sài Gòn, tháng 7/2011

Tác giả > Nguyễn Thị Từ Huy