lördag 28 december 2013

Phim "TIẾNG GÕ BO" - câu chuyện về cô sinh viên Phương Uyên



Câu chuyện của một sinh viên trẻ lên tiếng thay cho những người lớn, và cũng chính những người lớn đó lại liên kết với nhau bảo vệ cô nữ sinh viên be bé ấy. Tiếng Gõ Bo là tiếng báo động của bạn tù nhắc nhau trước khi 'quản giáo' đến kiềm chuyện, là tiếng gọi xin giúp đỡ hay chúc mừng, và cũng là âm nhạc giải trí ngay trong nhà tù.

CSVN muốn dùng nhà tù để đe dọa người dân, nhưng qua câu chuyện của cô sinh viên Nguyễn Phương Uyên này, chúng ta thấy nhà tù không đáng sợ, nếu có bị 'nhập kho' thì cũng có cách tạo ra niềm vui và bình an cho mình, nếu tin rằng mình có lý tưởng, và tin rằng mọi người yêu thương hướng về mình, bất chấp sự gian dối, phỉnh gạt của công an hay an ninh gì đó trong các lần hỏi cung, khủng bố, thậm chí là tra tấn.

fredag 27 december 2013

Một chút quà cho quê hương - Tưởng niệm NS Việt Dzũng



Chưa 1 lần biết NS Việt Dzũng trên đời thươǹg...nhưng qua các thông tin của internet và những sự đấu tranh và cống hiến của nhạc sĩ trên trung tâm Asia...đã cho UL 1 lòng ngưỡng mộ nhạc sĩ...vì vậy hôm nay xin làm video này để cùng đưa tiễn nhạc sĩ về nơi an tịnh, và dù nhạc sĩ đã ra đi , khuất xa nơi bên kia thế giới vô hình, nhưng không bao giờ rời khoỉ tâm hồn của những người đã và đang thương tiếc nhạc sĩ tài ba của người dân Việt Nam noí chung ...và cho chính riêng nhạc sĩ noí riêng trong thời gian qua ...Khi nhạc sĩ còn sống đã thực hiện được nhiều nhạc phẩm tuyệt tác, rất hay , để rồi mãi mãi tiếp tục cho chúng ta cất cao tiếng hát Hùng Dzṹng như tên gọi của nhạc sĩ...Việt Dzũng

tisdag 24 december 2013

söndag 22 december 2013

♥♥ Con yêu Mẹ ♥♥

Người mẹ mệt mỏi trở về nhà từ cửa hàng, kéo lê túi hàng trên sàn bếp. Đang chờ bà là đứa con trai 8 tuổi, lo lắng kể lại những gì mà em nó đã làm ở nhà: “Lúc con đang chời ngoài sân còn bố đang gọi điện thoại thì John lấy bút chì màu viết lên tường, lên chính tờ giấy dán tường mới mà mẹ dán trong phòng làm việc ấy! Con đã nói với nó là mẹ sẽ bực mình mà!”


Người mẹ than thở rồi nhướn... lông mày: “Bây giờ nó đâu?”. Thế rồi bà bỏ hết hàng ở đó, sải bước vào phòng của đứa con trai nhỏ, nơi nó đang trốn. Bà gọi cả tên họ của đứa bé mà ở các nước phương Tây, khi gọi cả tên lẫn họ là thường thể hiện sự tức giận. Khi bà bước vào phòng, đứa bé run lên vì sợ, nó biết sắp có chuyện gì ghê gớm lắm! Trong 10 phút, người mẹ mắng con mình, là bà đã phải tiết kiệm thế nào và tờ giấy dán tường đắt ra làm sao.

Sau khi rên rỉ về những việc phải làm để sửa lại tờ giấy, người mẹ kết tội đứa con là thiếu quan tâm đến người khác. Càng mắng mỏ con, bà thấy càng bực mình, cuối cùng bà ra khỏi phòng con, cảm thấy cáu đến phát điên.

Người mẹ chạy vào phòng làm việc để xác minh nỗi lo lắng của mình. Nhưng khi nhìn bức tường, đôi mắt bà tràn ngập nước mắt. Những gì bà đọc được như một mũi tên xuyên qua tâm hồn người mẹ. Dòng chữ viết: “Con yêu mẹ” được viền bằng một trái tim!

Và giờ đây bao thời qua qua đi, tờ giấy dán tường vẫn ở đó, y như lúc người mẹ nhìn thấy, với một cái khung ảnh rỗng treo để bao bọc lấy nó. Đó là một sự nhắc nhở đối với người mẹ, và với tất cả mọi người:

Hãy bỏ một chút thời gian để đọc những dòng chữ viết trên tường!


lördag 21 december 2013

♥♥ Cha là Tất Cả ♥♥


Cô y tá nọ hướng dẫn một chàng thanh niên với vẻ mặt hốt hoảng âu sầu tới bên giường bệnh của ông già.

Cô nói : ”Ông ơi! Con trai ông đã tới đây này!”

Cô phải nhắc lại nhiều bận thì ông già bệnh nhân mới mở mắt ra nhìn. Ông bị ảnh hưởng t...huốc mê và cơn đau nên chỉ nhìn thấy lờ mờ người thanh niên đứng bên bình dưỡng khí ở đầu giường. Ông giơ tay quờ quạng nắm lấy bàn tay người thanh niên, siết chặt, không rời tay ra như cần một sự an ủi.

Cô y tá lăng xăng mang một chiếc ghế lại gần giường bệnh cho người thanh niên ngồi. Rồi suốt đêm đó, người thanh niên ngồi giữ bàn tay ông già và nói những lời an ủi đầy hứa hẹn. Người bệnh già thì chẳng nói được câu gì, chỉ biết nắm chặt lấy bàn tay người thanh niên.

Sáng ngày ra, người bệnh thở hắt ra và chết. Người thanh niên bùi ngùi đặt cái bàn tay bất động nọ xuống bên giường và đi báo tin cho cô y tá.

Trong khi cô ý tá làm thủ tục giấy tờ, người thanh niên tần ngần đứng bên cạnh. Khi cô làm xong thủ tục, cô ngỏ lời chia buồn với chàng thanh niên thì chàng này hỏi cô rằng: ”Ông ấy là ai vậy? tên là gì?”

Cô y tá ngạc nhiên: ”Tôi tưởng ông ta là cha anh?” Chàng thanh niên trả lời: ”Không, ông ta không phải là cha tôi, tôi chưa hề gặp ông ta bao giờ, tôi vào thăm người bạn có lẽ cùng họ, nên cô dẫn tôi nhầm tới đây.”

Cô y tá kêu lên: “Ổ, thế sao anh không cho tôi biết khi tôi dẫn anh tới đây!”

Chàng thanh niên nọ chậm rãi: “Khi tôi được biết ông ta bệnh nặng khó qua khỏi mà ông ta lại đang mong mỏi sự có mặt người con trai chưa tới được. Ông ta đã yếu quá, cũng không nhận ra được ai cả, tôi cảm thấy ông ta rất cần tôi nên tôi ở lại cũng có sao đâu!”

fredag 20 december 2013

♥♥ Mẹ là Thiên Thần ♥♥


Có một đứa bé sắp chào đời. Nó bèn hỏi Thượng Đế:

- Họ nói ngày mai Người sẽ đưa con xuống trần gian, nhưng làm sao con sống nổi ở đó khi mà con quá nhỏ bé và yếu ớt thế này?

Thượng Đế đáp:
...
- Trong số những thiên thần, ta đã chọn cho con một người. Thiên thần của con sẽ đợi con và săn sóc con chu đáo.

Đứa bé lại nài nì:

- Nhưng này con không phải làm việc gì ngoài ca hát và vui cười hạnh phúc chứ?

Thượng Đế đáp:

- Thiên thần của con sẽ hát cho con nghe và cũng sẽ tươi cười với con mỗi ngày. Con sẽ cảm nhận được tình thương của người dành cho con và con sẽ thấy rất hạnh phúc.

Đứa bé lại hỏi:

- Và làm sao con có thể hiểu được khi họ nói chuyện với con bằng một ngôn ngữ mà con chưa hề biết đến?

Thượng Đế trả lời:

- Thiên thần của con sẽ nói với con bằng những ngôn từ nhẹ nhàng và đẹp đẽ nhất mà con chưa từng nghe. Cùng với sự nhẫn nại và cẩn trọng, thiên thần của con sẽ dạy con biết nói.

- Con nghe nói chốn trần gian lắm kẻ xấu xa. Ai sẽ bảo vệ con?

- Thiên thần của con sẽ hộ trì con ngay cả khi điều đó đe dọa đến tính mạng của người.

- Nhưng con sẽ rất buồn vì không còn được nhìn thấy Ngài nữa.

- Thiên thần của con sẽ luôn nói với con về Ta và dạy con cách quay về với Ta dù rằng Ta luôn cận kề con.

Vào giây phút đó, ở nơi thiên đường ngâp tràn an lạc nhưng người ta vẫn có thể nghe thấy những tiếng gọi vang vọng từ cõi thế, và đứa bé vội vàng hỏi Thượng Đế:

- Thưa Ngài, nếu con phải đi ngay bây giờ, xin hãy cho con biết tên thiên thần hộ mạng của con.

- Tên của người không quan trọng, con chỉ đơn giản gọi người là "Mẹ"
Foto: Có một đứa bé sắp chào đời. Nó bèn hỏi Thượng Đế:

- Họ nói ngày mai Người sẽ đưa con xuống trần gian, nhưng làm sao con sống nổi ở đó khi mà con quá nhỏ bé và yếu ớt thế này?

Thượng Đế đáp:

- Trong số những thiên thần, ta đã chọn cho con một người. Thiên thần của con sẽ đợi con và săn sóc con chu đáo.

Đứa bé lại nài nì:

- Nhưng này con không phải làm việc gì ngoài ca hát và vui cười hạnh phúc chứ?

Thượng Đế đáp:

- Thiên thần của con sẽ hát cho con nghe và cũng sẽ tươi cười với con mỗi ngày. Con sẽ cảm nhận được tình thương của người dành cho con và con sẽ thấy rất hạnh phúc.

Đứa bé lại hỏi:

- Và làm sao con có thể hiểu được khi họ nói chuyện với con bằng một ngôn ngữ mà con chưa hề biết đến?

Thượng Đế trả lời:

- Thiên thần của con sẽ nói với con bằng những ngôn từ nhẹ nhàng và đẹp đẽ nhất mà con chưa từng nghe. Cùng với sự nhẫn nại và cẩn trọng, thiên thần của con sẽ dạy con biết nói.

- Con nghe nói chốn trần gian lắm kẻ xấu xa. Ai sẽ bảo vệ con?

- Thiên thần của con sẽ hộ trì con ngay cả khi điều đó đe dọa đến tính mạng của người.

- Nhưng con sẽ rất buồn vì không còn được nhìn thấy Ngài nữa.

- Thiên thần của con sẽ luôn nói với con về Ta và dạy con cách quay về với Ta dù rằng Ta luôn cận kề con.

Vào giây phút đó, ở nơi thiên đường ngâp tràn an lạc nhưng người ta vẫn có thể nghe thấy những tiếng gọi vang vọng từ cõi thế, và đứa bé vội vàng hỏi Thượng Đế:

- Thưa Ngài, nếu con phải đi ngay bây giờ, xin hãy cho con biết tên thiên thần hộ mạng của con.

- Tên của người không quan trọng, con chỉ đơn giản gọi người là "Mẹ"

lördag 14 december 2013

Merry Xmas 2013 - Video by Uyên Love




Mỗi mùa gíang sinh nơi xứ người...cũng là những khắc ghi thời gian xa quê hương đất tổ....Để cùng nhau chia vui trong mùa giáng sinh , UL tập làm video này để kỉ niệm và cùng hoà nhịp vào không khí gíang sinh và đón mừng năm mới sắp đến ở nơi mình đang cư ngụ ... để gởi lại đây là quê hương thứ 2 của ṃình ;)

söndag 1 december 2013

Lê Thị Công Nhân: Ối giời ôi, công an đánh người yêu nước



Luật sư bất đồng chính kiến Lê thị Công Nhân, người từng phải ở tù 3 năm về các hoạt động công khai đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền tại Việt Nam, hôm qua bị một nhóm tự xưng là cựu chiến binh đánh khi cô lên tiếng bênh vực cho một gia đình lúc đi chợ ngang qua thấy gia đình đó bị nhóm gọi là cựu chiến binh hành hung và đập phá.
Gia Minh hỏi chuyện luật sư Lê thị Công Nhân về những suy nghĩ của cô trước sự việc đó. Trước hết cô cho biết:
Ngay sau khi bị đánh đập bởi những người tự xưng là cựu chiến binh trước sự chứng kiến của công an có mặt tại đó; luật sư Lê thị Công Nhân đã có đơn trình báo và tố giác tội phạm gửi trực tiếp đến Công an Phường Phương Mai, Quận Đống Đa, Hà Nội; cũng như gửi qua bưu điện đến cho công an Quận Đống Đa và Công an Thành phố Hà Nội.
Đơn này cũng được công khai trên mạng Internet.
Chính quyền có thực sự bảo vệ người dân?
Ls Lê thị Công Nhân: Bản thân tôi chỉ là một cá nhân khi nhìn thấy sự bất bình không thể chịu được nên tôi phải tham gia. Nhiều sự việc ở Việt Nam bây giờ tràn lan mà phương tiện truyền thông nhà nước đưa tin thường xuyên. Nhưng điều đáng buồn là sự việc nghiêm trọng như vậy nhưng thái độ hành xử của chính quyền dửng dưng. Theo suy nghĩ của cá nhân tôi, cơ quan công an làm cho người dân thất vọng khi mà họ mặc kệ trước sự việc côn đồ hành hung người dân xảy ra ngay trước mắt tôi. Họ mặc kệ hoàn toàn, không có hành động nào để ngăn cản sự việc đó.
Lớn hơn đối với những vụ việc lừa đảo như thế họ giải quyết rất chậm chạp và ít ỏi. Tôi khẳng định điều này giống như báo chí trong nước cho biết là làn sóng tội phạm, lừa đảo đang tràn ngập đất nước Việt Nam. Đó là một sự việc hết sức khủng khiếp. Những vụ vay tiền, giật nợ lên đến hằng trăm tỷ đồng do cá nhân thực hiện chứ không còn như trước đây là hệ thống mafia hay đường dây lớn như sự việc Năm Cam. Ý tôi muốn nói những sự việc nghiêm trọng như thế xảy ra nhiều và tên của những tội phạm mà người ta nghe nói không phải là băng nhóm gì ghê gớm, nhỏ lẻ vẫn có thể gây ra những việc như vậy. Điều đó tràn lan khắp nơi từ Lạng Sơn đến Hà Nam vào trong miền nam, miền trung.
Điều đáng buồn là sự việc nghiêm trọng như vậy nhưng thái độ hành xử của chính quyền dửng dưng. Theo suy nghĩ của cá nhân tôi, cơ quan công an làm cho người dân thất vọng khi mà họ mặc kệ trước sự việc côn đồ hành hung người dân xảy ra ngay trước mắt tôi. Họ mặc kệ hoàn toàn, không có hành động nào để ngăn cản sự việc đó
Ls Lê thị Công Nhân
Sau sự việc ngày hôm qua, tôi có tìm hiểu nói chuyện với người chủ nhà thì đó là một vụ lừa đảo. Nhưng tôi không hiểu mãi một tiếng sau khi người dân báo, công an mới đến. Công an phường đến nhưng không làm đúng chức năng của họ. Trái lại họ lại có sự bênh vực sai trái đối với nhóm côn đồ đó.
Qua sự việc đó bây giờ trong lòng tôi còn nỗi rất kinh hãi bạo lực côn đồ khi họ trâng tráo, ngang nhiên chà đạp pháp luật như thế. Cái thái độ vô cảm và phi lý không thể chấp nhận được của công an khiến họ buộc tôi phải nghĩ rằng những người công an đó - người có khả năng giải quyết- lại có những điều không minh bạch, khuất tất, mờ ám với những đối tượng côn đồ.
Còn nữa không lương tâm và trách nhiệm của người công an?
Gia Minh: Luật sư đã làm đơn trình báo và tố giác tội phạm ắt hẳn luật sư vẫn còn tin tưởng vào sự công minh của luật pháp giúp giải quyết vấn đề đó?
Ls Lê thị Công Nhân: Tôi nghĩ bất kỳ xã hội nào cũng phải có một nền tảng trật tự tối thiểu. Nếu để con người ta đi đến chỗ tự xử thì sẽ rất kinh khủng; nhất là khi dân tộc đó theo tôi đi đến chỗ suy đồi và côn đồ.
Dù sao khi chúng ta làm những đơn đưa ra công luận, đưa lên Internet như thế, đưa đến những nơi có thể thì chúng ta góp phần đánh động vào những con người còn có chút lương tâm, một chút đạo đức nghề nghiệp trong ngành công an Việt Nam
Ls Lê thị Công Nhân
Niềm tin của tôi gắn liền với đạo đức và lương tâm của tôi, gắn với hoàn cảnh của tôi không biết trông cậy vào nơi nào khác. Đó là những gì mình phải làm và cần phải làm. Khi tôi làm đơn này, vì cá nhân tôi chỉ là một phần trăm một phần nghìn thôi, còn sự việc lừa đảo đó khi tôi nhận thấy có những thủ đoạn rất tinh vi cộng với thái độ có phần bao che, không thể chấp nhận được từ phía công an. Đó là động cơ để tôi viết đơn đó.
Dù sao khi chúng ta làm những đơn đưa ra công luận, đưa lên Internet như thế, đưa đến những nơi có thể thì chúng ta góp phần đánh động vào những con người còn có chút lương tâm, một chút đạo đức nghề nghiệp trong ngành công an Việt Nam khiến họ phải tham gia vào vụ việc này không nhiều thì ít.
Gia Minh: Luật sư thấy ngoài việc làm đơn tố giác tội phạm như thế để đánh động, kêu gọi; người ta còn cần phải làm gì để cho xã hội không bị bất an như thế nữa?
Ls Lê thị Công Nhân: Thật ra tôi thấy buồn nhất khi chính quyền mà cụ thể là những người đại diện cho Nhà nước người ta không làm đúng nhiệm vụ theo yêu cầu tối thiểu nhất của lương tâm con người. Đó là lý to tôi thấy tại sao bây giờ người Việt Nam thích tự xử. Khi tự xử , như chúng ta biết người tốt hay bị bọn xấu lấn át. Ngay cả bản thân người tốt khi tự xử cũng hay mất tự chủ; cho nên xã hội ngày càng suy đồi và xuống cấp như thế.
Còn làm gì để thay đổi điều đó, tôi chỉ nói góp phần thôi; mỗi người phải biết vượt lên chính nổi sợ của mình, sự yếu hèn của mình để góp phần vào sự thay đổi để cho cuộc sống đảm bảo, cuộc sống của chính mình bình an trước và cho xã hội tiến bộ lên. Tôi nghĩ điều này khó vô cùng khi nói chuyện với người dân Việt Nam. Hôm qua khi tôi can ngăn họ, rồi bị đánh, tôi ra về khi trời mưa tầm tã mà đi trong mưa ngoài chợ như vậy không nhận được bất kỳ lời động viên nào. Thậm chí họ còn dè bỉu tôi ‘sao ngu thế, dại thế, không phải việc của mình tham gia vào làm gì?’. Người dân còn nói ‘công an bị mua hết rồi’.
May là sáng nay tôi cũng ra chợ mùa quà sáng cho mẹ tôi cũng nhận được hai ba lời động viên, nhưng nói rất khẻ, rất riêng tư như điều bí mật.
Đó là những niềm vui nhỏ bé; nhưng điều cảm thấy bất an rất lớn lao. Tôi nghĩ cảm xúc của tôi không có gì đặc biệt mà cảm xúc của rất nhiều người dân Việt Nam cũng như vậy.
Gia Minh: Cám ơn luật sư Lê thị Công Nhân về những chia xẻ trong vụ việc hôm qua ( 10/8/13).

söndag 24 november 2013

♥ Đủ và Không đủ ♥

 Bạn...
-Không đủ "xinh đẹp" để mọi người phải "ngước nhìn".
-Không đủ "tài năng" để khiến mọi người phải "ngưỡng mộ".
-Không đủ "sự nhiệt tình" để tất cả phải "yêu mến" mình.
-Không đủ "thông minh"để "giải quyết" mọi vấn đề trong cuộc sống.
-Không đủ "bản lĩnh" để có thể "vững vàng" trước mọi sóng gió của "cuộc đời".
-Không đủ "sự kiên nhẫn" để đi đến tận cùng của "mọi con
đường"...
-Không đủ "niềm tin"để theo đuổi mọi "ước mơ" trong cuộc
sống.
-Không đủ "sự lạc quan" để lúc nào cũng "mong chờ" vào một cái gì đó không có thực.
-Không đủ "hy vọng" để khiến mình "thất vọng" quá lớn.
-Không đủ "sự quan tâm" để lúc nào cũng nhớ , cũng biết tất cả mọi chuyện.
-Không đủ "sự khéo léo" trong lời nói để khiến mọi người có thể lấy lại "niềm vui" bất cứ lúc nào...
-Không đủ "sự vô tâm" để lãng quên một ai đó quá nhanh.
-Không đủ "sự vô tình" để thay đổi tình cảm trong chốc lát.
-Không đủ "sự tự tin" để có thể cho mình là "đúng", là nhất, là "hoàn hảo".
-Không đủ "sự cầu toàn" để khiến bản thân phải mệt mỏi
quá mức.
-Không đủ "niềm vui" để có thể "chia sẻ" mọi người...


Nhưng Bạn có đủ....
♥ Đủ “nỗi buồn” để “sẻ chia” với ai đó trong cuộc đời này....
♥ Đủ “bình yên” giữa cuộc sống “bộn bề”...
♥ Đủ “sự tự do” để không bao giờ cảm thấy “cô đơn” mỗi khi phải “một mình”....
♥ Đủ “một cái Tôi” để không “bị lẫn” với bất kì một ai đó...
♥ Đủ “niềm tin” để không bao giờ khiến mình rơi vào trạnh thái“bế tắc” và “tuyệt vọng”....
♥ Đủ “sự nhạy cảm” để “nhận ra” một ánh mắt buồn , để thấy
lòng mình không “sỏi đá” ...
♥ Đủ “nụ cười” để “đón chào” mỗi sớm mai thức giấc....
♥ Đủ “sự khéo léo” để không bao giờ khiến bản thân phải “chết đói” trong bếp...
♥ Đủ “sự kiên nhẫn” để không bao giờ “bỏ cuộc” quá sớm....
♥ Đủ “sự lắng nghe” và “chia sẻ” mỗi khi bạn bè "cần" đến tớ ...
♥ Đủ “sự kiềm chế” để có thể “che dấu” cảm xúc của mình khi cần thiết....
♥ Đủ “mạnh mẽ” để tự mình “đứng dậy” sau khi bị ngã ....
♥ Đủ “nước mắt” để thấy mình không “vô cảm” trước cuộc đời
này....
♥ Đủ “trí nhớ” để không bao giờ quên tất cả những gì tớ “trân trọng” và “gìn giữ”....
Và Tớ cũng đủ....“một trái tim” để yêu thương, đủ để được ai đó yêu thương...trọn vẹn...!!!

Lời nhắn tới em nhé và cũng cảm ơn một người cho a nhận ra ^_^
Anh sẽ nuôi tình cảm của hai chúng mình
Anh sẽ nhắn tin và gọi điện cho em lúc cần thiết, khi đó cả hai chúng ta mới quý và trân trọng nó, như thế nhé em!
Em à, em hỏi anh "tại sao?" viết thư cho nhau: anh cũng tìm được câu trả lời, rằng anh: sẽ hiểu em nhiều hơn và hai đứa biết được điểm tốt của nhau, chúng mình sẽ học hỏi và cùng tiến nhé em ^_&
hihi anh sẽ nắm giữ hạnh phúc của mình và cảm ơn người bạn cho anh biết phải phấn đấu từng
ngày

Video Nhạc Phật Giáo - Video by Uyên Love



torsdag 21 november 2013

TẤM LÒNG CHA MẸ



Khi tôi lên giường đi ngủ là 11 giờ đêm, bên ngoài cửa sổ những bông tuyết nhỏ đang rơi. Tôi chui vào trong chăn, cầm lấy cái đồng hồ báo thức, phát hiện ra nó không kếu được nữa, tôi quên chưa mua pin. Trời lạnh như thế này, tôi chẳng muốn dậy. Tôi liền gọi điện cho mẹ:

- Mẹ ơi, đồng hồ báo thức của con hết pin rồi, mai con phải đi sớm đến công ty, có cuộc họp, 6h mẹ gọi con dậy... nhé!’’

Giọng mẹ ở đầu bên kia chừng một lúc mới nghe thấy, có lẽ mẹ đang ngủ, mẹ bảo: “ Được rồi con yêu!”

Khi chuông điện thoại reo, tôi vẫn đang mơ một giấc mơ đẹp, bên ngoài trời vẫn còn tối. Mẹ ở đầu bên kia nói:

- Tiểu Cát à, con mau dậy đi, hôm nay có cuộc họp đấy!

Tôi ngẩng đầu nhìn, mới có 5h40 phút. Tôi không nhịn được bực mình:

- Con không phải là bảo mẹ 6h rồi sao? Con muốn ngủ thêm một chút nữa!

Mẹ ở đầu bên kia không nói gì cả, tôi cúp máy.

Thức dậy, tôi tắm gội xong xuôi rồi đi làm. Thời tiết thật lạnh, tuyết rơi lả tả giữa trời đất bao la. Đứng ở bến xe bus, chân tôi run cầm cập. Xung quanh còn mờ mờ ảo ảo, đứng bên cạnh tôi là hai bác đã có tuổi, tóc hoa râm. Tôi nghe thấy bác trai nói với bác gái:

- Bà xem tối nào bà cũng ngủ không ngon, mới có mấy giờ sáng đã giục tôi dậy rồi, bây giờ thì đứng đợi rõ lâu!

Đúng vậy, chuyến xe đầu còn 5 phút nữa mới đến. Cuối cùng xe cũng đã đến, tôi lên xe. Lái xe là một chàng trai còn rất trẻ, đợi tôi lên xe xong, anh ta liền cho xe chạy. Tôi nói với anh ta: “ Này anh tài xế, còn hai bác nữa đang ở dưới, trời lạnh như thế này mà họ đã đợi rất lâu rồi, tại sao anh không đợi người ta lên xe rồi mới chạy?”

Anh ta rất bình tĩnh nói:

- Không sao đâu, đó là bố mẹ tôi. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi lái xe bus, bố mẹ tôi đến để xem đấy!

Bỗng nhiên tôi bật khóc! Tôi nhìn thấy tin nhắn gửi đến của bố: “ Con gái à, mẹ nói là mẹ đã không tốt, mẹ cả đêm ngủ không ngon, dậy từ rất sớm, lo con sẽ muộn cuộc họp”

Tôi bỗng nhớ đến một câu ngạn ngữ của người Do Thái:

“ Khi cha mẹ cho con cái thứ gì đó, con cái cười

Khi con cái cho cha mẹ thứ gì đó, cha mẹ khóc!”

Xem xong tin nhắn, tôi ghi nhớ nhất định phải là một đứa con ngoan! Cả cuộc đời này, khi bạn nợ nhiều thứ, và bạn được nợ mà không yêu cầu bạn phải báo đáp lại chỉ có thể là cha mẹ, họ không hề than phiền điều gì,…

Hãy hiếu thảo với cha mẹ của chúng ta!

söndag 17 november 2013

20 LỜI KHUYÊN HỮU ÍCH DÀNH CHO BẠN KHI CÓ QUÁ NHIỀU ÁP LỰC TRONG CUỘC SỐNG


 Nếu biết cân bằng mọi điều, cuộc sống là niềm vui!

20 điều dưới đây mình nghĩ có ích cho bạn....

1. Luôn giữ nụ cười thân thiện, sảng khoái. Đây là phương pháp tiêu trừ áp lực tốt nhất, giúp trút bỏ ưu phiền, mệt mỏi, tạo sự thoải mái.

2. Tranh luận những chuyện viển vông, cao xa sẽ làm huyết áp tăng cao; ngược lại, sự trầm tĩnh sẽ giúp làm hạ huyết áp.

3. Tiếng nhạc nhẹ nhàng giúp giảm áp lực. Bạn có thể nghe hòa nhạc bằng piano, guitar hoặc các loại nhạc cụ khác để giải tỏa tâm trạng không yên.

4. Đọc sách báo không những hoãn giải áp lực mà còn giúp con người tiếp thu thêm kiến thức và tăng sự hứng thú.

5. Khi làm hỏng việc, cần nghĩ rằng ai cũng có thể phạm sai lầm, vì vậy hãy quên chuyện đó đi và tiếp tục công việc bình thường.

6. Khi gặp đau khổ, bạn có thể hét thật to hoặc khóc thành tiếng ở một nơi vắng vẻ; đây là một phương pháp giảm bớt áp lực bên trong cơ thể.

7. Đem lòng tốt giúp người, nhất định không để oán hận trong lòng.

8. Nên có suy nghĩ: "Trên đời không có gì tận thiện tận mỹ, tôi đã cố gắng rồi, tốt hơn càng hay, không tốt cũng không phải là lỗi của mình".

9. Học cách thư giãn, đối với công việc, phải biết cách sắp xếp, trù tính hợp lý, kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, sống thanh thản.

10. Học cách lánh mặt ở những nơi không cần thiết, những hoạt động rối ren phức tạp, thoát khỏi những mệt mỏi và lộn xộn do một số người mang lại.

11. Không sợ thừa nhận năng lực bản thân có hạn, học cách nói "không" với một số người trong những lúc thích hợp.

12. Lúc đêm khuya thanh vắng, hãy để cho lòng mình được thật sự yên tĩnh, khẽ khàng nói chuyện với bản thân, sau đó dần dần đi vào giấc ngủ.

13. Từ từ hòa vào nhịp điệu cuộc sống, sắp xếp thời gian nhàn rỗi vào chương trình làm việc hằng ngày.

14. Hòa mình với thiên nhiên, biết bằng lòng với những gì đang có và niềm vui thường ngày.

15. Bình tĩnh xử lý các vấn đề phức tạp, điều này sẽ giúp nhiều cho việc giảm áp lực lo lắng.

16. Viết thư cho người thân, bạn bè lâu ngày không liên lạc, không những để thổ lộ những cảm nhận của mình mà còn tạo cho người khác niềm vui bất ngờ khi nhận thư.

17. Khi bạn cảm thấy bất lực trong việc thay đổi hiện trạng, nên nhìn nhận vấn đề ở một khía cạnh khác. Đứng trước những vấn đề làm bạn khó xử, hãy tiến hành phân tích, sau đó tìm ra một phương pháp giải quyết thích hợp nhất.

18. Mỗi khi bực bội, bất an, hãy mở to mắt nhìn về một nơi xa, xem ở đó có những cảnh tượng đặc biệt gì.

19. Những ngày trước đây đều đã qua đi, vậy những ngày sau này cũng nhất định sẽ qua đi bình yên. Hãy học thuộc câu cách ngôn "Xe đến trước núi tất có đường đi".

20. Cuối cùng hãy cùng cười thật tươi, để những áp lực trong cuộc sống trở nên nhẹ nhàng và tan biến.

lördag 9 november 2013

Dạ Khúc Sầu...Lời thơ UL


Dạ khúc sầu bên đời ai đã úa

Bao ưu phiền chôn dấu khúc nhạc êm

Tiếng ru đêm cho lòng ai thổn thức

Chốn nghê thường ai biết được thương vay

Lời yêu thương cho ai tình chưa ngõ

Hoang mang lòng bao giấc mộng bay xa

Bên đoạn đường lời nào cho em nhớ

Cho tình khúc như mơ giọt tình cay

Lân lân say cho Uyên vương hoài mộng

Muốn thét gào mà lời chẳng nên câu

Dập dùi nhau trong cơn mê hấp hối

Ẩn hiện hoài một gốc cuả biển xưa

Gió lưa thưa cho lòng ai nhung nhớ

Đến người xưa một thuở ấy bâng quơ

Trong cơn mơ chợt tình ta bổng thấy

Quyện đời ta trong một khối u mê

onsdag 23 oktober 2013

THƯA BA CON ĐI HỌC

Thế nhưng khi cô giáo phát cho nó phiếu học tập về cho gia đình kí thì nó lại ôm cái tờ giấy đó mà bật khóc. Vì nó biết rằng không còn dòng chữ của Ba trên tờ giấy đó nữa.

*********

Ngoài trời, mưa vẫn đang lâm râm. Nó vẫn đạp xe lên trường đi học. Vừa đạp xe, vừa khóc, dường như nó đang tự trấn an mình rằng "Sẽ không sao đâu... Ba sẽ vượt qua thôi... Cố lên Ba nhé! Con sẽ học chăm chỉ, con sẽ không để Ba thất vọng nên hãy cố lên Ba nhé!" Và kéo theo đó là những suy nghĩ cứ quấn quanh...

nhớ bố

Tan trường, thường thì như mọi ngày nó sẽ cùng với đứa bạn ghé vô chợ ăn uống thỏa thích. Nhưng hôm nay, nó vội vã đạp nhanh về nhà. Bước vào cái không gian quen thuộc, chẳng thấy đâu bóng dáng thân thương ngày nào. Lặng người, rảo mắt nhìn quanh, tất cả chỉ còn là một màn đen trống rỗng.

- Mẹ đưa Ba đi đâu rồi em?

- Dạ! Mẹ đưa Ba đi lên Thành phố khám bệnh rồi chị à.

Tội nghiệp hai đứa em.Tụi nó đâu có biết Ba mất phải bệnh "gan" giai đoạn cuối. Vẫn chơi vẫn vui cười một cách hồn nhiên, trong sáng. Không biết việc gì sẽ diễn ra trong cuộc sống sau này của tụi nó.

Hai ngày nó chờ đợi tin tức của Ba. Lòng nó cứ rối tung, làm gì cũng không ra hồn, lúc nào cũng bơ phờ. Nhưng nó vẫn luôn tin rằng chắc Ba sẽ qua thôi.

Có tiếng chuông điện thoại.

- Alo. Ai thế?

- Ba đây con. Ở nhà mấy đứa vẫn tốt chứ con? Các con phải cố gắng học tốt, Ba không sao đâu.

- Dạ! Tụi con vẫn tốt. Ba nhớ giữ gìn sức khỏe là tụi con vui rồi.

Dường như Ba biết được điều gì đó sẽ xảy ra. Nó nghe trong điện thoại tiếng khóc ngẹn ngào. Cúp điện thoại, nó rươm rướm nước mắt. Nghĩ đến cảnh rồi sẽ ra sao, khi không có Ba bên cạnh. Từ nhỏ đến giờ Ba luôn là người dạy nó mọi điều trong cuộc sống. Dạy nó học tập, dạy nó phải biết cách đối xử với mọi người xung quanh. Nó nhớ những lời Ba hay nói "Con người sống với nhau không phải là vấn đề tiền bạc mà là tình cảm. Hãy học cách yêu thương và giúp đỡ người khác như chính bản thân mình". Ba là thế cứ mỗi lần ra đường ai gặp khó là Ba giúp đỡ. Ba biết làm rất nhiều việc. Từ xây dựng, khắc gỗ đến sữa chữa điện. Nhà hàng xóm mỗi lần điện có vấn đề thường hay qua nhà nhờ Ba giúp. Nhưng Ba không bao giờ lấy một đồng nào. Ba vừa hiền lành lại vui tính nên được nhiều người quý mến...

Đi học về vừa bước tới cửa. Sao nhà mình nhiều người thế không biết. Có chuyện gì xảy ra chăng? Nó lao người tiến đến bên mẹ. Và nhìn thấy thân xác Ba gầy còm đang nằm trên giường. Chỉ một tuần, một tuần không gặp mà Ba đã gầy đến như thế này sao. Cầm tay Ba mà lòng nó đau như cắt. Ba không ăn được gì ngoài nhấp từng ngụm sữa như một đứa trẻ. Ba chỉ biết nằm bất động trên giường, ngay cả một lời nói cũng không thể thốt nên lời. Nó vừa đút sữa cho Ba vừa gượng cười. Vì nó không muốn Ba nhìn thấy giọt nước mắt ấy, không muốn để Ba biết rằng sắp có cuộc chia li...

Ngày hôm đó. Nhân lúc mọi người không để ý. Ba liền bước ra khỏi giường, chạm đôi bàn chân từng bước từng bước xuống đất như thể muốn biết rằng mình đang tồn tại. Nhưng chỉ được một lúc rồi Ba té một cách đau đớn. Dường như ngày hôm đó sẽ là ngày dập tắt cả hi vọng và niềm tin trong nó. Biết chắc rằng Ba sẽ không còn hơi thở nữa, biết chắc rằng Ba sẽ không đủ sức để gắng gượng bên nó nữa, nhưng nó vẫn hi vọng. Một hi vọng mong manh như bong bóng xà phòng chỉ cần chạm tay một chút là vỡ tan. Biết thế nhưng nó vẫn cố níu lấy bàn tay Ba, cố níu lấy từng hơi thở cuối cùng. Và mọi niềm tin trong nó vỡ òa khi giọt nước mắt Ba lăn dài trên khóe mi, khi nhận ra rằng mình không thể tồn tại, không thể sống cùng với những đứa con và người vợ hiền suốt quãng đời còn lại nữa. Và Ba ra đi, kết thúc bằng những giọt nước mắt cuối cùng cho cuộc đời. Nó nắm thật chật đôi bàn tay gầy guộc của Ba, để biết rằng hôm nay sẽ là lần cuối cùng, nó được chạm vào da thịt của Ba, thì sau này và mãi mãi mùi hương của Ba vẫn in đậm trong đôi tay bàn tay ấy. Nó chỉ biết im lặng, nó không thể khóc. Dường như vô cảm, nó cầm lấy đồng hồ Ba đã mua cho nó vào năm ngoái rồi lặng lẽ đi vào phòng. Lúc này đây nó mới gào lên một tiếng khóc ai oán cho cuộc đời hờ hững... Nhìn thân xác Ba đang nằm dưới nền nhà, được trùm lại bằng một màn vải trắng mà tim nó như thất lại. Thế là hết! Cuộc sống gia đình hạnh phúc trong nó bắt đầu vỡ òa rồi.

Chợt bừng tỉnh khi nó nghe thấy tiếng khóc ré của hai đứa em trai. Tội nghiệp đứa em, bị đánh thức khi đang say giấc chỉ để được nghe 3 tiếng phũ phàng "Ba mất rồi". Tụi nó khóc, chỉ biết khóc thôi. Khóc vì sẽ không được gọi tiếng Ba hằng ngày, vì không được Ba chở đi chơi, vì từ nay về sau con sẽ mất Ba vĩnh viễn. Cần lắm một bàn tay giúp đón chào ánh nắng ban mai khi mặt trời sắp lặn. Cần lắm một ai đó lau đi giọt nước mắt khi bị tổn thương. Cần lắm một một cái ôm khi trời đông giá buốt. Và hai chữ cần lắm ấy giờ đây đã ra đi mãi mãi....

thua-ba-con-di-hoc-1

Từ ngày mà Ba mất. Cuộc sống của gia đình gặp nhiều khó khăn hơn. Mẹ phải đi làm thuê làm mướn để nuôi chị em nó ăn học. Mẹ không cho bất cứ đứa nào ở nhà cả. Mẹ nói dù có nghèo cách mấy đi chăng nữa Mẹ vẫn sẽ nuôi chúng nó đến nơi đến chốn.

Nó bắt đầu tập cho bản thân tính mạnh mẽ hơn. Mặc dù nó là một cô gái yếu đuối và suốt ngày chỉ biết núp sau lưng Ba mỗi khi gặp chuyện. Nó gạt đi những dòng nước mắt đau thương và phủ lên mình sự cứng rắn. Dù trong bất kì hoàn cảnh nào cũng phải đứng dậy khi gục ngã.

Sau khi để tang Ba, nó bắt đầu học và chỉ biết học, không chơi với ai cũng chẳng buồn nói chuyện với ai. Nó không còn là con bé hay ngồi trong lớp vừa hát vừa ca một cách vô tư và hồn nhiên mỗi lần chuyển tiết học. Cũng chẳng phải là con nhỏ hay giơ tay phát biểu trong lớp mỗi khi có ý kiến. Trước kia một ngày đi học mà không phát biểu nó như ngứa cả người. Một ngày mà không nói chuyện với đứa nào trong lớp thì nó bực cả mình. Đấy là nó đấy. Nhưng giờ nó khác xưa hoàn toàn. Nó không còn là nó của ngày nào. Vào trong lớp nó như người thờ ơ, không quan tâm bạn bè nói gì hay rủ đi chơi, đi ăn quà vặt. Khó có thể định hình lại được khi trái tim của một người chưa đến tuổi trưởng thành mà phải chịu mất mát đau thương. Nó trở thành một kẻ lạnh lùng, vô cảm, ít cười ít nói hơn. Và nước mắt thì dường như chẳng còn nhiều.

Thế nhưng khi cô giáo phát cho nó phiếu học tập về cho gia đình kí thì nó lại ôm cái tờ giấy đó mà bật khóc. Vì nó biết rằng không còn dòng chữ của Ba trên tờ giấy đó nữa. Không còn được nhìn dòng chữ mà Ba viết hằng ngày nữa. Ba viết chữ rất đẹp. Đẹp hơn nó gấp nhiều lần. Đi học từ nhỏ đến giờ nó chưa từng thấy chữ thầy nó nào mà viết chữ đẹp như Ba. Nó chỉ biết ôm phiếu học tập trên đôi bàn tay nhỏ bé thôi. Ôm để còn biết Ba vẫn luôn ở đây vẫn luôn bên nó suốt ngày, từng giờ từng phút từng giây..

*********

Năm năm trôi qua rồi nhỉ. Mới đó mà đã năm năm. Giờ nó đã là sinh viên năm thứ tư khoa văn của trường Đại học khoa học xã hội và nhân văn. Trải qua đời sinh viên cũng đã bốn năm sống trên đất thành phố, đủ để nó trải nghiệm cuộc sống ở đây. Ở đâu đó là những căn trọ của những đứa sinh viên sống thử. Rồi chia tay. Rồi đớn đau. Rồi tự sát. Nhìn thấy những cảnh tưởng ấy mà nó đau xót. Người muốn sống thì không được sống. Người còn sống sờ sờ ra đó thì lại muốn kết liễu đời mình...

Trải qua bốn năm thời sinh viên mà nó chỉ có một mối tình duy nhất đó là vào năm thứ hai đại học. Quen được vài tháng rồi chia tay. Có lẽ nó chưa thực sự biết yêu thì phải. Nghe người ta đồn là sinh viên cũng nên yêu một lần cho biết, tuổi trẻ trôi qua nhanh lắm, nếu thế thì nó quyết định yêu. Nhưng rồi tình yêu ấy cũng vụt tắt theo thời gian...

Ngẫm lại những gì đã qua, dù đã trôi xa nhưng với nó vẫn hiện ra trước mặt. Mọi nỗi buồn rồi sẽ trôi qua nhưng nỗi đau vẫn còn dai dẳng và cứ len lỏi trong tim mãi mãi.

Trên con đường thân quen về quê ăn đón lễ Ramuwan, năm nào cũng như năm nào nó vẫn đang chờ một mầu nhiệm rằng Ba vẫn còn sống. Chỉ là Ba đã đi một nơi nào đó thật xa rồi vẫn đang chờ nó ở nhà. Nghĩ đến mà lòng nó cười thầm. Hạnh phúc với nó đơn giản có thế thôi. Và khi rời quê nhà lên thành phố tiếp tục công việc học của mình vẫn câu nói thân quen ấy. "Thưa Ba con đi học".

torsdag 17 oktober 2013

Hoài Vọng Cố Nhân - Lời thơ Uyên Love



Đã hẹn hò cùng anh trăng gối mộng...

Nhưng sao lòng em còn mãi hoài nghi...

Còn mãi mê trên đường tình ngang trái...

Giữa muôn trùng em xin lỗi lời thề...

Những ân ái em còn hoài  ngơ ngẩn...

Theo dòng đời em còn mãi đi tìm...

Vương tội lỗi trong em tâm tư lạc ...

Mãi hoang mang trong cuộc sống nghê thường....

Long đong hoài nơi cõi đời muôn lối...

Biết tìm gì khi tình đã trôi xa...

Chợt tỉnh giấc lòng em bao sám hối...

Hỡi anh ơi sao còn mãi xa xôi...

~(f)~O•:*(f)*:•O~(f)~

lördag 12 oktober 2013

ۣۜ♥ Chị ۣۜ♥ ۣۜ♥ ۣۜ♥ CHỊ

 

5 tuổi, Tý thấy chị lần đầu tiên.

Nó núp sau quần the đen của má, lấm lét nhìn chị xồng xộc vào nhà như gió ngược mùa, hâm hấp nóng.

Sơmi xám tro, quần jean bạc thênh thếch, chị đá chống chiếc 67 đen trũi, quẳng balô nặng trịch rồi cười ngân, "Tía, má, con về!"

Trong cái mùi khét nắng, mùi gió, bụi của những ngày lênh đênh, rong ruổi bấp bên giữa đời, chị vẫn còn ngòn ngọt mùi con gái. Rõ ràng thằng Tý nghe được. Nó thích mùi ngọt, nhưng sợ
chị, vì chị khác với đàn bà nó nghĩ.

 

Đàn bà trong suy nghĩ của thằng nhỏ năm tuổi, không thể nào mạnh mẽ như vậy. Đàn bà khi đó, chỉ nâu sòng quần the ống thấp ống cao lom com ngoài bờ ruộng, mò tôm, bắt tép cho chồng. Có khi địu thêm
thằng nhỏ trên lưng, lúc lại vạch áo, đưa cặp vú tồng ngồng cho con bú giữa chợ làng. Chị không nằm trong chuẩn đàn bà, nhưng vẫn cứ là đàn bà theo lời má.

"Đàn bà như bây, ai dám lấy!"

"Mắc chi đàn bà phải cần người lấy?"

Chị hỏi lại trong cái lắc đầu ngao ngán của má.

Chị hơn thằng Tý đâu hai chục tuổi. Má kể năm đó, tía má ráng để có con, vì chị đi hoài, mà đi như chẳng có ngày về. Bốn chục mang bầu, nguy hiểm lắm chứ chẳng chơi, nhưng vẫn cứ "ráng" để có đứa cầm gậy khóc lúc trăm tuổi già.

Thằng Tý sợ chị.

Nó đứng núp sau hàng hiên, nhìn chị ngồi vắt chân, phì phèo thuốc lá trong trăng bàng bạc. Hút thuốc là trò của đàn ông, đàn bà hút thuốc là đàn bà hư. Nghe xột xoạt tiếng lá cây, chị quay đầu lại nhìn, thằng nhỏ lấm lét chạy tọt đi mất, đánh rơi luôn nụ cười hiền của chị sau lưng.

Chị đi chiều chạng vạng.

Má nói lí nhí, giọng vừa hờn mác, vừa năn nỉ.

"Sao bây không ở lại sáng mai đi. Tối trời, chạy xe nguy hiểm."

"Đường này nhắm mắt chạy không đụng ổ gà, có gì nguy hiểm đâu má!"

Tía ngồi hút thuốc, nhìn theo bóng chiếc 67 khuất dần, má gom mớ quần áo cũ chị để lại, hít một hơi rồi đem giặt, chép miệng.

"Đàn bà như nó, đời chắc khổ."

******

Ngày lại trôi về phía ký ức, Tý lớn, tía má già, chị vẫn biền biệt đằng xa.

Có bữa học về, thằng Tý áo rách toe, đầu u vài cục, má hỏi, nó im ỉm, cắn răng lắc đầu, đến khi tía xách roi mây, thằng nhỏ khóc như lũ.

"Tụi nó nói chị bỏ nhà theo trai..."

Tía làm rớt cây roi mây cái bịch, má thừ người, nước mắt tự dưng lăn dài.

Đêm đó Tý nghe má mất ngủ, tiếng thở sao dài đằng đẵng như màu đêm.
 

******

Lần chị về sau, cách khoảng 5 năm.

Cũng như lần trước, ào vào nhà như cơn gió ngược mùa. Hanh hanh, khô khô. Lần này tóc chị cắt cao, da đen nhẻm, trên tay còn dán vài miếng băng cá nhân. Má mừng ra mặt, tía thì chỉ gật đầu, mới về đó hả, nhưng lúc thấy má đứng làm cơm, cũng càm ràm, bỏ ít đường, nó không thích ăn ngọt.

"Bây làm gì đen như cái cột nhà cháy?"

"Con mới đi rừng viết bài."

"Tiền bao nhiêu mà hành hạ bản thân."

"Nhiều khi do thích thì làm, chứ có phải lúc nào cũng vì tiền đâu má."

"Tổ cha bây, không có tiền chắc bây lớn bằng cát, đất."

Tía cắt ngang. Má lắc đầu, đúng thiệt hai cha con khắc khẩu, thằng Tý trệu trạo nhai cơm, chẳng hiểu người lớn nói cái gì.

******

Chị dắt nó ra bờ sông dạo, ráng chiều chạy dài đuổi bắt bóng hai chị em.

Dáng chị gầy bên nó lon ton, sông vắng, chị ngồi giết cuộc đời bằng hơi khói lang lang. Thấy thằng em ngồi cạnh bên nhìn mình khó hiểu, chị cười khì, quăng cho gói nhỏ.

"Quà cho cưng."

Nó tò mò mở ra coi. Mấy cái kẹo bọc trong giấy đủ màu xanh đỏ. Mỗi màu lại tượng trưng cho một mùi vị khác nhau. Đỏ cho dâu, vàng cho chanh, xanh lá cho táo... cả chiều thằng Tý nhấm nhá hết mùi này cho đến mùi nọ. Chị nhìn nó thấy vui, tiếp tục nhắm khói trắng tượng trưng cho vị đời đăng đắng.

Tự dưng lúc mặt trời bỏ trốn, tiếng hát chị dập dềnh trôi theo sóng trên sông.

"Khi yêu nhau ước cùng nhau nhưng ai giữ được không?

Thề chi cho khiến tủi lòng nhau...

Đêm "Tân Hôn" có người vui nhưng riêng nàng khóc,

Mà trăng thì cười..."

******

Chuyến này chị ở nhà lâu hơn trước, đâu hơn tháng. Má mừng mừng, hỏi áng chừng tía, có khi nào nó ở luôn không.

Tía im, làm biếng trả lời bởi bản thân cũng không biết chắc, nhưng chiều nhắc má một câu, hỏi coi nó tính sao còn đi mua thêm tủ đựng đồ, nhà còn chỗ nào đâu mà ở.

Vậy mà tía má vui chưa trọn vẹn, chị lại đi, nhẫn tâm vậy đó.

Chị dúi cho má cái bao thư trắng, dặn cầm lo cho nhà. Má giận, dùng dằng không lấy, tao cần chi cái này. Tía nặng lời hơn, khinh thường ông bà già này không kiếm được tiền chắc.

Ai nói gì nói, chị vẫn cười buồn rồi dong xe lịch xịch đi mất, cuốn đám bụi đường đỏ quạch như mắt má đằng sau.

Quên luôn mớ kẹo ngon ơi là ngon chị cho, thằng Tý giận chị ghê gớm. Thà đừng về, về chi cho người ta vui rồi giờ bỏ đi mất biệt. Nó chui vô góc nhà rồi khóc tấm tức, mà miệng thì vẫn còn ngậm cục kẹo dâu đo đỏ. Ngậm là ngậm vậy, chứ hôm nay kẹo có ngon lành gì đâu.

******

Lần này chị về, quà lạ lắm. Chẳng xanh xanh, đỏ đỏ, chẳng ngòn ngọt, chua chua.

Quà nằm trong đống vải, ngo ngoe chòi đạp, còn khóc thút thít.

Má đón quà từ tay chị, trố mắt nhìn chẳng biết nói sao. Tía thì làm rớt con dao chặt củi cái bịch xuống đất.

Đêm, mặc má hỏi, tía rầy, chị vẫn im thin thít, đến khi tía hầm hầm xách cây roi mây, bắt chị nằm úp mặt xuống cái phản đen, thằng Tý mới nhào tới ôm chầm lấy chị.

Lần đầu tiên kể từ lúc gặp, nó thấy chị mình nhỏ bé, mong manh làm sao. Phải chăng cái thiên chức đàn bà sinh ra là để đàn ông chở che, bảo vệ. Tía run tay, đập cây roi xuống phản gãy đôi rồi ra hàng hiên hút thuốc, tiếng dế ngoài đồng reng réc nao lòng.

Má nhìn chuyện, chỉ im lặng, thở dài... hồi sau nghe má nói như reo.

"Tổ cha bây! Chỏng chim tè vô mặt bà. Ông tới coi, thằng nhỏ hòn dái đỏ au, cưng hết sức!"
 

*********

Thằng nhỏ nằm giữa chị và Tý, giọng chị hòa cùng tiếng vo ve của bầy mũi miền Tây.

Chuyện chị buồn, man mác như gió đằng khơi.

Mùa năm đó, chị chân trần chạy đi tìm... tìm cái gì chắc mình chị biết. Biền biệt 4 năm trời mới về lần đầu, hốc hác xanh xao, tóc búi cao sau gáy.

Má nhìn, xót lắm, còn đâu cái tóc chiều nào cũng đun bồ kết cho gội. Tía ngó xong, lèm bèm, thứ con gái cứng đầu cứng cổ, có cũng như không. Mà nói vậy thôi, chứ cũng ra đồng bắt cá lóc về nấu canh chua cho ăn.

Chị gọi mùa năm đó, là mùa tình rơi.

Tý hít hơi dài, nghe mùi ngòn ngọt từ chị đâu mất, giờ chỉ còn tanh nồng mùi đàn bà u uẩn.

Thằng nhỏ trở mình, chị quay qua vuốt lưng, có giọt rơi như nước mắt.

Sớm, chẳng còn thấy chị đâu ngoài cái bao thư dày cui, quen thuộc. Má ôm thằng nhỏ vào lòng... chẳng biết nên giận hay nên thương.

******

Lần cuối chị về.

Lần này gọn lắm, không balô, không xe, không cười cũng chẳng ồn ào như gió. Chị về gọn hỏn trong cái lọ sành con con trên tay người đàn ông lạ. Đời một người, chỉ còn nhiêu đó thôi sao?

Má lắc đầu quầy quậy, không tin. Đến khi người ta đưa giấy tờ của chị, vài thứ linh tinh gọi là di vật thì tía phải ôm chầm để má khỏi ngã.

Tý núp sau nhà, nghe người lớn nói chuyện.

Người ta nói, người ta khóc, người ta cười, loáng thoáng nhắc gì đó đến chuyện yêu mà không được cưới, rồi thì vô sinh, rồi thì chấp nhận mang thai hộ, rồi thì lên cơn đau tim, rồi đột quỵ.

Tim đàn bà không khỏe như bề ngoài của chị đâu.

Đến khi người đàn ông lạ cùng người đàn bà lạ vào buồng, ẵm thằng nhỏ con chị lên... Tý dùng dằng giữ lại.

Tía trừng mắt la, "con của người ta, chị bây chỉ là cái máy đẻ..." Tý thần người buông tay.

Trời ơi! Đàn bà... thì ra người ta coi là cái máy đẻ.

******

Chiều sông nhạt nhòa. Tý nắm chặt chị trong tay, rồi mở dần đón gió.

Chị bay vào gió, về phía miền ký ức xa xa.

Lúc mới sinh, đứa bé nào cũng quơ tay, như muốn nắm chặt cả "tham sân si ái ố" của đời. Để rồi nằm xuống, bàn tay buông thõng, chợt nhận ra sau một kiếp vãn sinh, thứ có được chỉ là hư vô, diệu vợi.

Tý hét lên trong gió.

"Tía, má! Chị về luôn rồi nha..."

Chiều đó, lòng sông đỏ quạch một màu tang...
 

********* 
 
 

EM THÍCH LÀM VỢ ANH!

Nhưng chồng tôi cũng có bắt tôi phải cưới anh đâu, chính tôi là người đã cầu hôn anh trước mà.

*********

Vậy là tôi lên xe hoa về với chồng rồi.

Một ngày trời đông lạnh!

Đám cưới quê. Người ta căng phông bạt, kết hoa, để rồi khi cơn gió ùa qua, làn da tôi lại run run. Môi tôi cũng se se lại. Còn lòng thì tê tái đôi chút. Tôi cũng thút thít như thể là tôi vừa bị mất cái gì mà không có lấy lại được bao giờ.

đám cưới

Đó có phải là cái tự do bay nhảy của thời con gái? Đó có phải là cái cảm giác lâng lâng khi có một cơ số chàng trai đeo đuổi, nói những lời có cánh? Đó có phải là cái cảm giác khi nói em bệnh rồi, có người lo đến xoắn xít, chạy lại sờ đầu , sờ trán, cầm tay, có người thủ thỉ: “ Em không được phép bệnh nữa, có biết không? Làm anh lo” Hay là có người lăng xăng: “ Em bệnh thế nào? Đã có ai chăm em chưa? Anh mua cháo cho em ăn nhé! Mau khỏe để cuối tuàn đi coi phim cùng nhau nhé”…

Nhưng chồng tôi cũng có bắt tôi phải cưới anh đâu, chính tôi là người đã cầu hôn anh trước mà.

Để xem nào? Tôi mới quen anh ngay tức thì cách đây chỉ chừng nửa năm thôi.

Tối hôm đó tôi đi ăn tiệc cưới của một người bạn cùng cơ quan. Cuối tuần, ngày mai tôi được ngủ nướng rồi . Thay một bộ đồ thật đẹp. Chạy xuống dưới nhà dắt con vespa ra. Nghía mình qua cái gương. Tự dưng có một ý tưởng lóe lên. Dắt xe vào nhà. Chạy lên thay một bộ đồ thật là gợi cảm. Phải thế này chứ. Tôi gọi taxi đi. Cuối tuần mà, hôm nay phải rủ mấy đứa nữa đi tăng hai mới được.

Cô dâu đẹp quá!Con nhỏ này hôm nay đẹp thật đấy. Ngày thường xinh không đến nỗi nào vậy mà hôm nay nhờ kĩ thuật make up nhìn là muốn cưới à. Lúc chú rể dẫn cô dâu từ dưới lên trong tiếng nhạc mê đắm du dương, nhìn cả hai thật rạng rỡ. Trăm năm chỉ có một ngày, mà ngày hôm nay là ngày được chọn để họ thuộc về nhau.

Tiệc cưới ở lầu hai, từ trên này nhìn ra phía ngoài thấy bập bềnh sóng nước. Đêm có một cái vẻ đẹp khó có thể cưỡng lại . Chắc có lẽ nhờ sự tài tình của âm nhạc và ánh sáng. Cách bài trí khiến người ta muốn đi vào, muốn ở mãi mà chẳng muốn ra.

Vui thật, mấy bà tám hôm nay tha hồ mà trò chuyện. Rồi hỏi han nhau bao giờ thì lên xe hoa. Anh này thế nào? Anh kia thế nào?

Tôi thì bông đùa. Tháng 11 sẽ cưới chồng. Định ngày hết trơn rồi. 31/11. Còn chú rể à? Bí mật . Cho nó bất ngờ. Trong tiếng ồn ã chắc chẳng ai nghe rõ nên chỉ cười xã giao. Chỉ có mấy quỷ nhỏ là biết mình bông đùa. Khỉ mốc làm gì có ngày 31/11.

Ừ thì trong số một list các anh theo tôi, tôi có thể lựa chọn một anh bất kì lúc nào. Và over. Cuộc chơi dừng lại .

Gió lộng như thế này. Thêm một chút men rồi lại thêm một chút nữa. Càng vui càng uống. Nhưng càng uống niềm vui càng vơi. Cái này vơi thì cái kia đầy. Cho tới khi nỗi buồn ngự trị tâm hồn tôi. Không lẽ không thể vui trọn vẹn cả ngày.

22g22 phút. Tôi cứ khi nào nhìn đồng hồ là lại có sự trùng nhau đến sợ. Hôm nay buổi sáng lúc 6g6 phút tự dưng tỉnh ngủ. Lúc 10g10 tự dưng muốn đi ăn. Lúc 19g19 chuẩn bị đi ra khỏi nhà. Hôm nay còn cái gì đặc biệt nữa không nhỉ?

hồi hộp

Kế hoạch hát hò bị bỏ vì có đứa muốn đi về với tình yêu? Bực bội ghê. Hay là mình cũng alo cho một anh nhỉ? Chán ngắt khi cứ cố gắng ở gần những người mình không có cảm xúc. Người đẹp trai thì lại hơi đào hoa, cảm giác bất an. Người hiền lành thì lại hơi nhút nhát, tôi ghét phải chủ động. Người thì quá gia trưởng, em là con gái phải thế này phải thế kia. Người thì quá sởi lởi, em ơi bây giờ người ta sống tây hóa lắm, em cứ tự do, yêu anh em không thích thì em cặp với người khác…

Híc. Táp vào quán café vườn. Có bao giờ tôi uống café đâu, chỉ toàn là thích cái nước trà đá người ta pha có cái lá gì thơm thơm à.

Tự nhiên thấy trời đất chuyển mình. Chẳng có lẽ mưa. Tôi ghét mưa đến lạ, có lẽ bởi vì cứ dính vài hạt mưa là lăn quay ra bệnh.

Tôi chạy ra vẫy taxi. Đúng lúc một chàng trai xuất hiện. Tôi thì không nhường rồi đó. Ai bảo làm con gái nó sướng thế đấy.

Mưa ào một cái đúng lúc tôi vừa đóng cánh cửa xe lại. Sao tôi ác thế nhỉ? Kêu bác tài mở cửa xe. Anh vê đâu?

Quận nhất. Vậy thì được, chung lối rồi. Lên xe đi. Anh ướt mèm. Tôi ngồi khá xa để tránh những giọt nước còn sót lại bắn sang người.

Đưa cho anh hết số khăn giấy của tôi. Nhìn thấy thương...

Mưa cứ đều đều rơi. Tại trời mưa nên sẽ ghé qua nhà tôi trước, trước khi anh đi tiếp về nhà anh. Anh chào tôi mà chưa kịp hỏi người kia tên gì?

...

Sáng sớm hôm sau có người nhấn chuông cửa nhà tôi. Sau cơn mưa mọi thứ trở nên trong lành. Chậu hoa của tôi cũng tươi hơn, nhưng mà lại nhạt hương mất rồi.

Là anh ấy.

Tôi chạy xuống mở cửa. Anh cười hiền…Tự dưng thấy mến anh. Mà không hiểu có chuyện gì nhỉ? Tôi nhớ đâu có nợ anh cái gì đâu?

Anh nợ em một lời cảm ơn nên hôm nay mời em đi ăn!

Xem cách nói của anh kìa. Khác lắm cách nói của mọi người. Tôi chẳng muốn kiêu ngạo trong một phi vụ thế này nên nhận lời ngay. Cố tình cho anh chờ hóa đá luôn. Tôi đi tắm rồi thay đồ mới đi. Trang điểm nữa nhé.

Anh chẳng giận, chỉ cười hiền lành khi tôi xuống. Tôi ghét cái sự bình thản của anh. Nhưng vậy lại khiến tôi có cảm giác anh có thể chịu nhiệt được đó. Tôi là bà chằng mà.

Anh không nói nhiều cũng chẳng nói ít. Nhưng cái gì anh biết anh nói đều rất tỉ mỉ, chính xác khiến tôi không thể nào mà không nể phục anh được.

Tôi chấm dứt mối quan hệ nửa vời với những người khác. Tôi thích thú cuối ngày được nằm vật xuống giường nói chuyện trên trời dưới bể với anh. Hay sáng ra ngồi vắt vẻo cạnh cạnh giường như con chim non mới dậy.

Tôi thích cái yên bình mà anh mang tới.

yên bình

Anh hoàn toàn khác chàng hoàng tử mà tôi từng mơ ước. Nhưng mà tôi không thể nào dứt khỏi tâm trí về anh. Anh không cao lớn. Body không hoàn hảo, nhưng ưa nhìn. Không sao, khuôn mặt làm tôi mê mẩn là quá đươc rồi. Đời có cho ai tất cả bao giờ.

Tôi hiền hòa hơn. Đọc những cuốn sách về chủ đề mà anh gợi ý.

...

Lần đầu tôi về quê anh chơi. Cái bình dị ở vùng quê khiến tôi chẳng muốn rời xa. Buổi tối chúng tôi cùng ngắm anh trăng lành lạnh. Cùng đi bộ trên con đường đê đầy gió. Sương đêm khiến không khí đặc hơn. Đèn đường mập mờ. Cây cối lô nhô, nhà cửa lô nhô. Ngắm nhìn anh nhấm nháp từng ngụm cafe nóng, cảm nhận cái mùi hương say nồng quện lại. Hơi thở anh như làn khói phả vào đêm…

Đêm khẽ khàng, đêm rơi từng giọt…Cảm xúc miên man trong vòng tay ấm áp.

- Em thích sau này làm vợ anh.

Tôi nói nhỏ nhỏ để anh hỏi lại.

Tôi thì thào nhỏ hơn

Anh quay sang, ghé tai thật gần.

Tôi nói thật khẽ lên bờ môi anh:

- Em muốn làm vợ anh.

Anh cười. Đôi mắt anh rực rỡ hơn cả vì sao trên trời.

Anh ôm tôi thật chặt. Thật lâu. Anh thầm thì:

- Em đang cầu hôn anh đấy à?

Tôi quay sang véo tai anh. Anh cắn tay tôi. Vừa cắn vừa lém lỉnh. Vậy theo anh bỏ cuộc chơi hả nàng?

Sau này không được chán anh đâu đấy.

Chỉ cần cho anh 1 bữa tối thật ấm cúng là được. Anh không ăn nhiều nên nấu ít mà ngon là được. Còn nếu vợ nấu không ngon anh sẽ nấu cho vợ ăn.

Sau này vợ có thêm những người thân mới, vợ hãy yêu thương như người nhà của vợ nhé. Đừng giận dỗi mọi người. Đôi khi lối sống ở quê và cách nói chuyện khác người thành phố nên nếu em không hài lòng chỉ cần mỉm cười là được rồi.

Sau này vợ cứ làm nũng anh khi mang bầu nhé. Anh sẽ chăm sóc cho vợ những lúc ấy. Anh muốn được chạy loăng quăng để mua những món em thích ăn, miễn là em ăn nhiều là được. Vợ anh phải thật khỏe mạnh để anh không phải lo lắng quá nhiều nhé. Lấy chồng rồi sẽ hơi khác một chút khi chúng ta làm bạn.

Em có muốn mình yêu nhau một thời gian nữa không? Anh sợ em chỉ là bộc phát. Anh sẽ yêu thương và tôn trọng em. Vợ chồng ngoài yêu thương nhau còn phải trọng nhau như khách nữa em biết không?

Anh có một số tính xấu mà nhất định em phải chịu đấy.

Thứ nhất anh sẽ không chịu được nếu đi về mà thấy vợ không vui. Vì thế dù thế nào cũng hãy nén sự muộn phiền xuống nhé. Rồi hãy thủ thỉ với anh những điều khiến em không vui.

Thứ hai anh sẽ không ăn cơm một mình nếu em không chịu ăn cơm. Mà anh lại không thích ăn phở đâu. Đừng để anh chết đói nhé.

Thứ ba vợ chồng mình phải luôn bên nhau đấy. Không được buông tay đâu nhé. Chỉ cần một người buông thì người kia sẽ không níu lại được. Anh ghét sự níu kéo nên em hãy cân nhắc trước khi muốn rời đi nhé.

Anh không phải là người lãng mạn, nhưng nếu em thích anh làm điều gì đó cho em vui. Em cứ nói với anh. Nếu có thể làm được anh sẽ làm cho em.

Nếu một khi nào đó anh mệt mỏi. Em hãy ôm anh thật chặt nhé. Nói với anh điều này:'' Cuộc sống ngắn ngủi lắm. Có nhiều điều cần phải làm''. Anh sẽ bước qua khó khăn.

Chỉ cần là có một mái ấm bình yên thôi, chúng ta không sợ gì cả. Dù chúng ta có mất tất cả thì vẫn còn gia đình.

Thứ để giữ lửa cho gia đình chính là tình yêu và niềm tin đấy em.

Nếu em đã nghe thấy những điều anh nói và đồng ý thì mình cưới nhau nhé em. Anh đã mơ tưởng đến mỗi tối được xem ti vi cùng em. Được cùng nhau ngủ. Được hôn em mỗi sáng thức dậy. Và lòng anh khấp khởi đợi chờ đến khi có thêm một người nữa đến buộc chúng ta lại với nhau.

Tôi chẳng nói được thêm điều gì. Siết anh thật chặt.

Chẳng có màn cầu hôn lãng mạn nào. Chẳng có hoa và nến. Chẳng có hứa hẹn hay trói buộc nào. Tôi cứ bị cuốn vào anh như thể sinh ra để cho anh vậy.

Tôi thầm cảm ơn bố mẹ anh đã sinh anh ra trong cuộc đời này. Tôi cũng bắt đầu tin vào duyên số. Cảm ơn cơn mưa vội. Cảm ơn anh đã tới gặp tôi ngày hôm sau.

Trong cuộc đời này có nhiều thứ để con người phải cảm ơn nhau. Và nhất là tôi sẽ dành cả cuộc đời này để cảm ơn người đàn ông- người chồng mà đã yêu thương tôi hết lòng.



Tôi và anh lần đầu tiên trói buộc với nhau. Chúng tôi cùng khóa một chiếc khóa và ném chìa đi…Anh cười hiền lắm…Anh đã photo chiếc chìa của em rồi. Em có thể lấy lại bất kì khi nào em muốn. Nhưng anh mong em luôn tự nguyện ở lại bên anh. Tất nhiên rồi. Tôi đâu có muốn rời xa vòng tay này đâu.

Gió thổi lộng. Tôi khóc vì quá hạnh phúc...
 

söndag 6 oktober 2013

LỜI NÓI DỐI CỦA CHA

Để đến hôm nay, khi đã thành đạt, vợ đẹp, con ngoan. Cuộc sống hối hả, vô thường vô tận. Nó cũng chẳng bao giờ đóai hoài đến cái đầu, hay miếng xương con cá. Vì những thứ đó đã được vợ nó bỏ đi, chỉ mang phần thịt lên mâm cơm.

***

Cha mẹ nó lớn tuổi mới cưới nhau. Hồi đó, gia đình nghèo khó. Mẹ mất sớm, cha tần tảo nuôi 3 anh em nó nên người. Nhà gần sông, nhưng cha đau yếu, ít khi có được con cá mà ăn, mà có được bữa cá đã là thịnh soạn lắm với anh em nó rồi. Nó còn nhớ, mỗi lúc ăn cá, cha thường bảo: "Để tao ăn đầu và xương"

biển xanh

Nó nhanh nhẩu: "Tại sao hả cha?"

Cha nó nói vẻ mặt nghiêm nghị, kiểu răn dạy: "Vì cha già rồi, hay đau đầu, nên ăn đầu thì nó sẽ bớt đau - cái này gọi là ăn óc bổ óc, hiểu không? Xương yếu, ăn xương thì sẽ cứng cáp hơn. Có vậy mà cũng không hiểu hả?"

Tâm hồn trẻ con, nó và hai đứa em đinh ninh là cha nói thật. Mỗi lúc đến bữa ăn, nó còn nhanh nhẩu sẻ ra từng phần. Bỏ đầu và xương qua cho cha nó. Ba anh em tranh nhau phần thịt. Có những lúc nó cũng phân vân, những khi như thế, cha nó lại bảo: "Hồi nhỏ, ông bà nội cho tao ăn thịt suốt, giờ nhìn thịt là cha thấy ớn quá, sau này lớn các con cũng như cha thôi."

Thấm thoắt thoi đưa, anh em nó lớn lên, và cha nó già đi. Sau này, khi nó đủ hiểu biết mới nhận ra những lời cha nó nói trước đây là nói dối, thì cũng là lúc đời sống của gia đình nó khấm khá hơn. Anh em nó có thể thay cha đi đò, đi sông, mò cua, thả cá. Vì thế mà cha nó cũng thỉnh thoảng ăn thịt, hay ăn thường xuyên nó cũng chẳng nhớ. Vì tuổi trẻ bồng bột, không dám - không ngẫm nghĩ nhiều về yêu thương, hay vì cha nó cố tìm cách cho "lời nói dối" được anh em nó chấp nhận hơn, nó cũng chẳng còn nhớ.

Để đến hôm nay, khi đã thành đạt, vợ đẹp, con ngoan. Cuộc sống hối hả, vô thường vô tận. Nó cũng chẳng bao giờ đóai hoài đến cái đầu, hay miếng xương con cá. Vì những thứ đó đã được vợ nó bỏ đi, chỉ mang phần thịt lên mâm cơm.

Hôm nay là ngày giỗ lần thứ 10 của cha nó. Nhìn di ảnh ba gầy còm, nhưng nở một nụ cười tươi sáng. Nhìn con cá chiên to đùng, lấp lánh mỡ mà vợ đặt lên bàn thờ, nó chợt bất giác rơi lệ. Một cơn đau từ đâu hiện về nhói lòng vô tận. Nó phải quay mặt đi để lau hàng lệ, để giấu vợ con. Nhưng nó không thể xóa đi được hình dáng cha già còm cõi, xiêu vẹo bước đi bên sông, "cha đi thả cá mùa nước nổi". Rồi sau đó là những trận thương hàn triền miên hành hạ ông. Nó không thể xóa đi được cái ý nghĩ "nếu cha ăn nhiều thịt hơn, thì đã không già yếu như thế". Vừa khấn vái, nó lại bất giác kêu lên những tiếng "cha" từ trong cổ họng.

Đến lúc ra bàn ăn. Nhìn vợ đang xẻ thịt con cá, để bỏ đi phần đầu và xương. Nó giữ tay vợ lại: "Em, để anh ăn đầu, đừng bỏ đi".

Vợ hiểu. Vợ nó bỏ đầu cá qua cho chồng. Chỉ có cô con gái nhỏ là thắc mắc "Sao hôm nay ba lại ăn đầu, nó lắm xương, nó sẽ làm đau ba đấy".

Nó xoa đầu con gái, nuốt tiếng nấc đang chầu chực nơi cổ họng vào trong, bảo "Dạo này ba hay đau đầu, nên ăn đầu sẽ hết đau con gái à, cái này gọi là ăn đầu bổ đầu đấy con yêu".

Nó vừa ăn vừa cố cho những giọt nước mắt không tràn xuống bát cơm.

Câu chuyện đáng suy ngẫm trong cuộc sống đời thường

Ông lão 80 tuổi ngồi trên chiếc ghế sô-pha cùng người con trai trí thức 45 tuổi. Đột nhiên có tiếng một con quạ gõ gõ cái mỏ vào ô của sổ của căn nhà.

Người cha già hỏi con trai: “Cái gì vậy?”.

Người con trai trả lời: “Một con quạ”....

Vài phút trôi qua, người cha lại hỏi con trai: “Cái gì vậy?”.

Người con trả lời: “Cha, con đã nói với cha rồi. Đó là một con quạ”.

Một lúc nữa lại trôi đi, người cha già lại hỏi: “Cái gì thế?”.

Đến lúc này, có chút bực dọc, khó chịu trong giọng điệu của người con trai khi anh ta trả lời cha: “Đó là một con quạ, một con quạ”.

Một lúc lâu sau, người cha lại hỏi con trai cũng vẫn câu hỏi “cái gì thế?”.

Lần này người con trai thực sự tức giận hét vào mặt người cha già mà rằng: “Tại sao cha cứ hỏi đi hỏi lại con cùng một câu hỏi thế hả? Con đã nói bao nhiêu lần rồi, đó chỉ là một con quạ. Cha không hiểu hả?”.

Thoáng chút ngần ngừ, người cha đi vào phòng mình, mang ra một cuốn nhật kí đã cũ nát. Cuốn sổ ông giữ gìn kể từ khi người con trai ra đời. Mở một trang, người cha đưa cho cậu con trai đọc. Khi người con trai đón lấy, anh ta thấy những dòng chữ được viết trong nhật kí như sau:

“Hôm nay, đứa con trai bé bỏng 3 tuổi ngồi cùng tôi trên chiếc ghế sô-pha. Khi một con quạ đậu trên cửa sổ, con trai đã hỏi tôi 23 lần rằng đó là cái gì, và tôi cũng đã trả lời 23 lần rằng đó là một con quạ nhưng trong lòng tôi vẫn tràn đầy hạnh phúc. Tôi nựng con mỗi lần nó hỏi tôi cùng một câu hỏi, lặp đi lặp lại 23 lần,. Tôi không hề cảm thấy khó chịu, mà trái lại, càng yêu thương đứa con ngây thơ bé bỏng này hơn”…

P/s: Khi cha mẹ bạn trở nên già cả, đừng chối bỏ và coi họ như một gánh nặng. Hãy nói với họ bằng những từ ngữ lịch sự, tử tế, kính trọng, và khiêm tốn. Hãy quan tâm, ân cần với họ. Bởi chính họ đã nuôi nấng bạn từ tấm bé, luôn thể hiện tình yêu vị tha, lớn lao đối với bạn, không quản ngại nắng mưa, bão tố, cho bạn có được ngày hôm nay.

lördag 5 oktober 2013

Video Alphabet Songs For Children ;) by UL





Chân Lý Cuộc Đời

Ta thường ngưỡng mộ sự tươi đẹp hoa lệ của người, và khổ sở về những thứ mình không có.
Thực ra : chẳng ai có cuộc đời hoàn mỹ, không khiếm khuyết, mỗi người đều có thiếu sót.
Có những đôi vợ chồng vừa trí thức, vừa lương bổng cao, nhưng bị mắc bệnh nan y....

Có người tài sắc vẹn toàn, giỏi giang, nhưng đường tình duyên lại đầy trắc trở.
Có người thừa kế gia tài kếch sù, nhưng tiếc thay, lại keo kiệt ích kỷ, đầu óc thì rỗng tuếch.
Có gia đình thế lực, giàu sang nhưng con cái bất hiếu,làm tán gia bại sản và làm nhiều đìều phi pháp.
Sống trên cõi trần ai cũng cần có khiếm khuyết để bớt đi phần kiêu ngạo.
Dù bạn muốn hay không, nó bám lấy bạn như một định mệnh.
Người khôn sẽ chẳng bực bội về những khuyết điểm trong cuộc đời.
Họ mở rộng lòng mình để đón nhận nó.
Vì họ hiểu rằng, khuyết điểm như cái gai trên lưng, để giúp họ khiêm tốn và biết hợp tác với người
Đời thiếu thăng trầm, ta dễ dàng an thân, đời vắng khổ sầu, khó mà biết cảm thông,
đời không trải nghiệm sao có thể trưởng thành ?
Kẻ thứ gì cũng có … không biết đến niềm vui chờ đợi và hy vọng.
Đừng quá khổ tâm, bất mãn với những gì mình chưa có hay không thể có.
Và nên lấy làm vui vì có những thiếu thốn để khát vọng, nỗ lực mà vươn lên
Ý thức ai cũng có khuyết điểm, ta không phải bận tâm so đo với người.
Hãy biết quý trọng hơn nữa những gì mình đã có và đang có. Thay vì đứng núi nọ trông núi kia cao, hãy kiểm lại những gì Thượng Đế đã ban tặng cho bạn …
Bạn sẽ nhận ra rằng : những cái bạn có vẫn nhiều hơn những gì bạn không có.
Nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhưng nhìn xuống có bao người mong được như bạn.
Trời cho ta khiếm khuyết để ta biết nhờ vả và giúp đỡ lẫn nhau
Niềm vui của cuộc đời con người không chỉ là biết cho đi mà còn là … biết đón nhận nữa
Hãy coi khuyết điểm như một phần của cuộc đời, bạn sẽ thấy lạc quan và yêu đời hơn
Đừng để niềm vui tuột khỏi tay, đừng ngồi đó ủ rũ đêm ngày hoặc giải sầu bằng chén rượu say
Chúc bạn luôn tìm thấy niềm vui hạnh phúc mỗi ngày.

måndag 30 september 2013

Những quy luật trong cuộc sống

1./ Quy luật quả táo

Nếu có một thùng táo, gồm cả trái ngon lẫn trái hư, bạn nên ăn trái ngon trước, bỏ những trái hư đi. Nếu bạn ăn trái hư trước, những trái ngon rồi cũng sẽ hư, bạn sẽ vĩnh viễn không bao giờ ăn được trái táo ngon. Cuộc sống cũng vậy.

2./ Quy luật niềm vui

Khi gặp chuyện không may, bạn hãy nghĩ đến những điều tốt của nó, bạn sẽ thấy vui hơn. Giống như khi xe bạn bị thủng lốp (hoặc hết xăng), bạn hãy nghĩ may mà xe mình thủng lốp ngay gần chỗ sửa xe (hoặc ngay gần trạm bơm xăng)

3./ Quy luật hạnh phúc

Nếu bạn không mất quá nhiều thời gian để nghĩ xem mình có phải là người hạnh phúc không, nghĩa là bạn đang hạnh phúc rồi đấy

4./ Quy luật sai lầm

Con người ai mà không mắc lỗi, nhưng chỉ khi tái phạm lỗi lầm đó, bạn mới phạm phải sai lầm.

5./ Quy luật im lặng

Khi tranh luận, quan điểm khó bác bỏ (khó bắt bẻ) nhất chính là im lặng.

6./ Quy luật động lực

Động lực luôn xuất phát từ hai lý do, hy vọng và tuyệt vọng

7./ Quy luật nhẫn nhục

Phương pháp nhẫn nhục duy nhất là xem thường thường nó, không thể xem thường nó thì hãy làm giảm nhẹ nó. Nếu không thể làm giảm nhẹ nó, bạn chỉ có cách chịu đựng nhẫn nhục.

8./ Quy luật ngu xuẩn

Ngu xuẩn phần lớn là do chân tay hoặc miệng hành động nhanh hơn cả trí não.

9./ Quy luật giá trị

Khi bạn sở hữu một món đồ, bạn sẽ phát hiện thấy món đồ ấy không có giá trị như bạn từng nghĩ.

10./ Quy luật hóa trang

Thời gian hóa trang lâu bao nhiêu, đồng nghĩa với việc bạn tự thấy mình cần che đậy thiếu sót nhiều bấy nhiêu.


VỤ ÁN NHÂN VĂN GIAI PHẨM - TỘI ÁC CỦA HCM VÀ CHẾ ĐỘ CSVN