söndag 5 juni 2016

ĐỨNG LÊN VÀ ĐI TIẾP DÙ ...Bài Viết Nancy Nguyen

... Những con phố đã hoá nhà tù và từng chiếc tivi đã thành cai ngục. Dân tôi chỉ được nghe được nói được nhìn những điều Đảng muốn. ...Được ăn những gì Đảng cho. Đi những nơi Đảng chịu. Mật vụ nổi chìm, canh người như canh giặc, vô số nóc nhà bỗng hoá những xà lim.
Ngày hôm nay là một ngày buồn đau. Dân tôi chỉ muốn biểu tình ôn hoà đòi quyền sống, mà phải đặn dò nhau như sắp sửa ra trận binh đao. Xuống đường tìm một câu trả lời cho chén cơm con cá, mà phải có chiến thuật, phải đồ bảo hộ, cả dụng cụ cứu thương! Buồn cười bạn nhỉ! Buồn cười rơi nước mắt!
Những hàng rào kẽm gai xé nát lòng thành phố. Xe hốt người đậu sừng sững hiên ngang. Và an ninh, mật vụ, cả cảnh sát, quân đội, dày đặc nổi chìm sẵn sàng mười chọi một. An ninh các anh có còn là người Việt Nam không? Sao tàn nhẫn với dân tôi đến vậy? Các anh hãy mở mắt ra nhìn họ đi, dù chỉ một lần thôi cũng được, để thấy họ là DÂN chứ nào phải là GIẶC đâu!
Lời này tôi gởi đến các ông, những người núp kỹ trong phòng máy lạnh, sẵn sàng điều cả một sư đoàn từ Tây Nguyên về Sài Gòn, nhưng vẫn trắng trợn tuyên bố không có thẩm quyền vào Formosa. Ngày nào các ông còn đổ lỗi cho phản động giật dây, ngày đó nguyên nhân thật của lòng bất mãn vẫn không được giải quyết, đó là đói nghèo lạc hậu là ô nhiễm môi trường, là trẻ thơ đu dây đến lớp, và ngắm pháo hoa cho đầy một bữa cơm. Ngày nào nguyên nhân thật còn tồn tại, ngày đó các ông còn phải khốn khổ với chúng tôi, những lương dân đã bị các ông phản động hoá. Dân tôi đã từng ngày từng giờ vượt qua sợ hãi, các ông nghĩ quân đội của các ông sẽ cầm cự được bao lâu?
Tôi hi vọng các ông sớm nhận ra rằng chỉ có duy nhất một lối thoát, cho chính các ông và cho cái đất nước này, là các ông quay về hợp tác và phục vụ người dân, như mục đích nguyên sơ của cái gọi là "chính phủ".
Các bạn tôi, sẽ không ai trách bạn đâu nếu bạn chỉ mưu cầu một cuộc sống bình yên, tôi cũng vậy. Khi nói về ước mơ lớn, tôi nhận ra chúng ta không khác mấy nhau. Một mái nhà với vài đứa trẻ, tối ngày bận tâm với những thứ rất ... đời. Nhưng VN còn lại gì? Cho bạn, cho tôi, cho con cái chúng ta? Đồi trọc, rừng thưa, tài nguyên cạn kiệt, thực phẩm, nguồn nước ngày một công khai nhiễm độc. Nhìn xa hơn giáo dục tê liệt, y tế tụt hậu, đạo đức chỉ còn là món hàng xa xỉ. Ngoài khơi ngoại bang hằm hè thôn tính, trong đất liền chính phủ nhắm mắt bịt tai trước nhu cầu sống còn của gần một trăm triệu con người. Có ai đó nói đùa "đến cả muốn ăn không khí trừ cơm cũng không còn được nữa!" Đùa mà đau ...
Sẽ không ai trách khi bạn chỉ muốn bình yên, nhưng nếu hôm nay không xuống đường, bạn trả lời tôi đi, ta còn lại gì để bình yên sống những ngày sau? Tất cả chúng ta, cách này hay cách khác, đều phải ĐỨNG LÊN VÀ ĐI TIẾP vì cuộc sống không ngừng lại ở ngày hôm nay.

Inga kommentarer: