söndag 12 juni 2016

Mình làm lại, được không em?


Câu truyện (hay chỉ đơn giản là một lá thư chưa bao giờ được gửi) về một đứa con trai tồi tệ đánh mất những cảm xúc vô giá!!!

Có những cách khác nhau để yêu thương và được yêu thương, thế nhưng những gì anh đem đến cho em có thể gọi là hạnh phúc không em nhĩ ?

Hay nó quá mong manh và mơ hồ ...
Ta đến với nhau bằng một trò chơi và yêu nhau bằng một thế giới ảo ...
Một thứ tình cảm mơ hồ mà anh đã ít bao giờ coi trọng nó ...
Hai năm qua những gì mà một thằng con trai 17 tuổi như anh làm được cho em là gì ngoài những giọt nước mắt nức nở, những ngày dài chờ và đợi, nhưng cay đắng mà một đứa con gái thì không bao giờ đáng chịu .. thì tránh xa anh là một con đường đúng phải không em?


Quá muộn, quá muộn để biết được cảm giác hạnh phúc là như thế nào khi yêu một người và được yêu một người .
Giờ đây, sau những chuỗi ngày trống rỗng. Anh nhận ra mọi thứ về em là một nữa của đời anh thì đã quá muộn .

Những chuỗi ngày qua là những tháng ngày dài và lạnh nhất của anh, anh sống lại với quá khứ khi đóng cánh cửa căn phòng tối lại .

Những mảnh vỡ kí ức hiện về từng chút, từng chút một.
Lần đâu ta gặp nhau ở chốn Sài gòn khi mà em là một cô bé từ Gia lai xa xăm
Một cái tát, một tách cafe ngon , một SM thật đáng yêu
Tất cả luôn hiện về xung quanh anh
Mùi hương em nồng nàn đâu đó
Căn phòng đặc quánh lại với bóng tối.
Nhưng em ơi,
Nhớ thì được gì ?

Được gì khi quá khứ vẫn mãi chỉ là quá khứ, sự thật vẫn mãi là sự thật. Và dù là gì đi nữa thì những thứ ấy đều nói với anh rằng: Tồi!!
Anh là một thằng tồi! Một thằng con trai tồi tệ và khốn nạn với những gì em dành cho anh (thật sự là như thế), những gì em chịu đựng vì anh. Không đáng đối với một đứa con gái khi mà một thằng con trai như anh không thể chịu được những thứ mà em đã chịu đựng vì anh.
Anh xin lỗi (dù thật sự thì anh không đáng để đc em chấp nhận lời xin lỗi). Nhưng anh thật sự: Xin lỗi.Về mọi thứ, mọi thứ mà em đã chịu đựng.
Hải Đăngs foto.
Đã muộn rồi khi bên em là một người tốt hơn anh thì anh mới nhận ra được rằng sự khác biệt tinh tế giữa: nắm lấy một bàn tay, và nắm lấy một linh hồn là như thế nào (chua xót em nhỉ).
Anh ít kỉ, và vẫn thế khi những gì anh muốn viết "dành cho em" chỉ là về anh em nhỉ. Anh chưa bao giờ cảm nhận cảm giác của em em nhĩ (có lẽ em nghĩ thế không). Ừ, anh chưa bao giờ nghĩ một đứa con gái từ Gia lai xa xôi sẽ xoay sở như thế nào với gia đình, với mọi thứ .. khi vào Sài Gòn này chỉ để gặp một thằng con trai vô tâm. Nhiều thứ mà em phải chịu đựng lắm phải không em nhỉ? Những chuỗi ngày qua là những chuỗi ngày vô tận: 3 tháng, 4 hay 7 tháng rồi em nhỉ? Anh không còn khái niệm về thời gian. Nhưng những chuỗi ngày vô tận ấy là những lần online chỉ để vào blog của em một cách im lặng chỉ để đọc những thứ có thể đọc được. Chỉ để hất nát chiếc ly và nhòa nước mắt khi em nghĩ về một người khác. Chỉ để cười khi em comment với một đứa bạn thân, chỉ là nước mắt khi blast em là một nỗi buồn hay một câu chua xót.
Anh cười nhiều trong những ngày ấy (nhưng có lẽ chưa bao giờ đc gọi là vui). Anh mỉm cười với cuộc sống quanh anh dù khi đóng cánh cửa lại anh là cái gì đó không thành lời của ngày hôm qua.

Vậy thì như vậy có được gọi là hối hận không em nhỉ?
Khi mà quanh anh ngợp toàn khói và tàn tro thuốc trắng
Nỗi nhớ em càng da diết càng đớn đau thì anh lại càng trượt dài với tội lỗi!
Quá trễ và không đáng.
Anh không đáng! Không đáng để được tha thứ, được quan tâm sau những gì anh gây ra .

Nhưng (có lẽ không nên là nhưng) nếu có thể (dù là không bao giờ) - khi em đọc được những dòng này (nó không thể lãng mạn hay cảm động như anh muốn) thì anh chỉ mong được một điều rằng: Gặp lại em một lần nữa!

Được không em?
Sẽ không có níu kéo, không có ...day dứt. Chỉ là một cái nhìn thôi, một cái nhìn thôi em à!
Được không em?

P/s: nếu như có một phép màu và những thứ không thể thành có thể thì em cũng đừng nên đến (có lẽ sẽ tốt hơn) .Vì, anh xin lỗi ... dù có được cho trơ tráo hay đê tiện như thế nào thì anh vẫn sẽ nói ...nói bằng hết mọi thứ anh có được :
Mình... làm lại từ nơi kết thúc ...được .. không em. Anh yêu em, thật sự rất yêu em (điều mà anh ít bao giờ nói thật lòng em nhĩ nhưng đây là thật từ tận cùng con người anh). Anh không chắc có thể làm được gì nhưng nếu thời gian có thể trở lại hay được cho là trở lại thì anh sẽ làm ...làm tất cả ... chỉ để không sai lầm như anh đã làm.

Mình ... làm lại được không em?
Gạt đi quá khứ,
gạt đi nỗi đau,
gạt đi tất cả,
Xin em...đấy!!!
những dòng này anh viết dưới bóng tối
dưới những làn khói trắng

dưới bản Coming home buồn bã và nỗi nhớ em được đổi bằng tiếng mưa những giọt nước mưa đầu tiên tháng 2.


Inga kommentarer: