Em ạ,
Chị cảm ơn em đã tìm đến chị, dù là đứa chị đã một lần bắt tay, một lần ôm vào lòng, hay đứa đời chưa cho chị một lần được gặp. Dẫu thế nào, các em đều là em của chị. Chị thương mọi đứa như thương VN mình vậy.
Có quá nhiều điều chị muốn sẻ chia, thực sự không biết phải bắt đầu từ đâu. Người xưa nói bước đầu tiên để giải quyết một vấn nạn là dám thẳng thắn nhìn nhận sự tồn tại của vấn nạn ấy. Em ạ, VN mình buồn lắm. Singapore từng chả là gì, mà bây giờ cấm phụ nữ Việt nhập cảnh vì sợ chỉ sang làm ... đĩ! Em nghĩ ...có nhục không? Nói thẳng ra, người Việt có muốn làm đĩ, Sing họ cũng không cho! Em nghĩ có ...đau đớn không? Chị hỏi em, suốt mấy ngàn năm dựng nước, đã bao giờ dân Việt nhục nhã, đớn hèn đến thế này chưa?
Chúng ta là vựa lúa của thế giới, mà giờ xuất khẩu gạo chỉ đến được các nước đói nghèo, lạc hậu, không vào được thị trường Âu, Mỹ, và đã bị Campuchia bỏ lại phía sau. Chị cầm đồng tiền ông Cụ sang Thái Lan, họ có thể tiêu tiền Đài Loan dẫu đây chỉ là 1 vùng tự trị chứ chẳng phải là 1 quốc gia, cả tiền Hồng Kông, dẫu đây thậm chí còn chẳng phải là một vùng tự trị, mà họ cười vào đồng ông Cụ của mình. Em ạ, chị biết đau.
Chị biết, mấy đứa cũng biết đau. Và như thế, em đã qua được bước đầu tiên "dám thẳng thắn nhìn nhận sự tồn tại của vấn nạn". Việc góp một bàn tay, một khối óc, một quả tim để đổi thay, để kiến thiết, là trách nhiệm của các em, trách nhiệm của những người con hiểu biết. Trớ trêu thay, đây lại có thể là một công việc ẩn chứa nhiều hiểm nguy, vùi dập. Nhưng em ạ, chẳng có cái gì là miễn phí ở cuộc đời này, và "chúng ta bắt đầu chết khi ta chọn im lặng trước những điều đáng ra phải lên tiếng". Em ạ, chúng ta đều bắt đầu chết, khi quyết định sống cúi đầu.
Nếu em đã có ý buông xuôi trước thời cuộc, ít nhất, đừng cản đường những người muốn dấn thân, vì thành công của họ cũng chính là của em và của toàn dân tộc này.
Em muốn đi tới, nhưng không biết đâu mới là đường? Ở cái xứ sở này, nếu em đam mê ngành nghề, công việc của mình, bất kể là ngành nghề công việc gì, muốn vươn lên một tầm cao mới, muốn hoàn thiện bản thân, muốn cống hiến cho xã hội nhiều hơn nữa, và chọn vẫn làm người lương thiện, ngay thẳng, không gian dối, hay tán tận lương tâm, và quyết không im lặng cúi đầu trước bất công, gian trá, thì chị tin, con đường nào rồi cũng sẽ đưa các em về cùng một nơi các em cần phải đến. Hãy bắt đầu bằng việc sống lương thiện, đừng làm điều sai trái như người đời, nghe em!
Nhiều người trẻ, và cả các chú bác, đôi khi ao ước, hay hy vọng, vào một Gandhi, một Luther King của Việt Nam, một Aung San Suu Kyi, một Joshua Wong của Việt Nam. Không, em ạ, chị nói thẳng, Việt Nam sẽ không có những người đó đâu! Nhưng VIỆT NAM CÓ EM! CON ĐƯỜNG CỦA DÂN TỘC Ở NGAY DƯỚI CHÂN EM!
Và trên suốt hành trình, hãy tin là luôn có chị, và các anh chị, ở đây, hướng dẫn, đồng hành. Các em không một mình đơn độc. Chị sẽ ráng trong khả năng của mình, từ từ chia sẻ, truyền đạt lại tất cả những hiểu biết của chị cho các em.
Em ạ, chị chỉ còn 1 điều để dặn em theo thư này, là con đường các em chọn không phải một tháng, một ngày, hay thậm chí một vài năm. Các em cần dưỡng sức và chuẩn bị cho một chuyến đi dài. Các em chỉ có thể đi xa hơn người khác, bay cao hơn người khác, thậm chí có thể trở nên vĩ đại nếu biết tháo bỏ những nhọc lòng níu chân em lại. Có thể là lòng tự ti, cũng có thể là lòng tự tôn. MUỐN BAY CÀNG CAO, EM CÀNG CẦN PHẢI TỪ BỎ NHIỀU THỨ NÍU CHÂN EM, THẬM CHÍ KỂ CẢ TỪ BỎ NỖI KHÁT THÈM ĐƯỢC BAY CAO.
Chỉ có như thế em mới hoàn toàn tự do. Không có gì có thể làm vướng chân em được nữa.
Đừng chờ đợi 1 điều gì đó xảy đến, "Hãy là những đổi thay bạn muốn thấy ở cuộc đời này" - Gandhi.
Nancy Nguyễn.