torsdag 25 april 2013

Video Clips : ❤ *Tháng tư đen * ❤


Chỉ còn vài ngày nữa là ngày 30 tháng 4..." Tháng Tư Đen "...vết thương nhọc nhằn cuả toàn thể dân tộc Việt Nam. Nên UL xin sưu tập 1 số video clips để tưởng nhớ lại và cầ̀u mong được xiết tay nhau với những nhân chứng còn đang lây lất sống còn trong chính thể không có tư. do nơi quê hương đất tổ !!!

onsdag 24 april 2013

Ngắm tuyệt phẩm tái hiện chân dung các vị vua triều Nguyễn

tac pham

Gia Long (1762 – 1820) là vị Hoàng đế đã thành lập nhà Nguyễn, vương triều phong kiến cuối cùng trong lịch sử Việt Nam. Ông tên thật là Nguyễn Phúc Ánh (thường được gọi tắt là Nguyễn Ánh), trị vì từ năm 1802 đến khi qua đời năm 1820.
 
tac pham
 
Vua Minh Mạng, cũng gọi là Minh Mệnh (1791 – 1841), tức Nguyễn Thánh Tổ, là vị Hoàng đế thứ hai của nhà Nguyễn, Được xem là một ông vua năng động và quyết đoán, Minh Mạng đã đề xuất hàng loạt cải cách từ nội trị đến ngoại giao, trong đó có việc ngăn chặn quyết liệt ảnh hưởng phương Tây đến Việt Nam.
 
tac pham
 
Vua Thiệu Trị (1807 – 1847) là vị Hoàng đế thứ ba của nhà Nguyễn, trị vì từ năm 1841 đến 1847. Ông có tên húy là Nguyễn Phúc Miên Tông, ngoài ra còn có tên là Nguyễn Phúc Tuyền và Dung. Ông là con trưởng của vua Minh Mạng và Tá Thiên Nhân Hoàng hậu Hồ Thị Hoa.
 
chan dung
 
Vua Tự Đức (1829 – 1883), là vị Hoàng đế thứ tư của nhà Nguyễn. Ông tên thật là Nguyễn Phúc Hồng Nhậm hay còn có tên Nguyễn Phúc Thì, là con trai thứ hai của vị hoàng đế thứ 3 triều Nguyễn, Thiệu Trị.
Ông là vị vua có thời gian trị vì lâu dài nhất của nhà Nguyễn, trị vì từ năm 1847 đến 1883. Trong thời gian trị vì của ông, nước Đại Nam dần rơi vào tay quân Pháp.
 
tac pham
 
Hiệp Hòa (1847 – 1883) là vị vua thứ sáu của vương triều nhà Nguyễn trong lịch sử Việt Nam. Tên thật của ông là Nguyễn Phúc Hồng Dật, còn có tên là Nguyễn Phúc Thăng, là con thứ 29 và là con út của vua Thiệu Trị và bà Đoan Tần Trương Thị Thuận. Ông lên ngôi tháng 7/1883, nhưng bị phế truất và qua đời vào tháng 10 cùng năm.
 
tac pham
 
Kiến Phúc (1869 – 1884), tên húy là Nguyễn Phúc Ưng Đăng, thường được gọi là Dưỡng Thiện, là vị vua thứ bảy của vương triều nhà Nguyễn. Ông là con thứ ba của Kiên Thái vương Nguyễn Phúc Hồng Cai và bà Bùi Thị Thanh, được vua Tự Đức chọn làm con nuôi. Kiến Phúc lên ngôi năm 1883, tại vị được 8 tháng thì qua đời khi mới 15 tuổi.
 
tac pham
 
Hàm Nghi (1871 – 1943) là vị Hoàng đế thứ 8 của nhà Nguyễn, là em trai của vua Kiến Phúc. Năm 1884, Hàm Nghi được đưa lên ngôi ở tuổi 13.
Sau khi cuộc phản công tại kinh thành Huế thất bại năm 1885, Tôn Thất Thuyết đưa ông ra ngoài và phát hịch Cần Vương chống thực dân Pháp. Phong trào Cần Vương kéo dài đến năm 1888 thì Hàm Nghi bị bắt. Sau đó, ông bị đem an trí ở Alger (thủ đô xứ Algérie).
 
tac pham
 
Vua Đồng Khánh (1864 – 1889), miếu hiệu Nguyễn Cảnh Tông, là vị Hoàng đế thứ chín của nhà Nguyễn, tại vị từ năm 1885 đến 1889.
Tên húy của nhà vua các tài liệu ghi khác nhau, nơi thì ghi là Nguyễn Phúc Ưng Kỷ, Nguyễn Phúc Ưng Thị, Nguyễn Phúc Ưng Biện, Nguyễn Phúc Chánh Mông, ngoài ra còn có tên Nguyễn Phúc Đường. Ông là con trưởng của Kiên Thái Vương Nguyễn Phúc Hồng Cai và bà Bùi Thị Thanh, được vua Tự Đức nhận làm con nuôi năm 1865.
 
tac pham
 
Vua Thành Thái (1879 – 1954) là vị Hoàng đế thứ 10 của nhà Nguyễn, tại vị từ 1889 đến 1907. Tên húy của ông là Nguyễn Phúc Bửu Lân, còn có tên là Nguyễn Phúc Chiêu. Ông là con thứ 7 của vua Dục Đức và bà Từ Minh Hoàng hậu (Phan Thị Điểu). Do chống Pháp nên ông bị đi đày tại ngoại quốc.
 
tac pham
 
Vua Duy Tân (1900 – 1945) là vị vua thứ 11 của nhà Nguyễn (ở ngôi từ 1907 tới 1916), sau vua Thành Thái. Khi vua cha bị thực dân Pháp lưu đày, ông được người Pháp đưa lên ngôi khi còn thơ ấu.
Tuy nhiên, ông bất hợp tác với Pháp và bí mật liên lạc với các lãnh tụ khởi nghĩa Việt Nam. Vì lý do này, ông bị người Pháp đem an trí trên đảo Réunion ở Ấn Độ Dương.
 
tac pham
 
Vua Khải Định (1885 – 1925), hay Nguyễn Hoằng Tông là vị Hoàng đế thứ 12 nhà Nguyễn trong lịch sử Việt Nam, ở ngôi từ 1916 đến 1925. Ông có tên húy là Nguyễn Phúc Bửu Đảo, còn có tên là Nguyễn Phúc Tuấn, con trưởng của vua Đồng Khánh và bà Hựu Thiên Thuần Hoàng hậu Dương Thị Thục.
 
tac pham
 
Bảo Đại (1913 – 1997) là vị Hoàng đế thứ 13 và cuối cùng của triều Nguyễn, cũng là vị vua cuối cùng của chế độ quân chủ Việt Nam.
Tên húy của ông là Nguyễn Phúc Vĩnh Thụy, còn có tên là Nguyễn Phúc Thiển , tục danh "mệ Vững" là con của vua Khải Định và Từ Cung Hoàng thái hậu. Đúng ra "Bảo Đại" chỉ là niên hiệu nhà vua nhưng tục lệ vua nhà Nguyễn chỉ giữ một niên hiệu nên nay thường dùng như là tên nhà vua. Hình ảnh: ABS Travel.

måndag 22 april 2013

¤ ♥ ¤ Không Có Anh - Tiếng hát và tr̀nh bày Uyên Love ¤ ♥ ¤


Về đâu Anh hỡi khi hoàng hôn khuất lối
Gió muôn phương ta trôi dạt cõi đời
Về đâu Anh hỡi khi tình xưa đã mất
Bên lối mòn Em vẫn mãi hoài mong
Không có Anh bên đời Em uẩn khúc
Khép kín màng nhung nhớ mỗi chiều qua
Tựa bóng chim xa mãi chốn tha ma
Cuốn Anh đi trong hoang mang tê dại
...........................UL.......................
Thực hiện Video 22 tháng 4 năm 2013
¤ ¤ ¤ ¤
Thanks For Watching !!!

lördag 20 april 2013

**** ĐẶC SẢN SÀIGON ****


                                                
Chiều thứ bảy, lâu rồi tôi mới có cãm giác yên bình khi đạp xe ra phố, các bạn nói "-Xăng mắc quá hả Bình Yên " tôi cười ừa mắc quá . Nhưng thực tế ch vì muốn thả tâm tư theo cái vòng quay của bánh xe đi rảo khắp phố phường Saigon, tìm dư âm của những ngày đạp xe lóc cóc đi từ nhà đến trường. Con người ta dù sôi nổi thế nào đôi lúc cũng cần  một khoảng lng trong tâm hồn để suy ngẫm về cuộc đời ..... 30 tuổi không già nhưng cũng đâu còn trẻ nữa, vậy mà hình như bây giờ tôi mới nhận ra mình đang ở lưng chừng cuộc đời rồi , nhớ lời 1 bài hát ..  Em ơi có  bao nhiêu ,60 năm cuộc đời , mình đã tiêu phí mất 30 năm
.
Tôi không sinh ra Saì Gòn , quê tôi là 1 vùng biển nhưng từ năm 10 tuổi lên sống trên thành phố được mệnh danh là Hòn Ngọc Viễn Đông này cưu mang tôi nên tôi luôn tự hào mình là con gái Saì Gòn .Tôi yêu thành phố này vì tính cách đặt trưng của nó , bao giờ cũng hào phóng và sôi nổi.
Người bạn Hà Nội của tôi khi được giới thiệu nét đặc trưng của thành phố đã không tiếc lời ca ngợi, con gái Hà Thành mặn mà đằm thắm . Anh bạn người Huế thì bảo đi đâu mà nghe i giọng mô tê răng rứa là quên hết mọi ưu phiền . Còn tôi ưỡn ngực khuỳnh tay ng dạc tuyên bố : Con gái Saì Gòn có chút cay của ớt, chút ngt của đưng , chút chua của chanh ,chút mặn của muối , mổi người sẽ có một cãm nhận khác nhau ... Hai ngươi đã tròn mặt nhìn tôi để rồi sau hơn 1 năm sống đây đã gật gù nói.., cay , chua , mặn thì dể thấy nhưng ngọt thì chưa...hahahah...Tôi thường cười đắc thắng . Nếu ai cũng nhận ra cái ngọt  thì đổ xô về làm rể Saì Gòn chđâu mà ở . Nói xong giật mình nhđến anh, nhớ bài thơ định làm tặng anh :..
 
Anh bảo con gái miền Tây
Dịu dàng ăn nói đen lay mắt tròn
Em cười : con gai Saigon
Hồn nhiên như gió lại còn dể thương
 
Ừ thì hồn nhiên giữa mưa nắng thất thường của Saì Gòn, hồn nhiên đạp xe đi trên con đường có lá me bay  và hồn nhiện nhận ra không nơi nào đp và thân thương như nơi này cả ...
                                                
Saì Gòn của tôi không có liểu rủ Hồ Tây, không có tiếng chuông Thiên Mụ day dứt lòng người...nhưng ngược lại thì có những tòa nhà cao tầng, những kiot nối dài, những hotel sang trọng . Tìm một nơi thật sự bình yên để ngồi một mình thì thật là khó, muốn hít thở không khi trong lành thì phải ra ngoại ô. Nhỏ bạn than thở, Saì Gòn của mày khói bụi ồn ào quá , mấy Ông nhà thơ nhà văn lấy đâu cãm hứng mà sáng tác. Cũng lạ hàng ngày ra đường, nón khảu trang bao tay đầy đủ, có đứa nào nếm th mùi bụi khói đâu mà than thở. Nếu nó biết hiện giờ tôi đang phơi mặt giữa dòng xe cộ tấp nập dưới cái nắng 2 giờ trưa ngày thứ bảy thế nào nó cũng nói tôi khùng...
 
Có lần tôi cao hứng hỏi anh " Anh có biết đặc sản của Sài Gòn là gì không ? Anh lắc đầu . Tôi dẩn anh loanh quanh phố phường rồi dừng lại ở điểm xuất phát nheo mắt hỏi Anh thấy đc sản Saì Gòn thế nào .. ngon chứ .. Anh cười trả li " Đặc sản  Saì Gòn là khói bụi phải không cô bé " Tôi sửng người trong 5 giây. Từ trước đến giờ anh là người đầu tiên và duy nhất trả lời đúng câu hỏi của tôi...
Thế đó  Saì Gòn của tôi duy nhất 1 thứ đặc sản này ,à mà còn thêm 1 lý do để tôi yêu thành phố này nữa  là vì ngôi trường trung học rất đổi yêu thương của tôi ...7 năm ở đây có lẻ tôi đã sống 1 cuộc sống tươi đẹp nhất của 1 đời người . Tôi yêu văn nên 7 năm trung học cô giáo dạy văn là người tôi yêu hơn cả , vào đại học chọn "Khoa Học Xã Hội" và nhân văn cũng vì cái môn văn quyến rủ đến nổi tôi ăn ngủ đều nhớ đến nó,..
 
Đứng dưới 1 tàng cây rợp bóng bên đường , những gì trước mắt tôi bây giờ là cả 1 vùng trời bình yên. Saì Gòn của những ngày ấm êm bên Mẹ , những ngày thơ mộng bên anh .Saigon của tháng năm hạnh phúc 1 đời người...




  .  **** **** **** **** Nguyệt Ca **** **** **** ****




UL rất vui và cảm ơn Nguyet_Ca- rất nhiều đã chia sẽ cùng với blog ... và đã cho các bạn gần xa được hiểu thêm về cảm giác của 1 người yêu thương thành phố Sài Gòn. Vì nơi ấy là tình cảm trong trái tim của tất cả những người Việt Nam nói chung...và cũng như dành riêng cho chính tâm tư tình cảm của Bạn với thành phố đã được mang tên Hòn Ngọc Biển Đông !


 



 

torsdag 18 april 2013

Lời hay ý đẹp - Video by Uyên Love


Đôi khi cảm giác ca h́̉át trên paltalk như nhàm chán , và đơn điệu qúa...thì UL sử dụng thời gian ấy để học tập thêm về cách làm video cho đẹp hơn...hay hơn...và từng bước chậm chậm nhưng cố gắng hết sức mình để làm tốt điều đó ;) xin mong quý bạn gần xa khi ghé thăm blog này thì hãy vui lòng ngừng lại it́ thời gian mà chia sẽ cùng UL nha...Chúc sức khỏe và mọi điều an khương .Thanks a lot !!! 



måndag 15 april 2013

¤ ♥ ¤ Hình ảnh chùa Phật Quang tại Gothenburg / Thụy Điển ¤ ♥ ¤


foto-photo-h́nh
 foto-photo-h́nh
foto-photo-h́nh
foto-photo-h́nh
foto-photo-h́nh

Trong mấy ngày qua đến tu học ở chùa Phật Quang...đã giúp cho UL có thêm 1 chút mầu nhiệm trong lòng , vì niềm vui nhất là được cùng Mẹ đến chùa nghe các Sư Thầy và Sư Cô thuyết pháp ... A Di Đà Phật ...
Sáng nay thức dậy và tự hứa với lòng sẽ cố gắng thêm hơn nữa đó nha ;)

************************************************
Lòng buồn bao nỗi hoang mang...
Nương về cửa Phật cầu xin cùng Ngài...
Ba vị Tam Bảo vương vai...
Cho người độ thế, con nên vui mừng...
Chớ nên lo xa nghĩ gần...
Mọi điều đã có phước phần định nên...
Hãy luôn sớm tối cầu kinh...
A Di Đà Phật trong tâm mỗi ngày...
Quy y Phật pháp hôm nay...
Mai sau sẽ có hanh thông tõ tường

 () () () … UL-Đêm 14 april 2013 ... () () ()
************************************************

fredag 12 april 2013

¸..°★ MỘT VIỆC NHỎ THÔI !!! ★ ° ¸..




(Hãy dừng lại 1 phút đọc nhé các bạn !)

Một gia đình gồm hai vợ chồng và bốn đứa con nhỏ. Dịp hè, họ cùng đi nghỉ mát ở một bãi biển. Bọn trẻ rất thích tắm biển và xây những tòa lâu đài trên cát. Bố mẹ chúng thuê một cái lều ngồi uống nước trên bờ, dõi nhìn các con vui đùa không quá xa ngoài kia phía trước mặt.
Thế rồi họ trông thấy một bà cụ già nhỏ nhắn ăn mặc xuềnh xoàng, trên tay cầm một chiếc túi cũ đang tiến lại. Tóc bà đã bạc trắng, bị gió biển thổi tốc lên càng làm cho khuôn mặt nhăn nheo của bà thêm khó coi. Bà cụ đang lẩm bẩm một điều gì đó, dáo dác nhìn rồi thỉnh thoảng lại cúi xuống nhặt những thứ gì đó trên bãi biển, bỏ vào cái túi.
... Hai vợ chồng không hẹn mà cùng vội chạy ra gọi các con lại, căn dặn chúng phải tránh xa người đàn bà khả nghi kia. Dường như họ cố ý nói to cho bà ta nghe thấy để bà ta nên đi chỗ khác kiếm ăn.
Cụ già không biết có nghe thấy gì không giữa tiếng sóng biển ì ầm, chỉ thấy bà cứ từ từ tiến về phía họ. Thế rồi bà cụ dừng lại nhìn mấy đứa trẻ dễ thương đang ngơ ngác nhìn mình. Bà mỉm cười với họ nhưng không ai đáp lại, chỉ giả vờ ngó lơ đi chỗ khác. Bà cụ lại lẳng lặng làm tiếp công việc khó hiểu của mình. Còn cả gia đình kia thì chẳng hứng thú tắm biển nữa, họ kéo nhau lên quán nước phía trên bãi biển.
Trong lúc chuyện trò với người phục vụ bàn ăn cùng những khách hàng trong quán, hai vợ chồng quyết định hỏi thăm xem bà cụ khả nghi kia là ai và họ... sững sờ: Bà cụ ấy là người dân ở đây, từng có một đứa cháu ngoại vì bán hàng rong trên bãi biển, vô tình đạp phải một mảnh chai rồi bị nhiễm trùng, sốt cao, đưa đi bệnh viện cấp cứu không kịp và đã chết không lâu vì bệnh uốn ván. Từ dạo ấy, thương cháu đến ngẩn ngơ, bà cứ lặng lẽ đi dọc bãi biển, tìm nhặt những mảnh chai, mảnh sắt hoặc hòn đá có cạnh sắc. Mọi người hỏi lý do thì bà đáp mà đôi mắt ướt nhòe: "ồ, tôi chỉ làm một việc nhỏ thôi ấy mà, để các cháu bé có thể vui chơi trên bãi biển mà không bao giờ bị chết như đứa cháu đáng thương của tôi!".
Nghe xong câu chuyện, người chồng vội chạy ngay xuống bãi biển mong có thể nói một lời xin lỗi và một lời biết ơn chân thành, nhưng bà cụ đã đi rất xa rồi. Bóng bà chỉ còn là một chấm nhỏ trên bãi biển vắng người khi chiều đang xuống...
 

torsdag 11 april 2013

~~ . * ● ĐỌC VÀ SUY NGẪM !!! . * ● ~~






 Ngày xưa, khi có ai hỏi con: "Bố làm nghề gì ?" .... Bố thấy con không vui và không bao giờ chịu trả lời là bố làm nghề thợ hồ.
Bố cố gắng làm việc nhiều hơn để nuôi con ăn học và mong sau này con có được 1 nghề mà mọi người nể trọng trong xã hội.
Con thành đạt và lấy chồng, mỗi lần khách đến chơi, câu đầu tiên bố thường nghe con khoe là "Nhà em làm luật sư nên lúc nào cũng bận"
... Bố buồn, chỉ ao ước được 1 lần nghe con khoe về nghề của bố ...
 
~~ O ~~(f)~~ O ~~ ~~ O ~~(f)~~ O ~~ ~~ O ~~(f)~~ O ~~
 
Cô gái hỏi chàng trai :
- Nếu em và mẹ anh cùng một lúc rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai ?

Bản thân cô gái cũng không biết phải trả lời thế nào, nhưng vẫn buột miệng hỏi.

... Chàng trai đứng im như khúc gỗ, không biết phải lựa chọn thế nào, cô gái giận dỗi bỏ đi. Sau khi bỏ đi, cô cảm thấy mình thật có lỗi.

Qua ngày sau, cô đi tìm anh, thấy trên tay anh cầm thêm một chiếc áo bơi.

Chàng trai nói với cô gái :
- Anh dạy em bơi, chúng ta cùng nhau cứu mẹ nhé em !
Cô gái hỏi chàng trai :
- Nếu em và mẹ anh cùng một lúc rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai ?

Bản thân cô gái cũng không biết phải trả lời thế nào, nhưng vẫn buột miệng hỏi.

Chàng trai đứng im như khúc gỗ, không biết phải lựa chọn thế nào, cô gái giận dỗi bỏ đi. Sau khi bỏ đi, cô cảm thấy mình thật có lỗi. 

Qua ngày sau, cô đi tìm anh, thấy trên tay anh cầm thêm một chiếc áo bơi.

Chàng trai nói với cô gái :
- Anh dạy em bơi, chúng ta cùng nhau cứu mẹ nhé em !

LIKE PAGE ĐỂ ĐỌC THÊM NHỮNG CÂU STT Ý NGHĨA

Admin: @[100004283143951:2048:Thùy Trang]

onsdag 10 april 2013

@¤ ♥ ¤ @ Giọt Xuân @¤ ♥ ¤ @ Bút nghiêng của một thời đã qua


Giờ đây, Thuỵ Điển là nơi UL đang cư ngụ và đã trải qua nhiều năm tháng được tận hưởng và đón nhận mỗi mùa xuân sang...Khi tâm hồn ngập tràn cảm xúc như vừa được thức giấc , cũng là lúc thế giới xung quanh muôn hoa và cây cỏ chuẩn bị nở rộ sau nhiều tháng muà đông lạnh lẽo ;)

Riêng UL mùa xuân năm nay đang mang nhiều cảm xúc xáo trộn,..chuyện tình cảm thì người tôi y...lại lơ lững nơi xa xăm...người tôi mang ơn, lại luôn luôn cận kề bên tôi, và người tôi ko y... thì lại cứ lãng vãn trước mặt ;) ... bên cạnh tôi với 1 công việc làm ổn định, nhưng bây giờ phải làm việc it́ lại, vì thời gian qua  đã ảnh̉ hưởng nhiều stress ( ko tốt cho tinh thần , nên nghỉ ngơi tí theo lời bác sĩ đã nói)...

Bên gốc đời còn quá nhiều rối ren...hụt hẫng khi phát hiện tình bạn trên đời này sao mà thê lương tệ hại...Sống trọn vẹn bản tính thẳng thắng trực tiếp , không câu nệ , nhưng cuối cùng điều đó làm UL bị mất thăng bằng khi chợt phát hiện Bạn Bè lợi dụng mình để mua vui bên thế giới ca hát online...Để rồi bây giờ chính mình đang mất đi cái nghịch ngợm xí xọn như đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ hàng ngày...

Xuân đến xuân đi xuân lưu luyến
Nhớ mong lung thân xác như thoát ly
Nơi bến lạ,..Ta và Người...bẽn lẽn
Tắt lửa lòng, sưởi ấm trái tim hoang.

....Kết cuộc rồi chuyện gì xảy ra trong đời cũng đều là những bài học tốt, những điều đó kết tụ thành kinh nghiệm cho đời sống hàng ngày...UL không vì thế mà quên đi chính mình!!!...Bạn và tôi bây giờ như chưa hề quen biết nhau, và chẳng cần phải đắn đo nhiều trong việc đón mừng xuân đến và hãy chọn lựa trang phục diện vào mùa đẹp nhất trong năm. Bạn có thể thỏa sức khoe dáng, khoe những bộ trang phục thật đẹp và thả hồn tung tăng dưới ánh nắng vàng rực rỡ của mùa xuân...để tìm lại niềm vui cho chính mình...và hãy quên ̣đi moị sự không vui...




tisdag 9 april 2013

@}> ^_^ Nón lá Việt Nam ^_^ `@}>


(theo afamily)
Những chiếc nón lá với hoa văn đẹp cầu kì, rực rỡ đậm chất Á Đông chính là điểm nhấn cho BST đầy nữ tính và cuốn hút của nhà thiết kế người Ý, Alberta Ferrerti.

Đi kèm các mẫu theo xu hướng Châu Á như quần lụa, váy xường sám, sự pha trộn những đường nét cắt táo bạo trên nền những kiểu trang phục phong cách Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản và cả Việt Nam cùng các họa tiết cung đình, rồng phượng, mây trời, sóng nước…
Alberta Ferrerti là một trong những NTK nổi tiếng nhất nước Ý với phong cách nữ tính điển hình. Các mẫu thiết kế của bà thường được các nhà phê bình thời trang đánh giá cao và nhiều ngôi sao, diễn viên, ca sĩ nổi tiếng ở Ý ưa chuộng.

Bên cạnh kiểu dáng, màu sắc đậm bản sắc Á Đông, thì những chi tiết phụ kiện như ví, giày cao gót, bốt cao cổ đều được chăm chút tỉ mỉ, áp dụng xu hướng này.

Sự phá cách, táo bạo trong kết hợp màu sắc, hoa văn châu Á với kiểu dáng phóng khoáng, chất liệu châu Âu khiến BST các mùa xuân hè vưà qua của Alberta Ferrerti trở nên "độc nhất vô nhị"
 














 
 
 





right align image
right align image
right align image






 
Lägg till bildtext

right align image


right align image


söndag 7 april 2013

Một truyện ngắn cảm động (Tục tảo hôn ở Miền Bắc)


Anh xin đưa em đi đến cuối cuộc đời. Khi gả về nhà anh, chị mười sáu, anh lên năm tuổi. Anh là con độc đinh, cha mẹ quý hơn vàng, chỉ tiếc anh quá nhiều bệnh tật.
Ông nội ở ngoài buôn bán nhỏ, gom được tí tiền. Bà nội tin Phật, một lòng thành kính, một lần bà nội xin được một quẻ xăm giữa miếu ngụt khói hương, nói phải cưới một cô vợ hơn tuổi cho thằng cháu đích tôn thì nó mới qua được vận hạn.
Bà nội đương nhiên tin vào lời Phật dạy chúng sinh nơi khói hương vòng quanh chuông chùa ngân nga, bởi thế ông bà nội bàn tính, đưa lễ hậu, kháo tin quanh vùng tìm mối nhân duyên cho anh.
Nhà chị năm miệng ăn, trông vào mấy sào ruộng bạc màu, chỉ đủ miếng cháo, mùa đông, cha chị vì muốn kiếm thêm ít đồng ra đồng vào, theo người ta lên núi đập đá, tiền chưa kiếm được, nhưng bị đá vỡ dập lưng, tiêu hết cả gia sản, bán sạch cả lương thực, bệnh không khỏi.
Hằng ngày cha chị chỉ có thể nằm trên giường, muốn chết mà chẳng chết cho. Hai đứa em trai còn chưa đủ tuổi lớn. Nỗi khổ sở của gia đình, nỗi ai oán của mẹ, làm những năm thời con gái của chị mang một gánh nặng tâm tư.
Vì thế bà mối đến, réo rắt: “Gả cô nhà đi, tiền thì để dưỡng bệnh cho cha, còn đỡ đần được tiền tiêu trong nhà”.
Mẹ chị lắc đầu, nào có ai muốn đẩy đứa con gái thơ dại của mình vào lò lửa? Nhưng chị xin: “Mẹ, cho con đi nhé, chỗ tiền ấy có lẽ chữa khỏi cho cha!”.
Tiếng kèn đón dâu thổi váng đầu ngõ trước ngôi nhà nhỏ của chị. Bố chị nằm trên giường tự đấm ngực mình; Con gái phải đem đổi tuổi thanh xuân, chấp nhận lấy một người chả xứng với mình chỉ vì cứu tôi và cứu gia đình này thôi ư!
Mẹ chị chảy nước mắt, tự tay mình cài lên tóc con gái cây trâm gài. Chị mặc áo đỏ đi giày thêu cúi lạy cha mẹ, tự buông tấm khăn đỏ che đầu mình, nước mắt lúc đó mới chảy ra, trộn phấn má hồng.
Từ đó, số phận cuộc đời chị và hôn nhân giao cả về tay một đứa con nít vô tri
2. Cười xót xa.
Bà mẹ chồng trẻ tuổi không phải là người khắt khe khó tính, bố chồng ở xa cũng chẳng cần chị tam khấu cửu bái, lạy chào dạ vâng.
Anh vâng lời mẹ gọi chị là chị gái. Hằng ngày, chị ngoài việc giúp mẹ chồng chăm ruộng rau và làm xong việc nhà, thì cắt thuốc cho chồng, sắc thuốc, may áo cho chồng, giặt giũ, cho chồng chơi, cho chồng ngủ, có lúc, anh ho suốt đêm, sốt cao, chị thức cả đêm chườm khăn hạ sốt, cho anh uống nước, uống thuốc.
Trong tim chị, chị coi anh như một đứa em trai. Hàng xóm láng giềng gặp chị, chị thường cúi đầu lặng lẽ, không nói, vội vã đi qua. Không biết là ứng với quẻ xăm của Phật, hay nhờ chính sức mình mà anh vượt qua được bệnh tật, dưới sự chăm chút của chị, anh lần lượt chiến thắng mọi cơn bệnh tật lớn nhỏ: Ho gà, viêm màng não, lở loét v.v…
Dần dà, những tình cảm anh dành cho chị vượt quá tình cảm dành cho mẹ mình. Giữa những kẽ hở lúc bận rộn, hoặc khi anh đã ngủ say, chị thường khóc nước mắt nóng rồi thờ thẫn tự hỏi mình:
“Đây là hôn nhân của mình ư, đây là chồng của mình ư?”.
Đến tuổi đi học, chị may cho anh một chiếc túi xách, dắt tay anh đến lớp. Những đứa trẻ trong và ngoài thôn thường vây lấy chị hát to:
“Cô con dâu, cô con dâu, làm cái gì? Tắt đèn, thổi nến, lên giường…” Chị không biết trong lòng mình là nỗi đau hay nỗi buồn, cúi gằm xuống, mặt đỏ lên rồi trắng bệch, trắng rồi đỏ. Một buổi tối, anh nằm trong chăn nói:
“Chị ơi, em yêu chị!”. Chị lại là vợ. Vợ lại là chị. Chị nhìn gương mặt ngây thơ non nớt của anh, im lặng. Lần đầu tiên chị cười đau khổ.
3. An ủi nhỏ nhoi.
Cha anh ở ngoài buôn bán nhiễm phải thói cờ bạc, chỉ vài ngày mà thua sạch bách bao gia sản tích cóp khổ sở lâu nay.
Sau khi bố mẹ chồng chửi bới cãi vã ầm trời, bố chồng chị dứt áo bỏ nhà ra đi, từ đó không ai gặp lại ông nữa, nghe người ta nói khi đó ông bị lính bắt đi làm phu. Lúc đó trên người mẹ chồng chị còn vài thứ trang sức, cầm đi đổi lấy vài đồng tiền.
Mẹ chồng và chị bàn nhau mua lấy ba mẫu đất. Không thể mượn người làm nữa rồi, mẹ chồng con dâu xoay ra xắn ống quần lên lội ruộng, ngày còn ở nhà chị từ nhỏ đã giúp cha mẹ làm ruộng, khổ sở gì chị cũng đã nếm trai qua.
Chỉ khổ cho bà mẹ chồng chị xưa nay chưa từng phải trồng lúa bao giờ. Một nhà vốn giàu có bỗng chốc hóa bần cùng, đàn ông bỏ đi không tăm tích, bà mẹ chồng vừa đau vừa hận, lại thêm việc làm ruộng nặng nhọc, làm bà kiệt quệ, ốm rồi không dậy nổi. Trước lúc lâm chung, bà kéo tay chị, gần như van vỉ nói:
“Nó hãy còn nhỏ dại, xin cô chăm sóc nó, nếu cô muốn ra đi, xin hãy đợi lúc nó trưởng thành”.
Chị nắm chặt tay anh. Từ đó, số mệnh của anh lại bị chị dắt đi. Chị là người phụ nữ trọng tình nghĩa, chưa từng hứa gì, nhưng chị vẫn cùng anh như cũ. Từ đó về sau, ngay cả chính chị cũng không nhận ra mình rốt cuộc là vợ, là chị hay là mẹ của anh?
Chị quần quật không ngày không đêm, làm việc để anh tiếp tục đi học. Cuộc sống của họ trôi qua khổ nhọc nhưng bình lặng giữa tình chị em sâu nặng, tình yêu bao la như tình mẫu tử bền chặt.
Khi anh tốt nghiệp trung học thi đỗ vào một trường Đại học Sư phạm, chị thay anh thu xếp hành lý, lại một lần nữa đưa anh tới trường. Chị nhìn cậu con trai trẻ măng vừa qua tuổi dậy thì, do chính tay mình nuôi lớn từ nhỏ đến giờ, chị chỉ dặn anh hãy cố mà học hành, ngoài ra chị không nói thêm điều gì nữa.
Nhưng anh vẫn nói: “Chị, chờ tôi quay về nhé!”.
Tim chị đập nhẹ một nhịp, nhưng mặt vẫn bình thường, có điều khóe miệng ẩn một nụ cười hân hoan rất nhẹ mà người khác khó nhìn thấy. Khóe cười ấy không phải vì câu nói của anh, mà vì những gì chị bỏ ra, đã được đáp đền lần đầu.
4. Kiếp này
Chị vẫn làm ruộng như trước, nhịn ăn nhịn mặc dành tiền gửi đi. Hai năm đầu, nghỉ hè và nghỉ Tết anh đều về quê giúp chị làm việc. Nhưng năm thứ ba đại học, anh viết thư về nói: Chị đừng gửi tiền nữa. Và kỳ nghỉ tôi cũng không về nữa đâu. Tôi muốn ra ngoài kiếm việc làm thêm, đỡ gánh nặng cho chị.
Lúc đó chị đã 29 tuổi. Ở quê, người như chị đã là mẹ của mấy đứa con. Người trong làng đều bảo, chị nuôi anh lớn khôn, lại còn cho anh thoát ly đi học, thế coi như là đã quá tốt với anh rồi, chị già hơn anh mười một tuổi, thôi đừng chờ chồng nữa.
Bây giờ anh đã đi xa, ở ngoài thế giới bao nhiêu xanh đỏ tím vàng, biết chồng mình có về nữa hay là không về nữa!
Chị cũng không biết trong lòng mình là đang thủ tiết, giữ đạo phu thê: Dù sao thì mười mấy năm trước chị cũng là một cô dâu gả cưới đàng hoàng về nhà anh; hay là mình đang vì câu nói trước ngày anh lên đường đi xa:
“Chị, chờ tôi quay về nhé!”; hay là chị đang lo âu như người mẹ không yên tâm về đứa con nhỏ của mình đang ở xa; chị cứ chờ.
Chị cứ giữ sự yên tĩnh và ít lời như mấy chục năm nay đã từng.
Cuối cùng cũng đã đến lúc anh tốt nghiệp. Anh quay về. Anh đã là một người đàn ông trưởng thành có phong cách và khí chất, dáng dấp một người đàn ông nho nhã hiểu biết.
Còn chị, dãi nắng dầm sương, gương mặt nhọc nhằn lao khổ đã sớm bay hết những nét đẹp thời trẻ, là một người đàn bà nhà quê đích thực.
Trong lòng chị chỉ còn coi anh là một đứa em trai thân yêu.
Chị không dám ngờ anh đã nói với chi: “Chị, tôi đã trưởng thành, giờ chúng ta có thể thành thân!”.
Chị nhìn anh, như đang nằm mơ, chị sợ mình đang nghe nhầm. Anh cũng là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa như chị?
Chị cười, tự đáy lòng dâng lên miệng cười rạng rỡ, cũng để rơi xuống những giọt nước mắt đẹp đẽ nhất đời người.
5. Xin lỗi
Anh ở lại thị trấn dạy học, chị ở nhà làm ruong. Họ có với nhau một con trai một con gái.
Sau này, anh đến khu mỏ dầu dạy học, lên chức hiệu trưởng một trường Trung học nhờ vào bằng cấp và kinh nghiệm dạy học của mình.
Vì hộ khẩu, con cái vẫn để ở nhà cho chị nuôi nấng. Sau khi nhập được hộ khẩu, anh về quê đưa vợ con lên trường.
Các giáo viên trong trường đến giúp hiệu trưởng dọn nhà. Có một giáo viên bộc tuệch chạy ra nói:
“Hiệu trưởng, sao anh đón mẹ và em trai lên ở mà không đón cả chị nhà và các cháu luôn?”.
Một sự im lặng bao trùm, mọi người đều ngoái đầu nhìn chị. Lúc ấy, mặt chị sượng trân trân, không biết nên nói gì, chị cười méo mó, nhìn anh biết lỗi.
Anh ngoái đầu nhìn chị, nói với tất cả mọi người với giọng chắc nịch:
“Chị các chú đây. Có cô ấy mới có tôi ngày hôm nay, thậm chí cả tính mạng tôi”.
Chị nghe anh nói, mắt chị dâng lên toàn là nước mắt.
6. Năm tháng như bài ca, tình yêu như ngọn lửa
Bây giờ chị đã bảy mươi hai, vì làm việc nặng nhọc quá nhiều, sức khoẻ kém, bệnh phong thấp làm chị đi tập tễnh. Anh sáu mươi mốt, đã về hưu từ lâu.
Hai năm nay họ dọn về khu nhà này ở, nếu hôm nào trời không mưa gió, hoặc ngày quá lạnh, đều có thể gặp bóng dáng họ ở khu sân chơi, bồn hoa; chị nắm gậy chống, anh đỡ một bên, đi chậm chạp từng bước một về phía trước, như đang dìu một đứa trẻ tập đi, chăm sóc như thế, ân cần như thế.
Những người biết chuyện của họ đều nhìn theo, cảm động bởi mối tình sâu nặng và bền chặt của anh và chị, mang nghĩa đủ tình đầy đi dọc một kiếp người. Anh nói:
“Cô ấy mang cho tôi sinh mệnh, cho mẹ tôi sự ấm áp, cho tôi một mái nhà, bây giờ, tôi dành nửa cuối đời tôi chăm sóc cô ấy”.
Anh dắt tay chị, như ngày đó chị dắt tay đứa bé năm tuổi, ho cùng mỉm cười, đẹp như nét mây chiều êm ái nơi chân trời mùa hạ.
* Tục tảo hôn ở miền Bắc
©º°¨¨°º© ©º°¨¨°º©  ©º°¨¨°º©©º°¨¨°º© ©º°¨¨°º© ©º°¨¨°º©©º°¨¨°º© ©º°¨¨°º© ©º°¨¨°º©