fredag 3 februari 2017

Cô Đơn, Cũng Là Khoảnh Khắc Được Trải Nghiệm, Tìm Lại Bình Yên


Cô đơn, cô đơn và vẫn mãi cô đơn cho đến khi nào mới cảm thấy thực sự được có nhau. Câu nói này chắc chắn rất quen thuộc với thật nhiều người ở nhiều nơi và trong nhiều hoàn cảnh khác nhau. Tụ hội lại cô đơn cũng tuỳ thuộc vào thời điểm và cảm nhận của mỗi người trong chúng ta đang diễn biến hàng ngày.

Riêng tôi càng lúc càng ôm nỗi niềm cuốn chặt vào từng thớ thịt làn da và hơi thở để rồi mỗi đêm về là những khoảnh khắc cho tôi biết được sự cô đơn từ những ký ức liên tục kéo về khiến trái tim tôi nhói đau, âm ỉ, vì chợt nhớ đến ai kia đã từng cho tôi thổn thức, nhớ thương và không kém phần bị tổn thương, để rồi dòng lệ nghẹn ngào lăn dài trên khoé mắt. Tuy giọt nước mắt thật trong veo, tưởng chừng rất nhẹ nhưng mang lại cả một khúc quanh nặng trĩu,tiếng lòng tôi đau khi suy tư về bóng người xưa đã xa rồi mà sao trong giọt nước mắt lại chất chứa trọn vẹn cô đơn vì thiếu tình yêu, vì quá khát khao đến một rung động thật sự cho chính mình. Thế mà cảm nhận ấy đã chết thật sự rồi hay sao, mà tôi đây còn mãi trằn trọc hoài, cho đến bao giờ mới nguôi.

Bởi có lẻ sự cô đơn càng kéo dài thì cũng là lúc cho tôi biết sống thật lại với chính mình, rằng mình được bồi dưỡng mà trưởng thành hơn nhiều với những trải nghiệm của thời gian và ý thức dần về sự cô đơn để cho tôi đang tập dần cách buông thả cho nhẹ. Tôi cố gắng không cho phép mình sống trong háo hức, chờ đợi, và cũng không kỳ vọng hay mong ước điều gì vô cớ. Vì hiễn nhiên trong cuộc sống là mang theo cả một hành trình của những năm tháng chất đầy những phiền muộn, cứ tiếp nối không dứt, để nỗi buồn đầy ấp trên mi, trên những chuỗi thời gian mình đi, và ngẫu nhiên cũng có giọt nước mắt hạnh phúc, niềm vui, và ngọt ngào của trái đắng cuộc đời ban cho. Bởi thiết nghĩ nước mắt là thượng đế ban cho chúng ta để còn khóc được là còn biết cách để vượt qua, mà được đón nhận buồn đó rồi cũng vui liền đó ngay à.

Đúng vậy, tôi đã buồn nhiều mà quên vui. Thì tại sao tôi không tự tạo cho mình vui để quên những phiền muộn. Cuộc đời vốn dĩ buồn vui chạm ngõ. Cô đơn vẫn tìm đến, nỗi niềm vẫn vay quanh, và đau thương vẫn không buông tha chúng ta vì đời cho ta như thế từ khi sinh ra là mang nặng một kiếp người. Từ nay trở về sau dù ta đôi khi có nỗi buồn đau thì hãy cứ buồn đi nhé, vì cuộc đời cho phép, cũng như mảnh đời vụn vỡ mà tôi đang tìm kiếm ghép lại cho thành một mảnh gọn gàng, bình yên cho hôm nay và cả tương lai.

UL...Khoảnh Khắc Cô Đơn...02022017
Relaterad bild

Inga kommentarer: