fredag 2 oktober 2015

"Đường còn dài. Cuộc sống sẽ có chỗ cho những gì thật nhất..."

Có lẽ Đường Phố quá đông nên Hạnh Phúc tắt đường.........đến muộn !
Câu noí này hình như UL nhớ man mác đã đọc ở 1 trang web nào đó, rồi nhớ mãi trong tiềm thức rằng con người chúng ta ai nấy đều có chung một mục đićh rằng Sinh ra làm người thì cần có 1 trái tim yêu để mà Sinh Tồn.

Thế nhưng khi Yêu và Được Yêu tuy Gần mà lại Xa...tuy Vui mà lại Buồn...có lẻ con người mình quan niệm chữ Yêu như một món ăn, và sau khi ăn no rồi thì no bụng, mãn nguyện thićh thú bởi vị Yêu thật ngon ngọt bổ dưỡng, mà khi không đựơc phép ăn thì càng hấu đói muốn chiếm đoạt, hoặc mơ hồ mù́ốn điều đó chỉ dành riêng mỗi mình mà thôi....Vì vậy UL luôn cố gắng không lợi dụng tình cảnh hay môi trường để mà lợi dụng tiếng Yêu quá vội vàng, không biểu lộ rõ rệt hoặc buông lời ra trong thoáng rung động nhẹ mà dùng chữ Yêu thì quả là hơi nhanh chóng phải không nào?

Noí đến chữ Yêu thì càng mơ hồ lệt lạc và dễ đi sai đường lạc lối khi bước vào ngưỡng cửa online, noí một cách khác hơn là vì thời nay con người lại tìm nhau nhiều hơn trên môi trường của thế giới ảo online, tại sao chúng ta rơi vào tình cảnh như hôm nay là vì thế giới online dễ dàng quá, chỉ cần mở 1 cái nickname rồi on vào mạng nét thì đã có thật nhiều người đang cùng với ta online để tìm cái vui riêng của mỗi người.

 Hơn nữa là vì môi trường của mỗi người ở 1 phương trời xa , cách nhau thời gian và cả thời điểm nên khi gặp gỡ trên online lại khác hẳn vì dù có ở thật xa bao nhiêu km đi chăng nữa mà vẫn nghe được tiếng noí hay nhìn thấy khuôn mặt của đôi bên...để rồi mơ mộng tưởng như thật là rất gần bên nhau...nhưng trong cái ảo đó đôi khi cũng có thật, mà chính mình lại vô tình ngộ nhận trở thành hư vô, hoặc ngược lại...không thật thì mình lại tin và cho đó là một rung động của riêng mình dành cho người phương xa.

 Ảnh của Có lẽ đường phố quá đông nên HẠNH PHÚC tắc đường đến muộn.

Khi UL viết tới đây cũng là muốn noí lên những gì chính mình đã gặp phải. Mình thật sự không muốn điều đó xảy đến với mình, nhưng khi vào online với mục đích chỉ để ca hát cho vui lại không hẳn dễ làm như mình muốn. Vì mỗi khi mình hát là cất lên tiếng hát với trọn vẹn tâm trạng yêu thićh bài hát rồi đưa mình vào cảm giác lân lân của dòng nhạc, để rồi đôi khi không cầm được lòng mà xuất khẩu thành những dòng thơ mơ màng của mình, để viết lên tâm trạng khi vui online mà viết cho vui, cũng như ai kia có đọc và chia sẻ chung tâm trạng thì mình cũng vui theo, hoặc nếu như không có ai chiêm ngưỡng điều đó thì UL cũng xem đó như là đang tập làm thơ con cốc trên bàn phiếm trước mặt với bao dòng chữ vừa buông ra để ghi lại cảm nghĩ nhất thời mà thôi.

Thời gian cứ thế trôi đi, và rồi UL cũng đã quen thuộc trên thế giới online bằng cách này, cũng như bao nhiêu người khác đã giống như mình, hoặc có khác thì cũng chỉ khác đi phần quan điểm mà thôi, nhưng chung quy đã vào online thì đều có muc̣ đích chung là tìm niềm vui cho chính mình. Để rồi qua một thời gian thì mình cũng có sự quen biết, làm bạn chat hoặc bạn ca hát trên thế giới ảo này.....

Đôi khi mình lướt qua một số tin nhắn trên nickname mình đã add nào list, có những tin nhắn khi đọc xong chẳng có gì nghĩ ngợi vấn vương...mà đôi khi vô tình lại có được những tin nhắn qua những hoài niệm tâm tư chợt làm mình xoay động với cảm giác ấm áp chạy lướt qua cơ thể của mình làm mình thấy vui tinh thần hẳn lên....À thì ra đây là nhân vật đang hiểu được mình đang cần gì. Vui tạm thời với cảm giác ấy, nhưng rồi cũng nhanh chóng tan biến, vì chính mình muốn có một Tình Bạn thân thiết, mà ngược lại đối phương lại muốn bước vào ngưỡng cửa xa hơn mình mong muốn...Điều ấy thật là khó xử vô cùng à.


Thôi thì ta lại là ta...Trở về thế giới chỉ của riêng ta một mình ;)

Không có tình bạn thân tri kĩ thì giữ lại nơi đây những dòng tâm tư đã chợt hiện rồi chợt biến, để rồi khi nào đó có nhớ lại mà mĩm cười với chính mình đã có một thời để nhớ, để thương mà không thể để Yêu.


Inga kommentarer: