lördag 4 juli 2015

Người và Ta có gì để giữ lại, hay có gì để gởi gấm ngày mai...

Ngay từ khi hồi còn bé của tuổi thơ tôi đã hiểu được và phân biệt được giữa sự thành thật và sự dối trá...vì sự nhận thức tuy còn non nớt thơ ngây nhưng đã cố gắng rèn luyện mình sống cho thật với mình...với người. Đó là điểm quan trọng để dần dần tôi bước đi vào ngưỡng cửa cuộc đời....

Thế nhưng tôi có lẻ sinh ra nhằm phải lúc va chạm và đón nhận những con người giả tạo bên cuộc sống bôn ba giữa phần đời đen trắng khó lường,  mà chính tôi không hề nhận biết được một cách rõ rệt, cho đến khi chính tôi bị gạt thì mới hỡi ôi đau đớn một mình vì đã khờ dại tin lời người ta....

Cuộc đời có lẻ đã cho tôi duyên số không có tri kĩ không có bạn thân, cho dù đến ngày hôm nay tôi đã có chút lớn khôn, chút vững tin, chút nghị lực và chút thành công với cả trái tim vẫn còn đang rĩ máu âm ĩ khóc thầm, vì còn thiếu chút tình người cho tôi, để ôm ấp mơ mộng xa xôi...để sưởi ấm tôi khi cảm thấy lạnh lẽo trong tâm hồn....

Có một thời gian ngắn ngủi nhưng cũng lấp đầy niềm vui hạnh phúc khi đón nhận được một tình bạn phương xa, mà xa hay gần thì khoảng cách không gian không còn là sự ngăn cách khi trái tim tôi cũng biết thổn thức để biết mình cũng thật hồi hộp rung động, với bao cảm xúc lan tràn trong buồng ngực có chứa đựng trái tim đang đập từng nhịp thở vì điều đó cho tôi nhận thấy được hình như ở một khung trời xa xôi kia cũng có được một người cũng đang biết giao động tâm hồn như chính tôi đang hiện hữu...

Mà rồi có được bao lâu đau...vì tôi vẫn còn mang sự ngu ngơ lao vào cái aỏ tưởng của người dưng. Một hư không mà tôi đã tự dệt ra cho chính mình. Tôi không nhận định được sự gỉả tạo ấy để rồi chính mình thì vẫn quyết tâm thành thật, để mong có được lòng tin tuyệt đối...

Để rồi bất chợt và thật tình cờ một ngày kia, khiến tôi đối diện sự thật hiễn nhiên ấy ngay trước một khung hình tuy bé nhỏ nhưng rất rõ nét với giọng noí như gần guỉ mà lại xa xôi, như rất quen mà bổng dưng xa lạ đến rợn người....vì sự giả tạo không bao giờ khoả lấp được sự thật, nên moị cái đều có thể soi sáng khi màng hình trắng đen đang hiện trước mặt tôi là con người mà tôi cho là bạn đã biến thành nhân vật giả tạo quá rõ nét từng li cho dù khoảng cách không gian kia rất xa vời vợi.

Cười nhẹ với lòng để cảm giác vơi đi sự hụt hẫn của tôi, và rồi viết lên đây moị cảm xúc như để gởi gấm vào tận trong dĩ vãng của một thời tìm hiểu về thế giới người dưng.



UL xin chia sẻ cùng với các bạn xa gần khi ghé thăm blogspot mà có vô tình đọc được những dòng chữ này, thì vui lòng mĩm cười với UL thôi nhé. Thanks a lot!!!

Inga kommentarer: