Bởi vậy mà tôi cũng đang noí đến chính tôi đây, không còn niềm tin cho một tình cảm nào cả, vì cảm giác sợ hãi luôn ám ảnh tôi và bám lấy tôi vì một khuôn mặt,với những lời noí, những cữ chỉ đã để lại cho tôi cả một sự đùa nghịch tôi như một con rối , đã khiến tôi bị mờ ám đen đủi xui xẻo khi gặp đúng vào thời điểm mà mình cứ như đang được nhận lấy vui thú của Tâm Tư Tình Cảm, để rồi không lườn trước khả năng bật lại đổ xô tôi ngã như thế nào trong lúc bấy giờ. Ôi thôi tại sao số phận của tôi cứ mãi gặp phải những con người để lại cho tôi những cảm giác mà hễ tôi chợt nhớ lại là rùng mình sợ̣ hãi vì toàn những sự dối trá, những biến đổi không phát hiện được đã bám tôi mãi như rong rêu bám vào đá loanh quanh mãi không bao giờ xóa bỏ được hết, vì có cố làm sạch thì cũng còn lại chút dấu vết hằn trên lớp võ đá kia đó mà.
Đắng cay cùng với sự tự ái gậm nhấm cứ mỗi ngày càng tăng trong cái khối u minh đen tối của tôi cứ hiện rõ trước mặt mình, khiến tôi bây giờ không còn chút run cảm được nứ̃a rồi, vì tôi đã thật sự rất yếu đuối rất dễ vỡ tung như những mảnh sành, tuy tôi biết mình đang rất cần và rất thiếu thốn cũng như thèm khát một bờ vai để dựa vào, và để được nghe những lời an ủi khuyên bảo của người ấy với một vòng tay thật ấm áp ôm lấy tôi như luồng điện hâm nóng để tôi có thể tin tưởng mà thả lòng cho nhẹ, để được nhìn thấy rõ ánh mắt người ấy bao dung cho mình sự thông cảm, đồng minh để cho mình được đổ lệ vì thật sự được đón nhận hạnh phúc, và ngay cả đối phương đang cùng mình chia sẻ giọt hạnh phúc ấy cho dù có khổ đau trăm ngàn lần ở thế giới xung quanh kia có dầy đặt như thế nào thì cũng cho tôi đủ sức đập vỡ nó mà bước đi. Thế nhưng than ôi tôi chỉ đang mơ hồ tưởng tượng trong mơ, làm gì có được dễ dàng "Một Tình Cảm Chân Thật" trên coĩ đời này để gởi gấm hay còn xót lại cho tôi nhận lấy mà vui, khi chính tôi đã không còn gì để trao tặng. hoặc dâng hiến hay chia sẻ đây nè. Tôi không còn gì cả vì tôi sinh ra vốn đã không được đẹp để có duyên lôi cuốn, cũng không ̣đủ thông minh để xử trí cho gọn gàng, và càng gần đất xa trời thì lại càng thấy mình càng thêm ngu muội điên cuồng mãi thôi.
Tôi bây giờ phải noí chính xác là cái xác không hồn, và tôi đang biết mình không còn hoàn hảo để thật sự làm người con ngoan của Ba Má mình, không còn đủ sức làm người chị tốt dẫn dắt các em của mình, và càng không đủ sức làm tròn bổn phận người mẹ của các con của tôi cho thật yên ổn, bảo bộc để tránh khoỉ những kẻ tâm địa có thể dẫn dắt con cái tôi đi vào ngõ hep. Vì tôi thật sự đang rất yếu đuối vô cùng. Tôi chỉ thấy mình rất vô dụng không còn niềm tin cho sự sống này nữa rồi. Cái gì đã làm tôi thật sự ngã gục đến mức như thế này đây. Điều gì đã khiến tôi không muốn làm người nữa rồi đây.
UL...Đêm về chợt nhớ , những ám ảnh quanh tôi...26112016