Người ta nói vợ chồng đến với nhau không duyên thì cũng là nợ . Có lẽ mẹ tôi đã đến với ba tôi vì cái nợ của cuộc đời này . Bởi thế mà mẹ phải trải qua bao nhiêu thăng trầm , đắng cay của cuộc sống . .. Thế nhưng , mẹ vẫn bằng lòng ở với ba tôi đến bây giờ … vẫn như thế , vẫn nuôi hy vọng một ngày chúng tôi sẽ khôn lớn nên người .
ôi không biết các anh tôi có cảm nhận như thế nào và họ đang suy nghĩ điều gì . Với tôi , vẫn còn tồn đọng một cảm giác gì đó rất chán . Mẹ chỉ mãi nhắc đến một chuyện , cứ nói : “ lúc mà nghe bà Oanh đỡ đẻ nó ( tui đó ) là con trai tao muốn chết trên giường luôn ! “ . Lúc mang thai tôi , mẹ và mọi người cứ ngỡ tui là con gái … hic ! Nghe cũng buồn nhưng mãi đến bi giờ chai mặt rồi , mẹ có nói tôi vẫn trơ đó , chứ biết làm gì bây giờ … Có lẽ , đằng sau câu nói đó , tôi biết được một điều . Là , mẹ vẫn dành cho tôi một tình thương yêu vô bờ bến .
Không như bao bà mẹ hiện đại khác , mẹ chẳng bao giờ nói tốt tôi trước mặt người khác . Cứ mỗi lần nói chuyện với mấy bà hàng xóm là lại bắt đầu kể những tật xấu của tôi . Hơi buồn , ừ mà buồn thật ! Có phải lúc nào tôi cũng như vậy đâu . Chẳng thích chúng nào hết ! Ừ mà lần này tôi sai , sai thật đó … nhiều lúc muốn ôm mặt mà khóc sau cánh cửa sổ , mẹ khen tôi với những người trong nhà . Vẫn cái từ “ cái thằng này , cái thằng đó … “ nó làm tim tôi ấm lên biết chừng nào . Nhưng , không phải tôi nhiều chuyện đâu nha , tình cờ thôi !!! Cứ nghĩ đến việc đó , tôi thấy tôi yêu mẹ đến nhường nào . Những khoảnh khắc tưổi thơ còn tồn đọng lại , chập chờn hiện về để tôi cảm nhận tôi đang hạnh phúc đến nhường nào . …
Có mẹ là hạnh phúc lớn nhất đối với chúng tôi . Và chúng tôi luôn được xem là niềm tự hào của mẹ … Ấy thế mà niềm hạnh phúc của chúng tôi chỉ dừng lại ở đó ; chỉ là hạnh phúc khi bên cạnh nhau , hạnh phúc trong bữa cơm gia đình … Có ai hay đâu rằng , trong cái mà chúng cho là niềm hạnh phúc đơn giản nhất , nó lại là những tháng ngày cơ cực ….
Bởi cái nghèo mà ba tôi chìm say trong rượu , mỗi lần về nhà ông lại đánh đập , la mắng chúng tôi . Có rượu , những quá khứ không tốt cứ buông dài về trong con người ông . Và , mẹ lại là người ngồi chịu đựng …
Bởi cái nghèo , mọi người xa lánh chúng tôi . Chạy đến đâu là người ta từ chối đến đó , đầu trần giữa trưa mẹ cố lê từng bước để vay tiền mua gạo . Một bước chân là một sự tủi nhục , gia đình bên nội quá giàu mà không lo được cho chúng tôi . Bị xa lánh đã đành , bị chê cười càng làm mẹ tôi chùng bước ….
Chỉ bởi cái nghèo mà hang` đêm mẹ phải cố thức làm cho xong những món hàng người ta giao để kiếm ít tiền . Thế nhưng cũng chẳng đâu vào đâu … Cho cuộc sống vất vả này .
Và cứ như thế , mai đến tận bây giờ chúng tôi vẫn phải đồng hành với cái nghèo . Thế mà phải thêm một miệng ăn nữa . Em gái duy nhất của chúng tôi chào đời . Nó là niềm hy vọng của gia đình tôi , là cơn gió lạnh để se bớt đi sự giận giữ đang sôi sục trong con người ba tôi . Vì thế mà nó được mệnh danh là “ búp bê hép pi “ của ông … Nghĩ đến chuyện này cũng thấy hay nhỉ….
Những trận đòn từ ba , mãi còn đọng trong tâm trí tôi ….
Có lẽ đến tận bây giờ tôi vẫn còn sợ bóng tối là vì vậy . Nhớ cái đêm hôm ấy , dưới ánh đèn đường đang soi vào vách cửa nhà tôi ; tôi co rút người lại , cố che đi đôi mắt tò mò và sợ hãi . Ba tôi đang cố giành lấy con bé út từ tay mẹ . Thật sự , thật sự là lúc đó tôi rất sợ , tôi thấy rõ gương mặt đang giận dữ của ông . Ông cố gắn giành lấy con bé từ tay mẹ … Và đêm hôm đó , có lẽ mẹ tôi là người thắng cuộc . Mẹ đã giành được con út về tay mình và ra đón xe về lại nhà ngoại . Thắng cuộc , thật nực cười , rồi cái thắng cuộc đó có mang tôi theo cùng với mẹ . Cái mà lần đầu tiên ba tôi cho là mẹ đã thắng cuộc có làm tôi vui không ? Tôi luôn cho mình là người đựơc yêu thương nhất , tôi cho là mẹ yêu tôi !!! Rồi sao ? Rồi mẹ lại bế nó đi cùng , mẹ đã bỏ rơi tôi …….
Suốt những ngày sau đó tôi chỉ biết khóc và khóc . Ba tôi bắt tôi lên đến tận trường nhưng tôi cố vùng chạy về nhà . Tôi sợ , tôi sợ chúng nó lại bảo là tôi không có mẹ , tôi sợ !!! … Thế là những ngày sau đó tôi nghĩ học . Ba tôi nhìn thế cũng không đành lòng , thế là ông đã gửi tôi theo xe mà lên thành phố với mẹ . ….
Như con sóc , tôi chạy thật nhanh khi thấy mẹ mình đang ngồi bên song cửa để ru con út ngủ . Tôi ôm thật nhanh , ôm thật mạnh , vẻn vẹn mỗi : “ mẹ bỏ con ! mẹ bỏ con ! “ … chỉ có thể nghẹn ngào đến thế …
Ừ ! mẹ khóc , mẹ đã khóc thật nhiều với tôi . Hôm đó , khóc đến mệt cả người , tôi ngủ lúc nào không hay biết … Những ngày sau đó , mẹ tôi về lại HD . Đơn giản , vì mẹ yêu chúng tôi , mẹ biết , mẹ đã biết là không phải chỉ mình tôi khóc vì nhớ mẹ …. Quay trở lại , đúng là một quyết định khó khăn , vì đó không phải là lần đầu tiên mẹ tôi kí giấy li dị với ba ….
Cũng như những lần trước , mẹ tôi lại bị cô tám – bà này được tôi mệnh danh là bà chằng lửa của thế kỉ - sang nhà và mắng mẹ tôi mà chưa đợi đến bà nội “ ra tay “ . Có quá đáng không giữa đạo lí gia đình . Trở về là phải biết bao điều tủi nhục , sự dèm pha của bao người . Mẹ không làm diều gì sai mà , tại sao lại phải cứ bắt mẹ tôi chịu mãi cảnh như thế chứ . Tại sao lại phải chịu cảnh hàng đêm đối diện với ánh mắt lạnh của ba chứ …. Thật là khó chịu với một đứa như tôi …. Tôi vẫn luôn muốn thốt lên hang trăm , hang ngàn câu hỏi “ tại sao ??? “ và đến câu cuối cùng , để tôi bật khóc và hỏi “ tại sao tôi không có câu trả lời chứ ? “
Cuộc sống cứ thế trôi đi , bao thăng trầm , trôi nổi của cuộc đời , mẹ vẫn sát bên chúng tôi …. Cảm giác yêu mẹ vẫn như ngày nào ….
Ngày hôm nay , có vẻ như bầu trời của sự trầm lặng dường như vơi bớt phần nào . Mọi cố gắn của mẹ đã được công nhận . Cơn giận dữ của ba tôi cũng dường như se lại . Mọi khó khăn trắc trở trôi qua , con người ta sẽ nhận được sự đền bù xứng đáng . Thế nhưng sao sự xứng đáng ấy chẳng mỉm cười với mẹ tôi . Đôi vai gầy chịu thương , chịu khó ngày nào giờ phải chịu thêm những căn bệnh hiểm ác … Cứ mỗi lần mà mẹ ôm ngực khó thở , cặm chặc môi vỉ chân đau nhức đi không nổi , tôi thấy lòng mình như thắt quặng lại . Chỉ có thề hỏi được môt câu : “ mẹ sao rồi ? “ , rồi lẵn lặn tìm nơi khác mà khóc , tôi sợ phải khóc trước mặt mọi người … Tôi chẳng làm được gì với đôi tay nhỏ bé này ….
….
Người phụ nữ trong tôi mãi chỉ có mẹ và không ai có thể thay thế hình bóng đó được . Và phải chăng là có thì người đó sẽ chẳng thể đứng được vị trí nào như mẹ được … …
Tôi chỉ muốn nhắn với mẹ tôi , lời nói thay cho bao điều tôi dồn nén bấy lâu , mãi chẳng dám nên được ba từ “ con yêu mẹ “ , khó quá để thể hiện được nó , để nói lên rằng con yêu mẹ biết nhường nào . Tôi biết , tôi biết là cho dù tôi có viết , co chép hàng trăm , hàng ngàn câu nói như thế đi chăng nữa thì mẹ cũng chẳng bao giờ biết , mãi chẳng bao giờ thấy … Nhưng hãy để tôi nhắn một lần , để tưởng chừng như khó khăn vất vả , tôi vẫn nhen nhóm hy vọng , một ngày nào đó , nước mặt sẽ không phải rơi khi tôi nói , tôi yêu mẹ . Nhắn gửi đến mẹ lời xin lỗi , bởi những lúc con làm mẹ giận . Mà giờ đây con phải làm mẹ buồn khi con lại phải rớt nứơc mắt . Con quá yếu đuối phải không mẹ , yếu đuối quá không thể làm được gì giúp cho mẹ …. Quá yếu đuối khi phải trông chờ sự mạnh mẽ chạy đến ôm lấy con , diều dắt con như mẹ đã từng soi lối , để con nói : con nhớ mẹ !!! Con yêu mẹ đến chừng nào ……
Gửi đến những người bạn , những người đang đọc bài viết này . Mình không dành riêng cho các bạn nữ , Mình sẽ nhắn gửi đến tất cả các bạn .
Lấy đi giọt nước mắt của một người rất dễ . Nhưng tạo ra một nụ cười trên đôi môi họ là điều rất khó . Đừng bao giờ cho nước mắt lăn trên đôi bờ má của người phụ nữ trong bạn nhé . Bởi một ngày nào đó , bạn sẽ nhận ra rằng , cố gắn cho đi , cố gắn chuộc bao lỗi lầm ; thì những quá khứ không vui sẽ vẫn chạm về bên tai bạn . Như những cây đinh khi ta đã đóng chúng vào một vật gì đó , khi lấy chúng ra , bạn có thể làm làm cho chúng không có vết hằng nào không ? Và hoạ là có chăng , sẽ chẳng bao giờ bạn có thêm một cơ hội để làm những điều đó một lần nữa .
Gửi cho những ai không còn mẹ ! Mình nghĩ sẽ có ganh tỵ , có chê trách , có nỗi buồn khi các bạn đọc được những dòng suy nghĩ về mẹ của mình . Có lẽ do mình có mẹ , mình đã không trân trọng điều đó , đã làm mẹ buồn . Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa , mình chỉ muốn nói các bạn đừng buồn , hãy vươn lên mà sống ….
Mình cũng đã từng như các bạn rồi , dù chỉ một giây phút ngắn ngủi như thế , Mình đã chịu không nổi rồi . Cái cảm giác mà người khác gọi mình là “ thứ không mẹ “ , Mình đã chịu rồi , đau lắm , thắt cả tim lại . Vì thế , bao nhiêu cảnh mồ côi nào mà Mình thấy , Mìnhh đều không kiềm lòng được …
Hãy nhớ rằng , xung quanh bạn còn có mọi người , còn có những người bạn luôn che chỡ cho mình … Dù biết rằng , đôi khi họ đã làm cho hụt hẫng …. Hãy yêu đời … Cháy bằng chính con tim khác khao của mình .....
Hãy nói những lời thân thương khi bạn còn có thể và khi tim bạn còn rung động . Hãy tạo một nụ cười thật tươi trên đôi môi của nhau , bạn nhé !!!