onsdag 30 september 2015

Thuốc Bắc và thuốc Nam được phân biệt với nhau như thế nào?

Hầu hết các loại thuốc này đều được làm từ thảo mộc và nhìn qua thì rất khó phân biệt được cũng như không biết được thuốc nào tốt hơn. Bác sĩ Trần Danh Tài – Chủ tịch Hội Đông y Lâm Đồng cho biết, nói một cách đơn giản thuốc Bắc là thuốc được đưa từ phương Bắc (ý nói nước Trung Quốc) vào nước ta; còn thuốc Nam là thuốc được thu hái và chế biến tại nước ta (Việt Nam). Nhưng thuốc tốt, nghĩa là phải có tác dụng chữa bệnh. Thuốc Bắc hay thuốc Nam dù đắt hay rẻ mà không có tác dụng chữa bệnh, gây nguy hại cho người bệnh đều không tốt. Ví dụ: Sâm Cao Ly (của Triều Tiên) hay Hồng sâm (của Trung Quốc) là những vị thuốc quý và đắt tiền thật sự. Nhưng ở một bệnh nhân đang bị tiêu chảy hay sốt cao mà dùng thì bệnh sẽ nặng hơn thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng. Còn cỏ mực là thứ mọc hoang ở mọi nơi, chỉ cần một vẹn tay (khoảng 100 gr) có thể cứu được một bệnh nhân băng huyết…

Cũng theo ông, Đông dược nói chung (kể cả thuốc Bắc và Nam) hầu hết đều sử dụng thảo mộc. Mà cây cỏ mọc ở xứ sở nào, địa phương nào thì phù hợp với con người (kể cả động vật) ở xứ sở đó, địa phương đó hơn, có tác dụng chữa bệnh tốt hơn. Vị danh y Tuệ Tĩnh của nước ta trước đây (người đã được triều đình nhà Minh mời sang để trị bệnh cho vua Minh) đã có một câu nói rất nổi tiếng: “Nam dược trị Nam nhân” cho đến nay vẫn là một phương châm bất hủ về quan niệm dùng thuốc của nhân dân ta.
Khi có bệnh phải dùng đến thuốc thì không nhất thiết cứ phải là thuốc Bắc. Thuốc Bắc đắt (gấp nhiều lần so với thuốc Nam) mà nhiều khi chưa chắc là thuốc Bắc thật sự vì một số người đã lợi dụng tâm lý của người bệnh nên “biến” thuốc Nam thành thuốc Bắc. Người bệnh uống thuốc Nam lại phải trả tiền thuốc Bắc. Thuốc hay (tức là chữa được bệnh), hoặc không hay (tức là không chữa được bệnh) là tùy thuộc vào trình độ, khả năng, kinh nghiệm của thầy thuốc và chất lượng của thuốc. Nhiều khi chỉ cần sử dụng mấy thứ cây cỏ xung quanh nhà hoặc mua một số vị thuốc Nam, không đáng bao nhiêu tiền nhưng lại chữa được bệnh.
<<<<<<<<<<<<<<<<<>>>>>>>>>>>>>>>>>>>



måndag 28 september 2015

Một mẫu chuyện thật hay, thật sâu sắc cho chính tôi và chính bao nhiêu người giống như tôi...(Sưu tập)


Người ta nói vợ chồng đến với nhau không duyên thì cũng là nợ . Có lẽ mẹ tôi đã đến với ba tôi vì cái nợ của cuộc đời này . Bởi thế mà mẹ phải trải qua bao nhiêu thăng trầm , đắng cay của cuộc sống . .. Thế nhưng , mẹ vẫn bằng lòng ở với ba tôi đến bây giờ … vẫn như thế , vẫn nuôi hy vọng một ngày chúng tôi sẽ khôn lớn nên người .

ôi không biết các anh tôi có cảm nhận như thế nào và họ đang suy nghĩ điều gì . Với tôi , vẫn còn tồn đọng một cảm giác gì đó rất chán . Mẹ chỉ mãi nhắc đến một chuyện , cứ nói : “ lúc mà nghe bà Oanh đỡ đẻ nó ( tui đó ) là con trai tao muốn chết trên giường luôn ! “ . Lúc mang thai tôi , mẹ và mọi người cứ ngỡ tui là con gái … hic ! Nghe cũng buồn nhưng mãi đến bi giờ chai mặt rồi , mẹ có nói tôi vẫn trơ đó , chứ biết làm gì bây giờ … Có lẽ , đằng sau câu nói đó , tôi biết được một điều . Là , mẹ vẫn dành cho tôi một tình thương yêu vô bờ bến .

Không như bao bà mẹ hiện đại khác , mẹ chẳng bao giờ nói tốt tôi trước mặt người khác . Cứ mỗi lần nói chuyện với mấy bà hàng xóm là lại bắt đầu kể những tật xấu của tôi . Hơi buồn , ừ mà buồn thật ! Có phải lúc nào tôi cũng như vậy đâu . Chẳng thích chúng nào hết ! Ừ mà lần này tôi sai , sai thật đó … nhiều lúc muốn ôm mặt mà khóc sau cánh cửa sổ , mẹ khen tôi với những người trong nhà . Vẫn cái từ “ cái thằng này , cái thằng đó … “ nó làm tim tôi ấm lên biết chừng nào . Nhưng , không phải tôi nhiều chuyện đâu nha , tình cờ thôi !!! Cứ nghĩ đến việc đó , tôi thấy tôi yêu mẹ đến nhường nào . Những khoảnh khắc tưổi thơ còn tồn đọng lại , chập chờn hiện về để tôi cảm nhận tôi đang hạnh phúc đến nhường nào . …

Có mẹ là hạnh phúc lớn nhất đối với chúng tôi . Và chúng tôi luôn được xem là niềm tự hào của mẹ … Ấy thế mà niềm hạnh phúc của chúng tôi chỉ dừng lại ở đó ; chỉ là hạnh phúc khi bên cạnh nhau , hạnh phúc trong bữa cơm gia đình … Có ai hay đâu rằng , trong cái mà chúng cho là niềm hạnh phúc đơn giản nhất , nó lại là những tháng ngày cơ cực ….
Bởi cái nghèo mà ba tôi chìm say trong rượu , mỗi lần về nhà ông lại đánh đập , la mắng chúng tôi . Có rượu , những quá khứ không tốt cứ buông dài về trong con người ông . Và , mẹ lại là người ngồi chịu đựng …

Bởi cái nghèo , mọi người xa lánh chúng tôi . Chạy đến đâu là người ta từ chối đến đó , đầu trần giữa trưa mẹ cố lê từng bước để vay tiền mua gạo . Một bước chân là một sự tủi nhục , gia đình bên nội quá giàu mà không lo được cho chúng tôi . Bị xa lánh đã đành , bị chê cười càng làm mẹ tôi chùng bước ….

Chỉ bởi cái nghèo mà hang` đêm mẹ phải cố thức làm cho xong những món hàng người ta giao để kiếm ít tiền . Thế nhưng cũng chẳng đâu vào đâu … Cho cuộc sống vất vả này .
Và cứ như thế , mai đến tận bây giờ chúng tôi vẫn phải đồng hành với cái nghèo . Thế mà phải thêm một miệng ăn nữa . Em gái duy nhất của chúng tôi chào đời . Nó là niềm hy vọng của gia đình tôi , là cơn gió lạnh để se bớt đi sự giận giữ đang sôi sục trong con người ba tôi . Vì thế mà nó được mệnh danh là “ búp bê hép pi “ của ông … Nghĩ đến chuyện này cũng thấy hay nhỉ….
Những trận đòn từ ba , mãi còn đọng trong tâm trí tôi ….

Có lẽ đến tận bây giờ tôi vẫn còn sợ bóng tối là vì vậy . Nhớ cái đêm hôm ấy , dưới ánh đèn đường đang soi vào vách cửa nhà tôi ; tôi co rút người lại , cố che đi đôi mắt tò mò và sợ hãi . Ba tôi đang cố giành lấy con bé út từ tay mẹ . Thật sự , thật sự là lúc đó tôi rất sợ , tôi thấy rõ gương mặt đang giận dữ của ông . Ông cố gắn giành lấy con bé từ tay mẹ … Và đêm hôm đó , có lẽ mẹ tôi là người thắng cuộc . Mẹ đã giành được con út về tay mình và ra đón xe về lại nhà ngoại . Thắng cuộc , thật nực cười , rồi cái thắng cuộc đó có mang tôi theo cùng với mẹ . Cái mà lần đầu tiên ba tôi cho là mẹ đã thắng cuộc có làm tôi vui không ? Tôi luôn cho mình là người đựơc yêu thương nhất , tôi cho là mẹ yêu tôi !!! Rồi sao ? Rồi mẹ lại bế nó đi cùng , mẹ đã bỏ rơi tôi …….

Suốt những ngày sau đó tôi chỉ biết khóc và khóc . Ba tôi bắt tôi lên đến tận trường nhưng tôi cố vùng chạy về nhà . Tôi sợ , tôi sợ chúng nó lại bảo là tôi không có mẹ , tôi sợ !!! … Thế là những ngày sau đó tôi nghĩ học . Ba tôi nhìn thế cũng không đành lòng , thế là ông đã gửi tôi theo xe mà lên thành phố với mẹ . ….


Như con sóc , tôi chạy thật nhanh khi thấy mẹ mình đang ngồi bên song cửa để ru con út ngủ . Tôi ôm thật nhanh , ôm thật mạnh , vẻn vẹn mỗi : “ mẹ bỏ con ! mẹ bỏ con ! “ … chỉ có thể nghẹn ngào đến thế …
Ừ ! mẹ khóc , mẹ đã khóc thật nhiều với tôi . Hôm đó , khóc đến mệt cả người , tôi ngủ lúc nào không hay biết … Những ngày sau đó , mẹ tôi về lại HD . Đơn giản , vì mẹ yêu chúng tôi , mẹ biết , mẹ đã biết là không phải chỉ mình tôi khóc vì nhớ mẹ …. Quay trở lại , đúng là một quyết định khó khăn , vì đó không phải là lần đầu tiên mẹ tôi kí giấy li dị với ba ….

Cũng như những lần trước , mẹ tôi lại bị cô tám – bà này được tôi mệnh danh là bà chằng lửa của thế kỉ - sang nhà và mắng mẹ tôi mà chưa đợi đến bà nội “ ra tay “ . Có quá đáng không giữa đạo lí gia đình . Trở về là phải biết bao điều tủi nhục , sự dèm pha của bao người . Mẹ không làm diều gì sai mà , tại sao lại phải cứ bắt mẹ tôi chịu mãi cảnh như thế chứ . Tại sao lại phải chịu cảnh hàng đêm đối diện với ánh mắt lạnh của ba chứ …. Thật là khó chịu với một đứa như tôi …. Tôi vẫn luôn muốn thốt lên hang trăm , hang ngàn câu hỏi “ tại sao ??? “ và đến câu cuối cùng , để tôi bật khóc và hỏi “ tại sao tôi không có câu trả lời chứ ? “
Cuộc sống cứ thế trôi đi , bao thăng trầm , trôi nổi của cuộc đời , mẹ vẫn sát bên chúng tôi …. Cảm giác yêu mẹ vẫn như ngày nào ….

Ngày hôm nay , có vẻ như bầu trời của sự trầm lặng dường như vơi bớt phần nào . Mọi cố gắn của mẹ đã được công nhận . Cơn giận dữ của ba tôi cũng dường như se lại . Mọi khó khăn trắc trở trôi qua , con người ta sẽ nhận được sự đền bù xứng đáng . Thế nhưng sao sự xứng đáng ấy chẳng mỉm cười với mẹ tôi . Đôi vai gầy chịu thương , chịu khó ngày nào giờ phải chịu thêm những căn bệnh hiểm ác … Cứ mỗi lần mà mẹ ôm ngực khó thở , cặm chặc môi vỉ chân đau nhức đi không nổi , tôi thấy lòng mình như thắt quặng lại . Chỉ có thề hỏi được môt câu : “ mẹ sao rồi ? “ , rồi lẵn lặn tìm nơi khác mà khóc , tôi sợ phải khóc trước mặt mọi người … Tôi chẳng làm được gì với đôi tay nhỏ bé này ….
….

Người phụ nữ trong tôi mãi chỉ có mẹ và không ai có thể thay thế hình bóng đó được . Và phải chăng là có thì người đó sẽ chẳng thể đứng được vị trí nào như mẹ được … …
Tôi chỉ muốn nhắn với mẹ tôi , lời nói thay cho bao điều tôi dồn nén bấy lâu , mãi chẳng dám nên được ba từ “ con yêu mẹ “ , khó quá để thể hiện được nó , để nói lên rằng con yêu mẹ biết nhường nào . Tôi biết , tôi biết là cho dù tôi có viết , co chép hàng trăm , hàng ngàn câu nói như thế đi chăng nữa thì mẹ cũng chẳng bao giờ biết , mãi chẳng bao giờ thấy … Nhưng hãy để tôi nhắn một lần , để tưởng chừng như khó khăn vất vả , tôi vẫn nhen nhóm hy vọng , một ngày nào đó , nước mặt sẽ không phải rơi khi tôi nói , tôi yêu mẹ . Nhắn gửi đến mẹ lời xin lỗi , bởi những lúc con làm mẹ giận . Mà giờ đây con phải làm mẹ buồn khi con lại phải rớt nứơc mắt . Con quá yếu đuối phải không mẹ , yếu đuối quá không thể làm được gì giúp cho mẹ …. Quá yếu đuối khi phải trông chờ sự mạnh mẽ chạy đến ôm lấy con , diều dắt con như mẹ đã từng soi lối , để con nói : con nhớ mẹ !!! Con yêu mẹ đến chừng nào ……
Gửi đến những người bạn , những người đang đọc bài viết này . Mình không dành riêng cho các bạn nữ , Mình sẽ nhắn gửi đến tất cả các bạn .

Lấy đi giọt nước mắt của một người rất dễ . Nhưng tạo ra một nụ cười trên đôi môi họ là điều rất khó . Đừng bao giờ cho nước mắt lăn trên đôi bờ má của người phụ nữ trong bạn nhé . Bởi một ngày nào đó , bạn sẽ nhận ra rằng , cố gắn cho đi , cố gắn chuộc bao lỗi lầm ; thì những quá khứ không vui sẽ vẫn chạm về bên tai bạn . Như những cây đinh khi ta đã đóng chúng vào một vật gì đó , khi lấy chúng ra , bạn có thể làm làm cho chúng không có vết hằng nào không ? Và hoạ là có chăng , sẽ chẳng bao giờ bạn có thêm một cơ hội để làm những điều đó một lần nữa .

Gửi cho những ai không còn mẹ ! Mình nghĩ sẽ có ganh tỵ , có chê trách , có nỗi buồn khi các bạn đọc được những dòng suy nghĩ về mẹ của mình . Có lẽ do mình có mẹ , mình đã không trân trọng điều đó , đã làm mẹ buồn . Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa , mình chỉ muốn nói các bạn đừng buồn , hãy vươn lên mà sống ….
Mình cũng đã từng như các bạn rồi , dù chỉ một giây phút ngắn ngủi như thế , Mình đã chịu không nổi rồi . Cái cảm giác mà người khác gọi mình là “ thứ không mẹ “ , Mình đã chịu rồi , đau lắm , thắt cả tim lại . Vì thế , bao nhiêu cảnh mồ côi nào mà Mình thấy , Mìnhh đều không kiềm lòng được …
Hãy nhớ rằng , xung quanh bạn còn có mọi người , còn có những người bạn luôn che chỡ cho mình … Dù biết rằng , đôi khi họ đã làm cho hụt hẫng …. Hãy yêu đời … Cháy bằng chính con tim khác khao của mình .....
Hãy nói những lời thân thương khi bạn còn có thể và khi tim bạn còn rung động . Hãy tạo một nụ cười thật tươi trên đôi môi của nhau , bạn nhé !!!


"Nếu anh yêu một cô gái từng bị tổn thương, làm ơn hãy kiên nhẫn!"

Vì em đã mất đi một nửa trái tim mình, từng đón bình minh bằng đôi mắt sưng húp, từng lao đầu vào việc học, công việc, máy tính, tiệc tùng...đánh mất thời gian, quên hết tháng ngày chỉ để quên đi một vết thương lòng. Vì em từng cho đi rất nhiều để rồi nhận lại một vết thương mà có lẽ suốt đời không lành lại được. Vì em là một cô gái rất đa cảm, và ...nhẹ lòng...
Em đã đến bên anh, rung động bởi những quan tâm, yêu thương thật lòng của anh. Em đã dũng cảm cho và nhận yêu thương thêm một lần nữa. Thì anh, người em đang gắn bó, đừng ép tình cảm của em phải tiến triển quá nhanh. Bởi em sợ...Điều đầu tiên em sợ là làm anh tổn thương. Thật là như vậy đấy. Em băn khoăn mình đến với anh vì điều gì, tại sao anh và em lại yêu nhau? Vì anh quá tốt hay vì cái gì khác? Hay vì anh là người đã ở bên lắng nghe và lau nước mắt cho em?... Chỉ khi nào không tìm ra lý do "vì sao mình yêu anh", em sẽ ở lại bên anh. Đó là lúc em có thể yêu chính bản thân anh!
Nếu anh chưa từng yêu ai như anh đã từng nói thì chắc anh không thể hiểu cảm giác này. Hơn ai hết, em biết tình yêu mong manh đến thế nào, thoắt đến, thoắt đi như một cơn gió. Hơn ai hết, em hiểu nỗi đau do tình yêu gây ra sâu sắc đến bao nhiêu. Và vì yêu anh nên em không thể để anh phải chịu nỗi đau giống như em đang mang trong lòng.
Không phải là mối tình đầu của em, chắc chắn anh sẽ có nhiều thiệt thòi. Trước hết, đó là cảm xúc không còn vẹn nguyên. Em đã qua cái thời đòi anh phải chiều chuộng, qua những lúc giận hờn vì những chuyện cỏn con và trẻ con. Nhưng anh đừng vì thế mà nói năng thiếu thận trọng làm em tổn thương bởi giờ đây, tâm hồn em thật mong manh và nhạy cảm. Bất cứ điều gì anh chưa "uốn lưỡi" trước khi nói cũng làm em liên tưởng đến quá khứ và ảnh hưởng không tốt đến tình cảm hiện tại cũng như mối quan hệ của hai người. Không phải là mối tình đầu của em, anh sẽ phải tốn nhiều công sức hơn để dành được trọn vẹn tình cảm yêu thương. Nhưng anh yên tâm, khi đã dành được thì điều đó hoàn toàn xứng đáng bởi khi em đã cam tâm tình nguyện thì đó là một sự thiết tha khó có thể đổi dời.

Tuy nhiên, hãy cố gắng hiểu và thông cảm cho những rung động nhỏ trong lòng em, trong trường hợp có lúc nó không dành cho anh, không phải vì anh. Nếu em rũ bỏ tất cả những gì thuộc về quá khứ không một chút cảm xúc thì nó sẽ có 1 vết tì, và có thể anh sẽ là nạn nhân tiếp theo. Nhưng nếu em luôn trân trọng và gìn giữ thì anh cũng sẽ được nâng niu trong một nửa còn lại không kém bất cứ vị trí nào trong tim em.
Mối tình đầu đã lấy đi của em nhiều điều nhưng tất cả những gì còn lại, kể cả cuộc đời, sự tự do, mơ ước, quan tâm, chăm sóc... là dành cho anh. Vậy nên, anh à! làm ơn cho em thêm thời gian và hãy kiên nhẫn.!

Ảnh của Linh Đặng.

söndag 27 september 2015

Phát động chiến dịch ủng hộ Linh mục Nguyễn Văn Lý


Cộng đồng người Việt tại Mỹ trong tháng này phát động chiến dịch thỉnh nguyện thư kêu gọi các tổ chức bảo vệ nhân quyền quốc tế vinh danh một nhà bất đồng chính kiến hàng đầu bị cầm tù lâu nay tại Việt Nam

torsdag 24 september 2015

Tháng 9 dòng sông- Sáng tác: Tuấn Khanh- Video và trình bày UL



Tình đã xót xa nhiều rồi 
Mình đã trót yêu thương người 
Giọng hát ngất ngây tuyệt vời 
Ru chiều đơn côi, ước mộng chung đôi. 

Từ lúc dắt nhau vào đời 
Từng bước có nhau không rời 
Rồi tháng chín gió dông lần đầu 
Níu bờ vai nhau bước mau qua cầu. 

Mắt em còn hoen ướt mi đêm sầu 
Dáng anh còn ngơ ngác duyên tơ cầu 
Từng hạt mưa bay ướt đôi vai gầy 
Tình càng nồng say chiều nay. 

Dù gió bão xô cuộc tình 
Và có cách ngăn đôi mình 
Lòng muốn nhắn anh một lời 
Hỡi người yêu ơi! nhớ anh muôn đời. 

Từ lúc dắt nhau vào đời 
Từng bước có nhau không rời 
Rồi tháng chín gió dông lần đầu 
Níu bờ vai nhau bước mau qua cầu. 

Hỡi em dòng sông có thương con đò 
Tháng năm chờ mong cuốn trôi theo dòng 
Đời còn mưa ngâu ướt hai mái đầu 
Tình càng đậm sâu chờ nhau. 

Dù gió bão xô cuộc tình 
Và có cách ngăn đôi mình 
Lòng muốn nhắn anh một lời 
Hỡi người yêu ơi nhớ anh muôn đời. 

Lòng muốn nhắn anh một lời 
Hỡi người yêu ơi! nhớ anh muôn đời.

****************************

Tháng ̣chín Em về bến sông xưa
Ru lại tình ta thuở ban sơ
Ghi lại trang giấy tình còn mãi
Kỉ niệm đôi ta tháng chín buồn

vvvvvULvvvvv

 Thực hiện vào tháng 9 , nhân ngày sinh nhật của UL...để kỉ niệm cho vui tâm hồn ;) mình xí xọn lắm cơ . Thanks !!!

Lá Thu- Autumn Leaves- Video và trình bày Uyên Love




Chiều vàng nghiêng nắng

Mùa thu xa vắng

Chiều vàng lá úa

Kỷ niệm ngày xưa

Nụ hôn năm ấy

Một trời thương nhớ

Vòng tay ôm ấp
Ta vẫn mong chờ
Và thời gian ngừng trôi
Khi đôi mình xa cách
Cho lá vàng rụng rơi
Làm héo hắt môi cười
Mùa thu úa
Lá thu rơi đầy
Mãi heo may
Gợi nhớ nhung trên dấu tình tôi

måndag 21 september 2015

Thu Sầu- Tác giả: Lam Phương- Video cùng lời thơ và trình bày UL



Mùa thu thưa nắng gió mang niềm nhớ 
Trời chiều man mác buồn nát con tim 
Lệ tình đẫm ước tà áo trinh nguyên 
Kỷ niệm êm đềm còn in trên giấy 

Người ôm thương nhớ ra đi từ đấy 
Trời đày hai đứa vì thiếu tơ duyên 
Rừng còn thay lá tình vẫn chưa yên 
Thương chi cho lắm giờ cũng vô duyên. 

Người từ ngàn dặm về mang nỗi sầu 
Nhịp cầu ô thước hẹn đến mai sau 
Ngày đài nhung nhớ mình cũng như nhau 
Trên cao bao vì sao sáng 
Rừng vắng có bao là vàng 
Là bấy nhiêu sầu. 

Người đi hoa lá chết theo mùa nhớ 
Người về lặng lẽ tình vẫn bơ vơ 
Thà rằng chôn kín mộng ước bên nhau 
Quên đi cho hết một kiếp thương đau. 

söndag 20 september 2015

evian baby&me ..... Cuối tuần relax ;)


Chut́ Hương Xưa !

Một buổi sáng thức dậy như moị buổi sáng khác, nhưng thật đặc biệt hơn bởi vì hôm nay UL nhận được một bài thơ song thất lục bát thật hay từ một người vừa mới được quen biết, nhưng có được cảm giác chia sẽ dòng thơ thật mượt mà dễ thương vô cùng...làm cho UL thật ấm lòng nơi xứ Sweden bắc âu xa xôi này. Thành thật cảm ơn và xin được phép post lên đây để chia sẻ cùng ai kia có chung cảm xúc này!!!

Đâu đây thoáng chút hương xưa

 Thoảng trong làn gió cho vừa nhớ nhau

  Thời gian tí tách qua mau 

 Quanh đi quẩn lại bạc màu tóc xưa

  Giọt sầu dĩ vãng đong đưa

 Rơi dòng ký ức giọt mưa buốt lòng 

 Biết người còn nhớ hay không

 Để ta mòn mỏi ngóng trông từng giờ

 Ngày đêm thơ thẩn thẫn thờ 

Sức tàn hơi cạn vẫn chờ đợi em ! 


Dưới đây là cảm tác UL xin đáp lại với người bạn phương xa...Ko được lục bát như trên nhưng cũng xin góp theo ý thơ trong lòng UL muốn gởi tặng.

Em thích thơ mơ màng vài dòng chữ

Cho vui lòng xa xứ miền viễn phương

Có lẽ nào anh mang chút vấn vương

Để tìm lại chút hương xưa thởu ấy

Biết rằng đời không trọn vẹn toại ý

Mãi đi tìm trong bản ngã nhân sinh

Ôi thân ta sao cứ mãi điêu linh

Mãi quanh quẩn trong u mê khờ dại

Giữa muôn trùng, ta và người aí ngại

Ai là người tri kỉ cuối đường đi

Ai là người đưa tiễn bước ta đi


Để thanh thản xuôi tay khi nhắm mắt...


torsdag 17 september 2015

Xin giới thiệu 1 trang nhạc đấu tranh của nhạc sĩ Nguyễn Văn Thành
















(Cảm tác sau khi đọc bài "Chung Và Riêng: Vượt Biển Một Mình", của tác giả Nguyễn Trần Diệu Hương.









(Cảm tác sau khi đọc bài "Cali Có Gì Lạ Không Em?", của tác giả Phạm Hoa Trắng, viết nhân ngày tang lễ của anh Macximiliano Hoàng-Vũ, thuộc xứ đạo St.Barbara, CA, tử trận từ chiến trường Iraq. Tựa đề của bài hát lấy ý từ câu nói của linh mục Macximiliano Konbe thời Đức Quốc Xã, và cũng là vị thánh gia của anh Hoàng-Vũ. Vị linh mục này đã xin được chết thay cho người bạn tù. Khi được hỏi tại sao Cha làm điều này?, Ngài đã trả lời thản nhiên: "Vì tôi là linh mục!".




























































































Xin Qúy Vị Phổ Biến Web Site Này Ðến Những Người Khác, Rất Cám Ơn!