torsdag 31 december 2015
måndag 28 december 2015
söndag 27 december 2015
torsdag 24 december 2015
tisdag 22 december 2015
söndag 20 december 2015
TÔI CHỌN ĐÀN BÀ ĐÃ CŨ
Tôi thích đàn bà đã cũ. Chẳng còn vẹn nguyên, tâm hồn rách nát, con tim chai sạn nhưng chưa bao giờ gục ngã với cuộc đời.
Họ đã yêu, đã thương, tấm lòng đã trao, nước mắt từng rơi rất nhiều, nỗi đau mang trong mình cũng chẳng ít.
...
Họ không mới mẻ, cũng chẳng vẹn toàn. Họ cũ, phụ nữ đã cũ..
Họ biết khóc như thế nào cho xứng, biết cười như thế nào cho vừa.
Họ đã từng ôm cho mình những niềm đau khiến cho con tim và tấm lòng mình có những vết cắt hằn sâu cả cuộc đời.
Họ đã từng khóc, khóc thật nhiều, khóc hằng đêm, khóc đến khô cả nước mắt, khóc đến cạn cả nỗi buồn.
Nhưng họ đã biết cười tươi với bản thân, họ đã đứng dậy và bước tiếp. Lâu dần với họ tình yêu đã không còn là thứ tốt đẹp nhiệm màu, họ chẳng còn nhiều niềm tin, họ không còn xem cuộc đời này là cổ tích.
Họ thản nhiên sống cho mình 1 cuộc sống cô độc để rồi cứ thế đợi chờ những gì mà ông trời đã sắp đặt cho riêng bản thân họ...
Để chạm tới trái tim những người phụ nữ như thế, không hề dễ dàng 1 chút nào cả. Bởi lẽ, khi đã trải qua rất nhiều đau khổ, bản thân họ sẽ tự động trở nên thận trọng hơn bao giờ hết, khó hiểu hơn bao giờ hết và cố gắng cũng nhiều hơn bao giờ hết. Chẳng còn muốn là người bị bỏ lại, cũng chẳng muốn phải day dứt trong cái suy nghĩ rốt cuộc mình đã làm sai ở đâu, mình không tốt chỗ nào. Chính những người phụ nữ, ở thời điểm này là những người đáng được trân trọng nhất.
Vì rằng, khi họ mở lòng để đến với bạn trong lần tiếp theo của chuyện yêu đương. Nghĩa là với họ mà nói, bạn thật sự đã khiến họ tin tưởng, khiến họ cảm động, khiến họ muốn yêu thêm lần nữa.
Và nếu như có người đàn ông nào đó đã có thể một lần đến bên người phụ nữ như vậy, xin hãy trân trọng họ. Phụ nữ là để yêu, họ đáng được trân trọng.❤
fredag 18 december 2015
Tình xót xa- Lời thơ UL
Buồn vu vơ như hàng tơ liễu rũ
Gió lung lay hiu hắt đời trôi
mau
Còn gì đâu cho nhau người xưa hỡi
Giọt sầu rơi như tuyết rơi
đông về
Gía buốt hồn cô lẽ tình xót
xa
Anh chỉ như cơn gió bấc
thoảng qua
Quyện trong em bao triền miên
hoài niệm
Ôm ấp vào tình ấy mãi lao
đao...
tisdag 15 december 2015
LAN MAN QUANH CHUYỆN NHẠC VÀ NHẠC SĨ VIỆT KHANG
Mấy hôm nay, tròn 4 năm tù, ngoài đời và trên mạng Fb đã nhắc nhiều về nhạc sĩ Việt Khang. Họ nhớ đến anh, chàng trai trẻ Võ Minh Trí, sinh năm 1978 tại Tiền Giang, khen nhạc của anh, cảm phục sự dấn thân dũng cảm của anh… Đồng thời thương xót người mẹ già, người vợ trẻ và đứa con thơ dại của NS Việt Khang đã phải chịu nhiều mất mát, khổ đau vì bản án mà những người “hèn với giặc, ác với dân” đã trơ tráo xử một người yêu nước và thể hiện tình yêu quê hương đất nước qua nhạc như Việt Khang đến 4 năm tù giam cộng thêm 2 năm quản chế.
Đông đảo dân tình đang háo hức chờ đón ngày về của anh và mong ước sẽ có những đóng góp nào đó về tinh thần và cả vật chất cho anh và gia đình, sau khi anh đã “thân thể trong lao tù” đủ trọn 4 năm, không được bớt một ngày, dù đã có hàng chục tổ chức Ân xá, Nhân quyền quốc tế lên án bản án là phi lý nặng nề; đã có hàng trăm ngàn chữ ký của đồng bào kiến nghị giảm án và đã có hàng chục đợt xét đặc xá trôi qua…
Họ không bớt một ngày án cho anh vì họ “đánh giá lòng yêu nước của anh rất cao”, và vì anh đã không mảy may khuất phục nhận tội.
Trên Fb khi tôi viết: “NGƯỜI NHẠC SĨ ĐƯỢC YÊU THÍCH NHẤT
Phạm Duy ư, Trịnh Công Sơn ư…
Vâng, có thể là có nhiều người trong đó có bạn, và cả tôi nữa, đã trả lời như thế trước 1975.
Còn bây giờ, với bạn không biết sao nhưng với tôi thì đã khác, người nhạc sĩ mà tôi yêu thích và kính trọng nhất chính là VIỆT KHANG!”
Và cũng khá bất ngờ, trong thời gian rất ngắn, mấy dòng cảm xúc ngắn nầy cũng đã nhận được một số lượng bạn vào like, comment… đồng cảm đạt mức kỷ lục với một Fb rất bình thường, có ít bạn, không nổi tiếng như Fb của tôi!
Và cũng là để khen các nhạc sĩ, trên Fb của Bọ Lập Nguyễn Quang Lập tôi đọc được một câu ta thán: “Đám nhà văn bây giờ lại phải ngửa mặt chờ bài của ông nhạc sĩ Tuấn Khanh, thế có nhục không, he he!” đại ý theo tôi hiểu thì nhà văn NQL tự trào là thấy nhục quá, vì đất nước đang có rất nhiều chuyện đáng viết, cần viết, nhưng không thấy các nhà văn viết, nên một nhà văn như ông đành phải chờ đọc các bài viết từ những người chuyên viết nhạc như là nhạc sĩ Tuấn Khanh!?
Theo tôi thì có thể là nhà văn NQL đã quá cảm xúc khi đọc được nhiều bài viết về thời sự và nhân tình thế thái quá hay gần đây của nhạc sĩ Tuấn Khanh, nên tự trào chua xót mà nói quá lên một chút vậy thôi, chứ bây giờ thì sự đau xót phẫn uất đã lan tràn, và không chỉ riêng các nhà văn được “độc quyền viết và yêu nước, ở tù” mà hầu như là trong toàn xã hội, bây giờ thì ở giới nào cũng đã có…
Đất nước chúng ta đang rơi vào thời kỳ hưng vong đau đớn chua xót đến lạ lùng; mà quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách. Nước Nam không thiếu người yêu nước, nên gần như bây giờ sự lên tiếng phản đối CS đã lan ra khắp toàn xã hội. Sự phản kháng bùng lên từ đảng viên quan chức lão thành, cựu chiến binh, đến chiến sĩ cán bộ CA, QĐ, đảng viên, quan chức đang tại chức, đến trí thức, nhà văn, nhà báo, nhà giáo, luật sư, cha linh mục, đại đức thượng tọa, công nhân nông dân, dân oan, người Việt sống ở nước ngoài… Giới nào cũng có người phản ứng lên tiếng kiến nghị, phản đối, viết văn làm thơ viết báo, xuống đường biểu tình… bất chấp mọi bản án lao tù nặng nề mà giới nào cũng đã có người bị bắt bớ trấn áp khủng bố, bỏ tù!
Và cũng chính vì do mọi biểu hiện yêu nước đều đã và vẫn đang bị đàn áp, khủng bố khốc liệt như vậy, nên cũng đã có nhiều người phải sử dụng các phương tiện kín đáo hơn thông qua các hình tượng văn học nghệ thuật y như là đất nước ta đang ở trong các giai đoạn thuộc địa mất nước, khi bọn thực dân còn cai trị…
Có một chuyện khá thú vị có được từ sự ủy nhiệm của một người thân, tôi xin được kể lại, dẫn chứng trường hợp của một nhạc sĩ. Anh cũng đã thông qua nhạc, nhưng đã chọn cách phản kháng kín đáo hơn, thông qua một bài hát cũng đang được khá nhiều người yêu thích và đang hát; đó là nhạc sĩ Đinh Miên Vũ với bài “Xin em đừng khóc vu quy”, mà trong đó, người phụ nữ đau khổ chính là hình tượng của người dân VN; bị cưỡng hôn, ép lên xe hoa với đảng CS sau khi CS cướp chính quyền; và người phụ nữ – ND, hứa sẽ quay về với người tình cũ là chế độ nhân bản Cộng hòa, mà chị vẫn nặng lòng thương yêu và mong đợi rồi sẽ hồi sinh, quay về…
Và đây là nguyên văn lời bài hát:
“XIN EM ĐỪNG KHÓC VU QUY
Đừng nhìn nhau chi mà hoen lệ bờ mi
Tình dù chưa phai không tránh được tự ly
Ai biết đời mai sau bao giờ, ai biết đâu ngờ
Tình hai chúng ta, lẽ nào phôi pha.
Xót xa từng kỷ niệm đầy vơi
Lòng mình muối xát sao không mặn người ơi
Trăng nước còn đây em đâu rồi ngăn cách phương trời
Hận tình khóc tang, trọn đời riêng mang.
Xe hoa đưa em lạnh ngỡ ngàng
Là đoàn xe tang tiễn hồn anh sang
Ngục tối đau thương, độc hành đêm trường
Điệp khúc yêu đương chỉ còn cung buồn não nùng.
Đớn đau từng tiếng lòng người ơi
Trời đày hai đứa ôm cách biệt hai nơi
Lau mắt rồi thôi xin ráng cười làm vui lòng người
Mình chờ kiếp sau, hẹn lại yêu nhau.
Bài “Xin Em Đừng Khóc Vu Quy” nầy, hiện có sẵn trên youtube, khá hay với giọng ca Quang Lê rất mượt mà tình cảm!
Trở lại với NS Việt Khang, ngoài 2 tác phẩm “Anh là ai” và “Việt Nam Tôi Đâu” rất được yêu thích trong cộng đồng người Việt khắp thế giới, Việt Khang còn có 2 bài đã được thu âm là “Bạn Thân” được trình bày bởi Đan Trường và “Bà Má Miền Tây” được trình bày bởi Lý Hải.
Việt Khang tranh đấu cho quyền làm chủ đất nước của người dân và vào năm 2011, trước việc nhà cầm quyền đàn áp những cuộc biểu tình của thanh niên SVHS chống Trung Quốc xâm lấn biển đảo của Việt Nam, anh sáng tác hai bài: “Anh Là Ai” và “Việt Nam Tôi Đâu”, sau đó tự trình diễn rồi để lên Youtube.
Bị bắt vào tháng 9/2011, cầm tù một thời gian, thả ra, rồi bị bắt lại vào tháng 12/2011. Ngày 30/10/2012, nhạc sĩ bị tuyên án 4 năm tù và 2 năm quản chế, người bạn của ông, Trần Vũ Anh Bình, bị tuyên án 6 năm và 2 năm quản chế trong cùng phiên tòa về tội “Tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” theo Điều 88 Bộ Luật Hình sự VN.
Bắt và tống giam nhạc sĩ VK vào tù là một bước mới, là đỉnh cao ô danh của sự chà đạp nhân quyền ở Việt Nam.
Tại phiên tòa, khi bị thẩm phán chất vấn là tự ý hay bị xúi giục sáng tác… Việt Khang đã trả lời anh sáng tác là do bức xúc, không bị ai xúi giục, và bởi vì bị cáo là người Việt Nam. Lời tự bào chữa trước tòa: “Bởi vì tôi là người Việt Nam” của Việt Khang đã xổ toẹt vào Cáo trạng của Viện Kiểm sát, vào bản án của chế độ; đã khiêu gợi được lòng yêu nước nơi những người còn thờ ơ bàng quan trước vận mệnh sinh tử của đất nước.
Việt Khang, qua hai bài hát “Anh Là Ai” và “Việt Nam Tôi Đâu” để đời, và qua sự can trường bất khuất trong lao tù của mình… xứng đáng trở thành một trong vài nhạc sĩ VN, đang được nhiều người yêu thích nhất!
Thanh Tôn
söndag 13 december 2015
. . .¸¸¸*TẠI SAO NGƯỜI VIỆT MÃI CHỊU KHỔ?*. . .¸¸¸ Hội Diên Hồng cùng chia sẻ
Câu hỏi này cứ mãi day dứt trong lòng tôi. Có một vấn đề tôi vẫn luôn nghĩ nó gián tiếp tác động vào việc này . Đấy là (Nho giáo) ngày xưa nước Nhật và Hàn Quốc đều bị ảnh hưởng bởi (Nho giáo) Nhật bản là nước loại bỏ Nho giáo khỏi giáo dục của nước mình từ rất sớm, sau đó Hàn Quốc cũng học theo cách giáo dục của người Nhật và cả hai nước đều trở thành những cường quốc hàng đầu Châu á.
Đạo Khổng giống như một công cụ của người Trung Quốc dùng để kìm... nén các dân tộc khác. cái câu (Quân xử thần tử, thần bất tử , bất trung ) hay(Cha xử con chết, con không chết, con không Hiếu) những điều răn dạy của Khổng giáo, vừa không hợp thời, vừa vô lý, nó gián tiếp gây ra một xã hội đầy chất giả dối. Con người trở lên nhỏ nhen ích kỷ, cái tôi của bản thân lại quá lớn.
Ở ngay tại Việt Nam chúng ta cũng phân còn ranh giới của 2 loại văn hóa, Phương Tây và Nho giáo, nhưng nay Nho giáo đang dần tha hóa tất cả những gì tốt đẹp mà văn hóa phương Tây đã mang lại. Người Nam vi anh hưởng văn hóa Phương Tây họ sống phóng khoáng và chân thành hơn còn người Bắc thì lúc nào cũng thích khoe khoang và hợm hĩnh, đặc biệt là quá để ý vào cách xưng hô.
Nay cái thói giả dối này đang tràn vào phương Nam làm cho người Nam cũng bị biến chất theo. Có thể ví von Nho giáo là một chất độc làm suy yếu sức mạnh của một dân tộc. Loại bỏ được Nho giáo cũng giống như tăng sức mạnh cho một quốc gia. Tôi hy vọng dân tộc Việt Nam ta có thể làm được điều này. Bản thân người Việt chúng ta có một điểm yếu là khi sinh hoạt nhóm với nhau, nếu chỉ có vài người thì khôngo sao nhưng khi đông thành viên lên là mỗi người một ý.
Một phần lớn người nước ngoài khác với người Việt mình, khi người khác góp ý họ nhìn vào những ý hay của người góp ý. Còn người Việt được góp ý thì lại chỉ nhìn vào mỗi cái tôi của mình và quên mất những điiều hay người khác nói cho mình. Đây cũng là một phần vì sao dân tộc mình cứ mãi kém cỏi là vậy.
Làm người phải biết nhìn thẳng vào khuyết điểm của mình mà thay đổi thì mới lớn mạnh được, chỉ thấy cái bóng của mình quá lớn mà che hết những cái tốt đẹp khác thì vừa ko khá được mà còn ảnh hưởng tới người khác. một lý do nhỏ vậy thôi nhưng quan trọng lắm đấy. Nó có thể giúp thay đổi vận mệnh của một dân tộc đấy.
VIẾT CHO PHỤ NỮ CHÚNG MÌNH: HÃY YÊU NGƯỜI ĐÀN ÔNG BIẾT QUAN TÂM CHÍNH TRỊ
Một người đàn ông,con trai biết quan tâm chính trị là một người có hiểu biết xã hội sâ...u rộng. Đây không phải là vấn đề bằng cấp hay xuất thân đâu nhé bạn. Mà là kiến thức xã hội được thu nhận từ cuộc sống và sự học hỏi không ngừng. Người đàn ông quan tâm chính trị cũng là người khiến bạn yên tâm về cuộc sống và kinh tế sau này vì khi quyết định một điều gì, anh ấy đã suy nghĩ kỹ và có đầy đủ kiến thức về nó. Người đàn ông biết quan tâm chính trị là người có tầm nhìn xa
Đàn ông con trai quan tâm chính trị là những người Văn minh. Họ biết cư xử một cách nhã nhặn, lịch sự, có tình người, 2 chữ nhân văn, nhân bản đối với họ rất quan trọng. Như thế họ sẽ rất galant với phụ nữ, biết ưu tiên trẻ em,biết cư xử thật tốt với những người thân của bạn...Hãy thử tiếp xúc với những người đã ở nước ngoài nhiều năm mà xem,họ là những người ở xứ văn minh. Bạn sẽ ngỡ ngàng thấy họ cư xử như 1 quí ông đúng nghĩa. Đó là người sẽ mở cửa xe cho bạn, sẽ quan sát để đưa bạn sang đường mà bạn có thể yên tâm " close your eyes, give me your hands" một cách tuyệt đối, bạn sẽ biết câu " không đánh phụ nữ cho dù bằng một nhành hoa" là như thế nào... Và dĩ nhiên khi bên cạnh bạn là 1 quí ông đúng nghĩa như thế thì bạn sẽ thấy mình như 1 quí cô hay 1 quí bà😂
Người đàn ông biết quan tâm chính trị là người yêu dân chủ,nhất là tại VN hiện nay. Khi 2 chữ dân chủ vẫn có người gọi là " rận chủ" thì một "man" biết và dám yêu dân chủ lại càng là hàng hiếm.
Trong khi VN vẫn là 1 nước CNXH của CS, thì 1 người quan tâm chính trị,yêu dân chủ và đấu tranh cho nền dân chủ là người có lòng dũng cảm,biết yêu công bằng và lẽ phải. Có một người như thế ở bên cạnh, bạn sẽ cảm thấy thật an toàn
Khi sống tại VN, được " nhồi sọ" cẩn thận từ khi học cấp 1 mà người đàn ông vẫn đủ tỉnh táo nhận ra sự thật, thì người ấy trong trăm người mới có một người thôi. Sự thật chính trị VN đúng là như vậy. Và những người yêu dân chủ tại VN là những người tân tiến nhất về mặt tư duy.
DÂN CHỦ, xã hội dân chủ , là lý tưởng của thế giới loài người. Là phụ nữ của năm 2015 rồi, bạn cần tìm hiểu và biết yêu dân chủ. Là một phụ nữ biết yêu dân chủ, bạn có quyền chọn lựa cho mình một người đàn ông biết quan tâm chính trị và yêu dân chủ như bạn. Hãy tin tôi đi, các bạn sẽ hạnh phúc. Thế nhé các cô gái,các chị em phụ nữ: hãy yêu 1 người đàn ông biết quan tâm chính trị và yêu dân chủ nhé, đấy sẽ là một tiêu chí rất quan trọng cho sự lựa chọn của bạn đó!
KLN: tặng các "man" trong listfriends nha
Đọc thấy hay nên UL sưu tập mà post lên đay để cùng chia sẻ
Đọc thấy hay nên UL sưu tập mà post lên đay để cùng chia sẻ
lördag 12 december 2015
tisdag 8 december 2015
Nợ tình một miếng trứng chiên....1 mẫu truyện thật hay
Tác giả tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biên đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA cùng gia đình. Bài của Thái là một chuyện tình về món bột chiên ngon nhất thế giới.
Trước đây, tôi là một Hướng Đạo sinh.
Nhớ lại ngày đó, mỗi sáng Chủ Nhật mặc vô bộ đồng phục Hướng Đạo, cài cây gậy vào xe, tôi náo nức đạp thẳng một mách tới vườn Tao Đàn để họp đoàn. Cuộc đời và sinh hoạt hào hứng của đoàn thể HĐ, tôi hẹn các bạn trong một bài khác. Hôm nay, tôi muốn nói đến một lý do khác, không Hướng Đạo chút xíu nào hết, nhưng cũng khiến tôi rất háo hức mỗi sáng Chủ Nhật đạp xe đến vườn Tao Đàn: Bột Chiên.
Bạn có biết ở vườn Tao Đàn có một xe bán bột chiên ngon nhất thế giới của ông Tàu già không? Những ngày khác ông bán ở đâu không rõ, nhưng mỗi Chủ Nhật là ông có một chỗ cố định trong vườn Tao Đàn bán cho những Hướng Đạo sinh sinh hoạt chung quanh. Xui làm sao, chỗ ông bán kế bên chỗ tôi họp đoàn. Cho nên, duyên tình định mệnh của tôi cũng bắt đầu từ đó.
Chỉ có hai giá tiền ở xe bột chiên này: $50 cho loại đĩa có trứng và $30 cho đĩa không trứng, nhưng bột chiên thì nhiều bằng nhau. Mỗi sáng Chủ Nhật đi họp, tôi được 30 đồng ăn sáng, tức là vừa vặn một đĩa bột chiên không trứng. Tôi chưa bao giờ sang đủ để kêu một đĩa bột chiên có trứng mặc dù cũng thèm lắm. Thỉnh thoảng tôi cũng giầu đủ 50 đồng để ăn trứng đó chớ, nhưng mà mỗi lần như vậy tôi đều ráng kiếm …10 đồng nữa để chơi luôn hai đĩa không trứng cho nó sướng cái bụng. Cho nên, nếu không nhờ một biến cố xảy ra trong đời, thì không biết đến chừng nào tôi mới biết bột chiên có trứng nó khác với bột chiên không trứng thế nào.
Xe bột chiên ngon như vầy dĩ nhiên là đắt. Khi nào cũng có người ăn và kẻ chờ. Vấn đề là ông Tàu chỉ có thể xếp khoảng gần chục cái ghế nhỏ chung quanh xe. Không đủ. Lâu lâu tôi cũng phải đứng chờ. Tôi để ý có một cô bé nữ Hướng Đạo cái đoàn bên cạnh hình như tuần nào cũng qua ăn bột chiên. Ô không, bạn đừng có nghĩ…xa quá oan uổng cho tôi lắm. Lúc đó tôi chưa biết yêu đâu. Tôi còn nhỏ, mà ả Hướng Đạo này xem ra còn nhỏ hơn tôi nữa. Nó ốm toong, tóc thắt đuôi gà, và hình như…hơi đen (sau này lớn lên tôi mới biết chữ da bánh mật!). Vậy đó, nó không có gì đặc biệt. Nhưng tôi lại để ý đến “nó” vì tôi… ganh.
Không hiểu nó có bà con họ hàng gì với ông Tàu bán bột chiên hay không. Tôi thấy, người khác tới mà hết ghế thì phải đứng chờ, nhưng hễ nó bị hết ghế là ông…hóa phép lấy ra một cái ghế khác từ trong xe ra. Bất công thiệt, nhưng tôi không dám giận ông, chỉ dám…giận nó mà thôi.
Còn nữa nhe. Như đã nói, tôi bao giờ cũng chỉ ăn đĩa không trứng, nhưng con nhỏ này bao giờ cũng ăn đĩa… có trứng. Nó đâu cần kêu. Chỉ cần tới ngồi xuống là ông Tàu tự động làm một đĩa có trứng bưng ra. Xíí! Nhưng điều làm tôi tức tối nhứt là mỗi lần ngồi bên cạnh thấy nó ăn không hết, bột hay trứng gì nó cũng để lại, và ông Tàu cho vô giỏ rác hết. Ôi thiệt là phí của trời. Phải gặp tôi, hừ hừ Phải gặp tôi thì…không còn một cọng hành chứ đừng nói chi bột hay trứng. Vậy là từ “giận”, tôi đâm ra “ghét” nó dễ sợ.
Một bữa kia tôi ăn xong đĩa bột chiên nhưng còn luyến tiếc, ngồi nhâm nhi ly trà nhạt chưa chịu đứng dậy thì …“nó” tới.
Như thường lệ, ông Tàu làm nó một đĩa bột chiên có trứng. Tôi liếc sang mà tức cành hông. Ông Tàu này quả là bất công. Tôi bự con như vầy mà ổng chỉ cho tôi một đĩa chút xíu. Trong khi con bé ốm toong thấp lè tè này ổng lại làm một đĩa thiệt bự.
Tôi ngồi mà ngao ngán cho tình đời đen bạc. Chưa biết phải làm gì. Bỗng nhiên nó quay sang nhìn cái đĩa bóng loáng không một miếng hành của tôi nhoẽn miệng cười hỏi
-Muốn ăn miếng trứng của tui hông?
Ô! Tôi có nghe lộn không? Sợ mình lãng tai nên giả bộ không nghe. Nó lấy đôi đũa chỉ vào miếng trứng vàng óng ánh nói lần nữa, vẫn cái giọng trống không
-Ăn miếng trứng này nhe?
Lần này thì nghe đã rõ ràng. Các bạn ơi, trong mấy giây, tôi biết là trong đầu tôi suy nghĩ đấu tranh tư tưởng dữõ dội lắm. Không biết tôi suy nghĩ được những gì, và đã ôn được bao nhiêu bài công dân giáo dục về phép tự trọng, nghèo cho sạch rách cho thơm… Chỉ biết cái đầu tôi suy nghĩ gì mặc kệ nó. Cái cổ của tôi ngoan ngoãn …gật cái cụp. Nó lấy muổng xúc nguyên miếng trứng bỏ sang đĩa tôi. Chưa hết, lại còn sớt gần nửa đĩa bột chiên của nó sang bên tôi luôn.
Và đó là lần đầu tiên tôi biết mùi vị của bột chiên có trứng.
(Tôi quên không biết mình có nhớ mà cám ơn hay không ha? Hic!)
Tuần sau tôi không dám tới ăn xe bột chiên đó nữa. Sợ gặp lại nó chắc tôi sẽ mắc cỡ lắm. Không quen, không biết, người ta mới mở lời là OK cái rụp. Thiệt tình xấu hồ ghê. Tôi định bụng sẽ có đủ 50 đồng mua một đĩa có trứng trả lại. Trong lúc chưa trả được thì đành tạm lánh mặt vậy.
Tôi tạm lánh mặt, nhưng vẫn kín đáo để ý nó bởi vì cũng đâu cách trở xa xôi gì cho cam. Chỉ qua một cái xe bột chiên. Tôi họp bên phải, nó họp bên trái. Nên tôi dễ dàng thấy nó vẫn tới ăn bột chiên như thường lệ. Chỉ khác là mỗi lần tới, trước khi ngồi xuống ghế nó đều nhìn dáo giác chung quanh như tìm kiếm ai thì phải (!)
Rồi nhiều chuyện xảy ra lắm. Đoàn của tôi rời vườn Tao Đàn di chuyển chỗ họp lên công viên trước mặt Dinh Độc Lập, rồi 30/4, Hướng Đạo bị ngưng hoạt động. Tôi trôi nổi đời mình theo vận nước. Không có dịp gặp lại cô ả Hướng Đạo đó để mà trả lại món nợ trứng chiên…
****************************
Một hôm, tôi ngồi chơi và không hiểu sao bỗng hát nghêu ngao như vầy: “Anh em ta, mau cố chất cây khô vào đây, đốt chung. Đêm khuya nghe tiếng tí tách cây khô nổ vang giữa rừng…”. Chưa kịp hát tiếp, bỗng đâu đó một giọng ca ỏn ẻn vang lên tiếp lời “…dang tay nhau đứng vòng quanh lửa hồng, trong bóng đêm khói đưa bốc cao, cùng cầm tay hát vang lừng …”
Ai?
Ai mà có thể biết được bài hát này?
Bà xã chứ ai!
Tôi như trên trời rớt xuống. Sao nàng biết được bài này? Đây là bài ca Nhảy Lửa của Hướng Đạo Việt Nam và dĩ nhiên chỉ có những người từng là Hướng Đạo sinh, từng tham gia trại đêm mới biết. Nàng nhớ và hát một cách rành rỏi như vậy thì chứng tỏ đã nhiều lần tham dự lửa trại, và là một Hướng Đạo sinh kỳ cựu. Tôi ngạc nhiên quá:
-Sao em biết?
Nàng nhún vai:
-Well, why not? Bài này ai đi Hướng Đạo cũng biết mà.
-Vậy em cũng là Hướng Đạo? Sao không nói?
-Có bao giờ hỏi đâu mà nói! Nàng nguýt.
Ờ nhỉ. Sống với nhau gần ba năm. Thằng con đầu đã gần 2 tuổi, đây là lần đầu tôi nghe nàng ư ử ca, mà lại một bài ca Hướng Đạo mới hay chứ. Thôi kệ, trễ còn hơn không. Tôi dã lã hỏi
-Vậy hồi đó em họp ở đâu?
-Vườn Tao Đàn chứ đâu.
Hay nhỉ!
- Vườn Tao Đàn mà khúc nào?
Nàng ngưng dọn dẹp, suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu:
-Vườn Tao Đàn rộng quá khó nói khúc nào. Chỉ nhớ là tụi em thường họp bên cạnh cái xe bán bột chiên.
Tôi suýt nữa la lên. Cái xe bột chiên này thì còn lạ lùng gì. Tôi hỏi lại cho chắc ăn
-Có phải xe bột chiên của ông Tàu đầu trọc lóc không?
Nàng cười ngất
-Đúng rồi, ổng chứ ai. Anh cũng biết ổng hả? Mà hình như cả vườn Tao Đàn chỉ có một cái xe bột chiên đó thôi. Công nhận ngon hết xẩy. Tuần nào em cũng làm một diã. Mà hồi đó anh họp ở đâu?
Hừ, đâu phải ngon hết xẩy, ngon nhất thế giới mới đúng!
Nhưng bỗng nhiên tôi hơi chột dạ bèn nói trớ đi
-Hơơ anh họp cách đó xa lắm, lâu lâu mới lại ăn bột chiên vậy thôi.
Nàng chậc lưỡi
-Uổng quá ha. Phải chi hồi đó anh họp đâu đâu gần đó là tụi mình đã gặp nhau rồi.
Tôi chịu không nổi nữa hồi hộp hỏi
-Em nhớ hồi đó ăn bột chiên có khi nào cho một thằng Hướng Đạo khác ngồi ăn bên cạnh miếng trứng không?
Nàng phá ra cười nắc nẻ
- Có chớ! Có chớ. Tức cười lắm anh. Em nhớ hồi đó tuần nào cũng ngồi ăn với một thằng ở cái đoàn bên cạnh. Tội nghiệp. Nhà nó chắc nghèo lắm cho nên nó chỉ ăn bột chiên không trứng mà thôi. Có bữa em thấy “thằng nhỏ” ăn rồi mà còn thòm thèm nhìn sang cái đĩa em hoài thấy thương ghê, em hỏi nó có muốn ăn trứng không em cho. Trời ơi anh biết sao không, nó gật đầu chịu liền đó anh. Tức cười quá… Ủa mà sao anh biết chuyện này?
Nàng ngưng lại, trợn mắt nhìn tôi mấy giây, rồi la lên
-ÁÁáááá!!!!!. . .
Than ôi, chỉ vì thằng bé không trả nổi món nợ trứng chiên thời nhỏ mà dù đã chạy sang tới tận nước Mỹ, vẫn không thoát tay cô ả da... bánh mật.
Nợ chỉ một miếng trứng chiên mà trả cả một đời.
måndag 7 december 2015
lördag 5 december 2015
torsdag 3 december 2015
. . 。. ✰✰¸¸Giáng Sinh Trong Tâm Thức Người Việt¸✰✰. . 。.
Từ lâu, Giáng Sinh đã trở thành ngày đại lễ có ý nghĩa đặc biệt trong tâm thức người Việt nói chung. Cứ mỗi độ Giáng Sinh về, những người dân Việt Nam dù khác biệt niềm tin tôn giáo nhưng vẫn cùng hòa chung trong niềm vui Giáng Sinh.
1. Liên đới trong đời sống cộng đồng
Tính cộng đồng là một nét tinh hoa trong bản sắc văn hóa Việt Nam. Có nhiều người đã đặt vấn đề “đâu là hồn Việt, và đâu là nét tinh túy nhất của con cháu Lạc Hồng ?”, thì chúng ta không thể không nói đến tính cố kết cộng đồng. Đây là điểm giao thoa giữa văn hóa Việt Nam với Kitô giáo trong diễn trình Đạo Công Giáo phát triển trên đất Việt Nam. Lễ Giáng Sinh là dịp tốt để người Việt nói chung có thể gặp gỡ giao lưu và phát huy đời sống cộng đồng ngày một tốt đẹp hơn. Sức sống ấy đang được biểu tỏ mỗi lần Giáng Sinh về. Đông đảo những người lương dân xa gần thích được về các xứ đạo, muốn được đến các Nhà thờ trong đêm Giáng Sinh, vừa thông dự niềm vui Giáng Sinh, và trong sâu thẳm, họ muốn được sẻ chia tình liên đới với cộng đoàn Kitô hữu.
Hiện nay, khi các sinh hoạt văn hóa mang đậm tính cộng đồng tại những làng quê Việt ngày một phai nhạt và bị xem nhẹ, rất đông người dân cảm thấy hụt hẫng và họ cần được bù đắp khoảng trống ấy. Trong đêm Giáng Sinh, dù rất bận rộn, nhiều người trong số họ đã đến với bà con giáo dân để cảm nghiệm bầu khí của một đại gia đình thực sự, điều mà họ khó nghiệm thấy trong cuộc sống thường nhật. Họ có thể không thuộc những lời kinh, lời thánh ca nào đó, nhưng chính những lời tâm tình ấy đã nói thay ước nguyện của họ, muốn được vươn ra khỏi cái tôi tầm thường để hòa nhập vào giữa cộng đoàn yêu thương, vị tha. Họ muốn được đến cùng người Kitô hữu trong đêm Giáng Sinh như dấu chỉ hy vọng khơi dậy tương quan mật thiết giữa những con người vốn cùng chịu thương chịu khó trước những biến động của lịch sử xã hội.
Thật vui biết bao khi những người lương dân lại đến với các gia đình Công giáo để thăm hỏi, chia vui và cầu chúc cho nhau những điều tốt lành trong ngày lễ Giáng Sinh. Bầu khí tại các gia đình và những làng quê trở nên ấp áp, thân thiết và cố kết hơn khi tất cả cùng hướng về Hài Nhi Giêsu như biểu tượng tối thượng của yêu thương, hòa bình.
2. Liên đới trong giá trị đạo đức
Người Việt còn có truyền thống tương thân tương ái, vị tha. Tính cố kết trong đời sống cộng đồng đã tạo cho tâm thức của đồng bào ta biết quan tâm đến nhau, giúp đỡ nhau giữa những vui buồn cuộc sống. Những con người dù không cùng niềm tin tôn giáo nhưng vẫn đến tham dự lễ Giáng Sinh với thiện chí muốn kết chặt hơn liên đới các giá trị đạo đức ấy. Họ nhận thấy nơi Đấng Cứu Thế một mẫu gương tuyệt hảo về lòng vị tha nhân ái, điều mà họ không được thỏa mãn nơi những thần tượng lãnh tụ hay một anh hùng dân tộc nào đó. Họ tìm thấy nơi Hài Nhi Giêsu điểm tuơng đồng, dễ gần với cuộc sống của những người dân nghèo nàn, phải vất vả một nắng hai sương kinh qua đêm trường tăm tối của thời cuộc. Chính sứ điệp Giáng Sinh đã lay động họ hơn bất cứ học thuyết chính trị xã hội nào. Truớc nền giáo dục đang có biểu hiện suy đồi trầm trọng, họ ý thức sâu xa hơn bài học đạo đức mà Ngôi Hai Thiên Chúa đang gửi trao cho muôn người, cho dù niềm tin ấy đối với họ có thể còn rất mơ hồ. Với thái độ thành kính trước hang đá nhỏ, những con người dù chưa “rửa tội” vẫn có thể hiểu được Đấng Cứu Chúa sinh ra nơi máng cỏ đơn hèn đã từng sống kiếp phàm nhân cách triệt để, chỉ vì minh chứng cho Tình Yêu – Nơi Ngài, giá trị của tình yêu tự hiến trở thành điểm tựa cho những tâm hồn muốn hy sinh xả kỷ vì hạnh phúc đồng bào, quê hương mình.
3. Liên đới trong nhu cầu tâm linh.
Đại lễ Giáng Sinh thu hút đông đảo những người trẻ khác biệt niềm tin không chỉ vì đáp ứng một niềm vui thuần túy. Hơn thế nữa, yếu tố tâm linh là nhu cầu cấp thiết cho người trẻ trong bối cảnh xã hội hôm nay. Họ đến với Hài Nhi Giêsu để có thế lấp đầy khoảng trống tâm hồn trước một xã hội, một nền giáo dục mất định hướng. “Đêm Thánh Vô Cùng” mở ra cho họ tương lai tối hậu để sống đúng phẩm giá của những con người đích thực. Chúng ta dễ dàng gặp thấy những người trẻ lương dân đứng cầu nguyện thành khẩn bên hang đá nhỏ trong đêm Giáng Sinh. Sự thành khẩn ấy cho ta thấy dấu hiệu khả quan của sứ điệp cứu độ.
Việt Nam, mảnh đất màu mỡ cho việc vun trồng những hạt mầm đức tin đang cựa mình nơi những tâm hồn trẻ. Đã đến lúc, chúng ta cần ưu tiên việc thực thi sứ vụ rao giảng Tin Mừng trong việc thấu hiểu và dấn thân hiện thực hóa dấu hiệu khả quan ấy theo lời mời gọi của Ngôi Hai giáng sinh làm người.
♫♪♫.♫♪♫.♫♪♫.
onsdag 2 december 2015
Tìm hiểu ý nghĩa của những ngọn nến
Từ hơn 5000 năm trước, nến đã trở thành một vật dụng thiết yếu đem lại ánh sáng cho loài người. Đến nay, mặc dù khoa học công nghệ phát triển nhưng sự tồn tại và tầm quan trọng của nến không hề mất đi. Nến như một biểu tượng linh hồn của ánh sáng trong đời sống tinh thần và vật chất của con người. Chúng ta hãy cùng tìm hiểu đôi điều thú vị về nến nhé.
Theo những ghi chép của lịch sử, nến có từ thời La Mã cổ đại. Họ dùng mỡ động vật của những loài có sừng và mỡ cừu đổ vào các ống giấy cuộn tròn. Sau đó có nhiều nguyên liệu khác nhau được thay thế để làm nến. Những người phụ nữ ở Châu Mĩ đã sử dụng quả mọng của bụi cây thanh mai để đốt cháy tạo nên ánh sáng và mùi hương. Tuy nhiên, việc làm này rất mất thời gian vì quá trình chiết xuất khá phức tạp. Người Trung Quốc thì sử dụng các ống bằng bánh bột gạo. Trong những năm cuối thế kỉ thứ 18, con người sử dụng cả dầu cá voi để đốt nến. Loại dầu này không mùi có khả năng cháy rất lâu. Tuy vậy, không dễ gì có thể kiếm được dầu của cá voi. Và cho đến thời hiện đại, các loại nhiên liệu đã được cải tiến như parafin, một tổ hợp của cacbon bão hòa, có khả năng cháy chậm và đặc biệt không gây mùi như khi sử dụng mỡ động vật.
Nến không chỉ được dùng để đốt cháy mang lại ánh sáng thông thường cho con người. Nến còn được dùng trong lễ hội tín ngưỡng tôn giáo. Nó thể hiện sự kính trọng và thiêng liêng. Không dừng lại ở đó, trong đời sống tinh thần của con người, ánh sáng lung linh huyền ảo của nến còn là biểu tượng của sự lãng mạn, cảm xúc đầm ấm. Vì vậy, nến được sử dụng khi con người ước nguyện, đám cưới, lễ tình nhân và sinh nhật.
Một điều vô cùng đặc biệt có lẽ bạn chưa biết, đó là mỗi màu sắc của nến mang ý nghĩa đặc trưng riêng. Không phải ai cũng biết sử dụng đúng loại nến để biểu đạt được ý nghĩa sau từng màu sắc. Dưới đây là ý nghĩa của một số màu nến thông dụng:
– Màu xanh lá cây thể hiện sự thành công về tài chính, may mắn khi tìm được công việc mới, sự chữa lành vết thương hay hạnh phúc trong hôn nhân.
– Màu đỏ thể hiện năng lượng sống, niềm đam mê, cảm xúc mãnh liệt trong tình yêu, và sự ấm áp. Vì vậy, người ta thường sử dụng nến đỏ trong đêm tân hôn của các cặp vợ chồng mới cưới.
– Màu vàng thể hiện sự sáng tạo, trí tuệ, sự tập trung, sức mạnh tinh thần và danh dự. Con người thường dùng nến màu vàng trong những nghi lễ để mang lại tính tập trung cao, tăng sự thuyết phục.
– Màu trắng thể hiện sự tinh khiết, trong trắng, một cảm giác thanh tịnh và bình yên.
– Màu hồng thể hiện sự dịu dàng, lãng mạn và tình cảm thuần khiết.
– Màu da cam thể hiện những điều tích cực, tinh thần phấn chấn và hứng khởi cho một khởi đầu mới, sự thành công và thịnh vượng của cuộc sống.
– Màu tím thường được sử dụng cùng với nến màu trắng để thể hiện sự dung hòa giữa trí tuệ và bản năng, tăng sự ngoại cảm, khôn ngoan trong công việc.
– Màu xanh da trời thể hiện sự bình yên của cuộc sống, sự bình tĩnh khi mất thăng bằng.
Trong cuộc sống hiện đại, con người còn biết kết hợp nến với mùi hương từ nguyên liệu thiên nhiên để điều trị sức khỏe trong cuộc sống bộn bề công việc. Đây được coi như là một phương pháp trị liệu bằng hương thơm kích thích khứu giác, xoa dịu các dây thần kinh khi bị căng thẳng. Bạn chỉ cần đốt một cây nến, thả mình trong những điệu nhạc nhẹ nhàng, thư giãn nghỉ ngơi, mùi hương của nến lan tỏa khiến cơ thể trở nên thoải mái, xua tan đi sự mệt mỏi. Những mùi hương được ưa chuộng như socola, bạc hà hay các mùi hoa quả như chanh, cherry, táo và mùi của hoa như hoa oải hương, hoa nhài, hoa hồng sẽ giúp cho cơ thể có được sự thư giãn thoải mái nhất.
Tuy nhiên, bạn phải biết sử dụng nến thơm một cách khoa học để có được những lợi ích tối ưu. Bạn không thể đốt nến trong một căn phòng chật hẹp, cửa sổ đóng kín mít. Như vậy bạn chỉ cảm thấy thêm ngột ngạt và khó thở, bạn không để nến ở những nơi dễ bắt lửa như rèm cửa, trên tủ sách như vậy có thể gây hỏa hoạn. Hãy tạo một không gian thoáng đãng, để hương thơm của nến có thể nhè nhẹ bay lan tỏa tạo nên sự thư thái tuyệt vời nhất. Hiện nay trên thị trường có rất nhiều loại nến thơm khác nhau, hãy chọn đúng loại nến được làm từ nguyên liệu tổng hợp tự nhiên, tránh các loại nến lạm dụng chất hóa học dễ gây những chất độc hại ảnh hưởng đến sức khỏe của bản thân.
Lời kết: Những điều đơn giản đôi khi cũng có những ý nghĩa riêng của nó. Hy vọng bài viết sẽ giúp bạn đọc hiểu thêm về một phần ý nghĩa của cuộc sống.
tisdag 1 december 2015
söndag 29 november 2015
fredag 27 november 2015
Không Còn Mùa Thu- Sáng tác Việt Anh- Video và trình bày UL
Không còn mùa thu, trăng rơi bên thềm
Không còn lời ru, mơ trên môi mềm
Em thơ, như mùa xuân đầu, nối dài đêm sâu
Anh làm mùa thu, cho em mơ màng
Anh làm lời ru, quấn quýt bên nàng
Em đi, tiếc gì thu vàng, tiếc gì xuân sang
Còn thương nhớ nhau, về thắp sao trời
Còn thương nhớ nhau, từng đêm bão tố
Tóc ướt trăng thề, lời yêu chưa nói trên môi vụng về
Đường ta đã qua, chìm khuất chân trời
Đường ta sẽ qua, nào ai biết tới
Chiều buông rã rời, ru lòng thôi mơ, ru buồn lên thơ.
* Chiều buông rã rời
Ru lòng thôi mơ, ru buồn lên thơ.
onsdag 25 november 2015
Anh Xin Lỗi Em....Lời thơ Uyên Love
Anh Xin Lỗi Em
Anh còn nợ em một câu xin lỗi
Noí dối hoài có tội lắm anh ơi
Tình trao môi sao người lại buông trôi
Để được gì khi em xa vời vợi
Về bên người anh nợ nần bối rối
Mối tình kia trôi nổi giữa đôi ta
Phủ kín anh bên” Gốc Đời” phong ba
Em chỉ là phần đàn bà hai ngã
Rẽ lối nào trong bản ngã nhân sinh
Chốn nghê thường, anh xin lỗi thanh minh
Vậy nơi nào là phương anh giữ trọn
Chữ chung tình gói gọn cho ” Người Dưng”
Uyên Love
Xin Lỗi Em - Kasim Hoàng Vũ
måndag 23 november 2015
PHỤ NỮ CON CHÁU VNCH RẠNG DANH CHO DÂN TỘC
Bruce Le
CỐ VẤN CỦA TỔNG THỐNG OBAMA LÀ MỘT CÔ GÁI TỊ NẠN NGƯỜI VIỆT NAM
36 năm về trước một người cha trẻ tuổi người Việt Nam tên là Frank Phú, để cứu người vợ trẻ và đ...ứa con gái mới biết đi của mình, ông đã xin thu thập gom góp vòng vàng của những người tị nạn đi cùng thuyền cho vào một cái túi nhỏ, kẹp giữa hai hàm răng và bơi đến tàu của cướp biển để thực hiện thỏa thuận nhờ kéo thuyền đến gần đảo Pulau Penang của Malaysia, và cuối cùng chiếc thuyền đến được một trại tị nạn tại Malaysia.
Đứa con gái mới biết đi ngày nào của ông Frank Phu, một cô gái tị nạn Việt Nam được gọi một cách sơ sài "thuyền nhân" trên đất Hoa Kỳ, Elizabeth Phú nay đã là một công dân Mỹ và là một người trong nhóm cố vấn Nhà Trắng tháp tùng cùng Tổng thống Obama trong chuyến đi 10 ngày tại hội nghị thượng đỉnh ASIAN 2015.
Elizabeth Phú, một phụ tá của Tổng thống Obama, người hoạt động trên chính sách Đông Nam Á, bao gồm tiếp cận cộng đồng tị nạn rời Việt Nam cùng với gia đình khi là một đứa trẻ.
Ảnh: (Susan Walsh / Associated Press)
lördag 21 november 2015
Nhân chứng sống kể lại cuộc trao trả tù binh tại Sông Thạch Hãn - Quảng Trị
TRAO ĐỔI TÙ BINH Khi tôi còn là nữ sinh, tôi không biết Cộng Sản là gì ! Dịp Tết Mậu Thân, Mẹ tôi mất 2 người anh, vì bị CS xử tử bằng cách chôn sống. Năm đó tôi đậu Tú Tài, tôi đã tình nguyện vào quân đội, bất kể sự cản trở của ba mẹ tôi, tôi dọa nếu tôi không vào quân đội, tôi sẽ không bao giờ lập gia đình. Sau khi tôi ra trường, tôi được thuyên chuyển làm việc ở Quân Đoàn I. Có dịp tôi đi công tác ở Quảng Trị, dịp đó tôi nhìn xung quanh từ vĩ tuyến 17, tôi mới nhận thấy rằng trong thời gian tôi là nữ sinh, được cấp sách đến trường, vui chơi với các bạn trong những buổi nhảy đầm, và cùng với các anh chị Luật Khoa cầm biểu ngữ chống chiến tranh, tôi thấy ân hận quá. Trong những năm đó, tôi đã được yên ấm như thế là nhờ công ơn người lính VNCH ... Trong một dịp công tác Quảng Trị năm 72, tôi và cô bạn tên Kim, lúc ấy Kim là Trưởng Phòng Xã Hội Tiểu Khu Quảng Trị. Chúng tôi tham dự việc trao trả tù binh do Ủy Ban Quân sự bốn bên giám sát. Với bản chất xảo quyệt sẵn có của Cộng Sản, họ đòi hỏi phía bên Quốc Gia chúng ta, phải trang bị quần áo bà ba màu nâu và những dôi dép râu (dép làm bằng vỏ xe, có quai tréo) cho các tù binh CS mặc, khi trao trả lại cho họ. Trong bộ đồ nâu ấy sẽ làm nổi bật lên nét ảm đạm, thê thảm của người tù ! Ngược lại, với bản chất chân thật của người miền Nam, chúng ta không đòi hỏi gì họ, chỉ mong họ sớm trả lại tự do cho các chiến hữu của chúng ta càng sớm càng tốt mà thôi. Khi tù nhân đầu tiên được trao trả bước ra khỏi căn lều nhỏ, Kim nhìn thấy và đã nhận ra sự xảo quyệt của họ. Người tù binh VNCH đã được bọn họ "trang điểm" trong quần tây xám, áo sơ mi trắng, giầy, nón thật tươm tất và có xách tay nữa, ho đã ngụy tạo hình ảnh người tù binh giống như một thư sinh sắp được đi dạo phố Hà Nội vậy, để che đậy bên trong là một bộ xương bọc da, vì đói khát lâu ngày ... Cái ngụy tạo trắng trợn ấy là một điều họ muốn cho Quốc tế nhìn qua ống kính của các phóng viên để so sánh hình ảnh của các tù binh hai phía. Kim đã nhận ra ngay cái dụng ý gian manh đó của người Cộng Sản. Để đối đầu lại với họ, trong khi dìu người tù binh đầu tiên vừa được trao trả, Kim đã nói khẽ vào tai anh ta : "anh bình tĩnh nhé, đã có chúng tôi đây, vừa đi, vừa vất hết tất cả những gì thuộc về họ". Hiểu ý ngay nên anh đã vừa đi vừa cởi, vừa vất hết và khi đến bờ sông để xuống ca-nô, anh chỉ còn lại trên người chiếc quần đùi cũ kỹ bạc màu, và phơi bày rõ những ống xương tay, chân khẳng khiu ... Đồng loạt các bạn tù đi phía sau anh đều làm cùng động tác, quần, áo, giầy, nón vất ngổn ngang theo dọc đường đi và những tiếng hô to đả đảo CS vang dội một góc trời của bờ sông Thạch-Hãn đã dạy cho Việt Cộng một bài học đau đớn về hành động gian manh của chúng. Có một Sĩ Quan v+ tên là Dũng đã hằn học đánh thật mạnh vào vai Kim và quát : - Cô xách động tinh thần tù binh phải không ? Kim hét to về hành động bỉ ổi đánh phụ nữ ngay trước mặt Ủy Ban Quân Sự bốn bên, đúng là hành động của sĩ quan VC ! Sau đó cuộc trao đổi tù binh phải tạm ngưng vài giờ để bốn bên cùng họp lại ... Sự dũng cảm của chiến sĩ tù binh chúng ta là các anh đã giấu trong người những mảnh vải vẽ hình cờ vàng ba sọc đỏ, và những chiếc quạt giấy xếp bằng tay, mà chúng không nghi ngờ khi mở ra là hình cờ vàng Quốc gia hay những hàng chữ đả đảo Cộng Sản, các anh đã đưa cao khỏi đầu cho mọi người thấy khi vừa bước qua khỏi hàng ranh của chúng. Khi những tù binh VC được quyền rời đất tự do để về phần đất của họ, thì những người tù ấy đã đi hàng ba và tay họ nắm chặt tay nhau trước sự ngạc nhiên của mọi người, cho đến lúc một người nào trong số họ giựt được tay ra và vừa chạy ngược lại vừa la to lên : "Tôi xin ở lại" ... thì lúc ấy các quân nhân miền Nam chạy vội ra, bảo vệ anh ta ngay lập tức, và đưa vào căn lều cạnh đó, và trao họ cho chúng tôi để giúp họ những gì họ cần ... Sau nầy chúng tôi tìm hiểu qua các tù binh vượt thoát được, họ đã cho biết là - lệnh ngầm, họ phải nắm chặt tay nhau để không ai có thể vùng chạy ngược trở lại, vì họ biết chắc rằng hầu hết các tù binh đều muốn ở lại miền Nam, khi họ hiểu rõ đời sống sung túc và tự do ở bên nầy. . Và ngược lại, trong số tù binh của VNCH chỉ có duy nhất một người xin ở lại với VC mà thôi, sau nầy chúng tôi được biết, đó là tên VC được chúng dùng tên và số quân của một tù binh đã chết, và gài người của chúng vào, để cho quốc tế thấy là cũng có người muốn ở lại với bọn chúng ... Công viêc trao đổi tù binh tiếp nối mỗi tuần từ ba ngày đến năm ngày như thế ròng rã hơn ba tháng liền. Kim và các bạn của tôi đã làm việc với hết sức nhiệt thành ... Ba mươi tháng tư 75, ngày đoạn trường mà tất cả đoàn Phượng Hoàng đã xếp đôi cánh gãy. Một số chị em chúng tôi đã phải rũ cánh trong những trại tù khổ sai dã man ấy, trong đó có Kim !!! … Tôi cũng là một Phượng Hoàng NQN tầm thường. Ngày xưa tôi cũng chỉ làm công tác thường xuyên của người nữ QN Xã Hội với tấm lòng yêu quê hương xứ sở mà thôi. Nên lúc nào tôi cũng trân trọng nhũng thành tích mà các bạn tôi, hay nói chung là của đoàn Phượng Hoàng NQN đã gặt hái được để cùng hãnh diện chung. Tôi viết những dòng chữ ngày hôm nay để vạch trẩn sự dối trá của CS, và cũng để xác định rằng tôi luôn luôn hãnh diện là nữ Quân Nhân Quân Lực VNCH.
Chùm ảnh động tuyệt đẹp của những bông hoa đang khoe sắc
Khoảnh khắc rực rỡ và đẹp nhất trong cuộc đời một bông hoa đã được lưu lại chỉ trong một vài khung hình
Tất cả các bức hình động ngoạn mục này đều được tách ra từ đoạn video time-lapse của nghệ sĩ người Nhật Bản Yutaka Kitamura có một cái tên rất kỳ lạ là "Touched by Strangers" (Tạm dịch: Xúc động bởi người lạ). Sau đó, chúng đã được đưa lên trang mạng xã hội Tumblr, kèm theo một vài dòng thơ đầy xúc cảm của nhà thơ Shane Koyczan: "Tôi ngồi trước những bông hoa, hy vọng rằng chúng sẽ chỉ cho tôi về nghệ thuật "bừng nở"". Quả thực, lời thơ đã làm cho các bức ảnh có ý nghĩa sâu sắc hơn và tăng thêm xúc cảm cho người xem về những hình ảnh động rất tuyệt vời này.
Tất cả các bức hình động ngoạn mục này đều được tách ra từ đoạn video time-lapse của nghệ sĩ người Nhật Bản Yutaka Kitamura có một cái tên rất kỳ lạ là "Touched by Strangers" (Tạm dịch: Xúc động bởi người lạ). Sau đó, chúng đã được đưa lên trang mạng xã hội Tumblr, kèm theo một vài dòng thơ đầy xúc cảm của nhà thơ Shane Koyczan: "Tôi ngồi trước những bông hoa, hy vọng rằng chúng sẽ chỉ cho tôi về nghệ thuật "bừng nở"". Quả thực, lời thơ đã làm cho các bức ảnh có ý nghĩa sâu sắc hơn và tăng thêm xúc cảm cho người xem về những hình ảnh động rất tuyệt vời này.
fredag 20 november 2015
tisdag 17 november 2015
Nguyễn Mai Trung Tuấn - Trần Quốc Toản thời đại
Nguyên Thạch (Danlambao) - Mến mộ Nguyễn Mai Trung Tuấn, người dám đứng lên hô to những khẩu hiệu chống cộng, trẻ bị tù ở tuổi 15.
Hèn hạ quá một bầy đàn cộng sản
Hiếp dân lành, hiếp cả tuổi mười lăm
Việt Nam giờ đây là một nhà tù vĩ đại giam cầm
Xưa Trần Quốc Toản hào hùng, lịch sử trân quí
Nay có Nguyễn Mai Trung Tuấn quyết chí kiên cường
Em là niềm hy vọng... là tình thương
Thế hệ trẻ trên con đường cứu quốc.
Lời của em?
Hào hùng
Chân thật
Đánh thức ai kia tỉnh giấc ngủ vùi
Em hiên ngang trước roi điện, dùi cui
Hô to cảm nhận: Việt Nam Cộng Hòa là niềm an vui cho dân tộc.
Em hét lớn: Cộng sản là tội đồ, là những tên mất gốc
Là bọn hung tàn gây tang tóc, nhiễu nhương
Quì lạy Tàu cộng, bán biển đất, bán Quê Hương
Đẩy cả dân tộc vào con đường nô bộc.
Chúng là quân phản bội, quên tổ tiên, quên nguồn gốc
Chúng đã gieo bao tang tóc bần hàn
Nơi chúng đến?
Dầy dẫy oán than
Ôi đất nước vạn ngàn thống khổ!.
Noi gương em, toàn dân hãy đứng lên lật đổ
Mau vùng lên cùng tuổi 15 thách đố cả cường quyền
Còn cộng sản?
Không bao giờ dân tộc được bình yên
Lời em gọi: "Đồng bào ơi, cả hai miền đứng dậy".
söndag 15 november 2015
Hận Thù Nào Nên Bỏ, Hận Thù Nào Nên Giữ?
1.- Hận thù nên giữ hay nên bỏ?: Gần đây có một số người kể cả một vài trí thức cho rằng đã hơn 40 năm qua từ sau ngày 30/4/1975, Người Việt Quốc Gia cần nên xóa bỏ hận thù với Việt Cộng vì thời gian đã quá đủ dài đối với một đời người, kéo dài thêm hận thù sẽ chẳng có lợi ích gì mà còn làm cho cái hố ngăn cách giữa người Việt với nhau không thể khỏa lấp được. Lời phát ngôn của những người nầy, hoặc là do lòng nhẹ dạ, bao dung mà không nhìn sâu vấn đề, hoặc do mê hoặc bởi những lời ton hót của bạo quyền, hoặc do chính những cán bộ của bạo quyền tung ra để lừa phỉnh những kẻ nhẹ dạ, dễ tin, dễ gạt để lùa họ vào “mê hồn trận” của nghị quyết 36.
2.- Tinh thần chung của dân tộc Việt Nam là lòng vị tha, vì lòng vị tha nên không có hận thù lâu dài, thông thường việc gì đã qua thì cứ cho nó qua luôn, tuy nhiên những hận thù đều có nguyên do riêng của nó, khó mà nói nên bỏ hay nên giữ một cách hời hợt, tổng quát vì mọi nguyên do của sự nên bỏ hay nên giữ lòng hận thù đều tùy thuộc vào hoàn cảnh của từng sự việc và kẻ đã mang lại hận thù đó là ai và mức độ hận thù đó ra sao.
3.- Những hận thù có thể xoá bỏ: Có những hận thù cá nhân giữa những bạn bè hay giữa những tập hợp của Người Việt Quốc Gia với nhau, đôi khi có nhiều tranh luận gay gắt tưởng chừng như “huyết hải thâm thù”, nhưng thông thường dễ xóa bỏ, dễ bắt tay ngồi lại với nhau trước những lợi ích của công việc chung, hay khi một công việc chung nào đó đã nảy sinh ra sự hiềm khích mà nay đã được giải quyết xong hoặc một bên tự nhận ra có lỗi thì sự hiềm khích cũng tự nhiên không còn mấy ai nhắc tới nữa, cho nên mới có câu danh ngôn “nghĩa tử là nghĩa tận”.
4.- Những hận thù không thể xóa bỏ được: Có những hận thù mà ngàn đời không thể xóa bỏ được khi những kẻ gây ra hận thù đó là những kẻ xâm lăng, những kẻ giết dân hại nước, những kẻ cúi đầu trước kẻ thù bạo ngược để bán nước cho ngoại bang.
a.- Nếu dân tộc Việt Nam xoá bỏ hận thù trước kẻ xâm lăng nhà Hán như nhiều nước khác ở bên Tàu thì chắc chắn lịch sử của chúng ta không bao giờ có Hai Bà Trưng sau hơn một trăm năm nô lệ, không có Bà Triệu, không có Mai Hắc Đế, không có Triệu Việt Vương, không có những nhà yêu nước như dòng họ Khúc Thừa Dụ, Khúc Thừa Mỹ, v.v.. và chắc chắc cũng không có được Ngô Quyền đánh đuổi quân Nam Hán để giải phóng đất nước sau hơn một ngàn năm nô lệ để đất nước Việt Nam vẫn còn tồn tại và chúng ta có được sự hiện hữu ngày hôm nay.
Bọn nhà Hán tàn bạo khi xâm lăng nước ta đã gieo rắc biết bao điều tan thương cho dân tộc Việt Nam, gây bao nổi hận thù chồng chất mà lịch sử đã ghi nhận, sau hơn một trăm năm hận thù đó được gìn giữ mới có cuộc khởi nghĩa của Hai Bà Trưng. Sau thời kỳ Hai Bà Trưng, ngọn lửa hận thù của dân tộc Việt Nam luôn được nung nấu liên tục trong lòng người dân Việt gần một ngàn năm nữa mới nảy sanh ra được ông Ngô Quyền nổi lên đáng đuổi quân Nam Hán, dựng nên nền độc lập cho đất nước ta.
b.- Những kẻ giết dân hại nước như Trần Ích Tắc, như vua Lê Chiêu Thống khi trở về Thăng Long, nếu như thời đó mà nhân dân ta không nghĩ tới hận thù do họ gây ra thì làm sao có được những bậc đại anh hùng như Trần Hưng Đạo, như ba anh em Nguyễn Huệ xuất hiện để cứu nước?
c.- Đối với bạo quyền Việt cộng thì sao?: Những kẻ giết dân hại nước như bọn Việt cộng thì lại còn tệ hại hơn nhiều, tuy họ là người Việt Nam, cùng chung dòng máu đỏ da vàng với chúng ta, nhưng tinh thần và não bộ họ không phải là tinh thần và não bộ của người Việt Nam, họ là người của Cộng sản quốc tế tam vô: vô tổ quốc, vô gia đình, vô tôn giáo. Hơn bốn ngàn năm lịch sử dựng nước và giữ nước, dân tộc Việt Nam không có chỗ đứng cho loại người nầy.
Từ lúc Hồ Chí Minh mang tinh thần của Cộng sản quốc tế tam vô nầy về nước cho đến nay đã gần hơn 75 năm, tính lại đủ để thấy đất nước Việt Nam đã trải qua biết bao nhiêu là thảm trạng, từ việc sáng chế ra những vụ khủng bố giết người vô tội, như mổ bụng người dồn trấu, chặt đầu người thả trôi sông, giết hàng loạt người trong Tết Mậu Thân 1968, tàn sát dân vô tội mà không cần phân biệt già trẻ, bé lớn trên đường lánh nạn, không những trên những Đại Lộ Kinh Hoàng vào mùa hè năm 1972 mà còn ở khắp hang cùng ngõ hẻm khắp nơi trên đất nước, tàn sát nhiều chục ngàn người dân tị nạn một cách không thương tiếc trên Liên tỉnh lộ 7B năm 1975. Như thế vẫn còn chưa đủ, sau khi chiếm trọn miền Nam vào ngày 30/4/1975, bọn chúng còn thi hành một chánh sách giết người, diệt chủng tàn bạo qua các trại tù mệnh danh là “trại học tập cải tạo” và “vùng kinh tế mới”.
Qua những hành động như vậy, chứng tỏ cho chúng ta thấy rằng, bạo quyền Việt cộng không phải là người Việt Nam mà chúng thật sự là một tập thể của bọn xâm lăng quốc tế, hay nói đúng hơn là tay sai của Nga Sô và Trung Cộng. Bọn chúng đã được bọn vô thần quốc tế Mác-Lê-Mao uốn nắn, huấn luyện để tách rời nguồn cội Việt Nam và trở thành một bọn người tay sai chuyên nghiệp cho họ, xua quân đội của chúng là nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa ở miền Bắc vào xâm lăng nước Việt Nam Cộng Hòa ở miền Nam Việt Nam. Bởi vậy, trước cổng nhà mồ của tên bạo chúa cuồn sát Lê Duẩn có ghi rõ dòng chữ, đại khái như sau: “Ta đánh là đánh cho Trung Cộng và Liên Sô”. Rõ ràng như vậy, chết rồi mà vẫn còn để lời xác nhận, hãnh diện về việc làm xấu xa, tồi bại của mình, lưu lại những dòng chữ trên mục đích là để truyền bá cho hậu thế con cháu của bọn chúng noi theo, tiếp tục làm chư hầu và cũng sẽ tiếp tục đem sanh mạng của người Việt Nam để phục vụ cho quan thầy Nga Sô và Trung Cộng. Dân tộc Việt Nam thuần túy yêu nước không có bọn người nầy.
Nếu vì thấy họ mang danh là người Việt Nam, vì thấy họ nói tiếng Việt, có dòng máu đỏ, da vàng mà cứ tưởng họ là người Việt Nam như mình rồi nghe lời một số tay sai, cò mồi của họ mà vội quên đi lòng thù hận mà chính họ đã liên tục gieo rắc từ hơn 75 năm qua, thì muôn đời dân tộc Việt sẽ bị chìm đắm trong vòng nô lệ, sẽ bị Hán hóa, bị Liên Sô hoá mà không bao giờ có thể trổi dậy được.
d.-Người Việt ở hải ngoại không xóa bỏ hận thù: Đúng vậy, vì nếu nghe lời khuyên của một số người nói trên mà xoá bỏ hận thù đối với bạo quyền thì ở hải ngoại nầy sẽ không có sự hiện hữu những đảng phái, những tổ chức chống Cộng để có những tiếng nói thay cho tiếng nói của đồng bào trong nước, không có những cảnh tượng người Việt yêu nước cùng đứng chung dưới ngọn cờ vàng ba sọc đỏ để bày tỏ lòng yêu nước của dân tộc mình, để cùng với đồng bào trong nước đoàn kết, noi theo gương người xưa đứng lên tranh đấu hầu lật đổ bạo quyền Việt cộng bán nước và xây dựng lại quê hương.
Nếu hận thù nầy được xóa bỏ thì bọn thái thú Việt Cộng sẽ chánh thức, công khai từng bước dâng đất nước cho Tàu mà chúng đã âm thầm ký kết trong hội nghị Thành Đô, qua đó, dân tộc Việt Nam rồi đây sẽ bị Hán hoá, nước Việt Nam sẽ biến thành một quận lỵ, một tỉnh lỵ như Vân Nam, như Tân Cương, như Quảng Đông, Quảng Tây, v.v…
Vào Ngày Quốc Hận 30/4, ngày Quân Lực VNCH 19/6 và những lần các Cộng Đồng Người Việt Tự Do ở hải ngoại tổ chức những cuộc biểu tình chống Cộng, chúng ta thấy hàng hàng lớp lớp đồng bào siết tay nhau diễn hành biểu dương lực lượng dưới những rừng Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ, một biểu tượng cho Dân Chủ, Tự Do, để chống lại sự cai trị hà khắc của bạo quyền Việt cộng. Đó là một minh chứng hùng hồn rằng Người Việt ở hải ngoại không xóa bỏ hận thù đối với bọn Việt cộng xâm lăng và bọn Việt gian tay sai, bán nước.
5.- Thay lời kết
Là con cháu của vua Lạc Long Quân và Bà Âu Cơ, mang dòng máu anh hùng và kiên cường bất khuất của tiền nhân trải qua hơn bốn ngàn năm dựng nước và giữ nước, thử hỏi giờ đây người Việt Nam chúng ta hiện nay có nên xóa bỏ hận thù đối với bọn thái thú tự nguyện bán nước nầy không? Có thể nói mà không sợ lầm lẫn là trăm lần không, vạn lần không, chỉ trừ khi nào bọn chúng thật sự giác ngộ và trở về với cội nguồn của dân tộc.
Sau khi đánh bại giặc Nguyên, vua tôi nhà Trần đã đối xử tử tế với bọn tù binh và trả họ về Tàu một cách nhân hậu. Sau khi đánh bại giặc Minh, vua tôi nhà Hậu Lê cũng làm như thế. Sau khi đánh bại giặc Thanh, vua Quang Trung cũng làm như thế.
Những điều đó mặc nhiên chứng tỏ lòng độ lượng và nhân hậu của dân tộc Việt Nam cao thượng tới mức độ nào. Đối với giặc thù tàn bạo phương Bắc mà tiền nhân của chúng ta còn nhân hậu như vậy, cho nên, nếu bạo quyền Việt cộng nhận chân ra việc nầy để sớm giác ngộ thì trong tương lai, đất nước chắc chắn sẽ tránh khỏi những thảm cảnh núi xương sông máu. Bạo quyền
Prenumerera på:
Inlägg (Atom)