Thuở xưa, khi Thượng đế bắt đầu tạo một người cha cho trẻ con trên trần gian, Người đã tạc một thân hình thật cao lớn.
Thấy vậy, nữ thần liền hỏi: “Thưa Ngài, trẻ con chỉ là những sinh linh bé nhỏ, vậy Ngài tạo ra người cha cao lớn như vậy có ích gì? Ông ấy phải quỳ gối nếu muốn bắn bi với con trai, phải cúi thấp người nếu muốn ẵm con vào giường ngủ, còn nếu muốn hôn lên trán con, ông ấy cũng phải khom lưng xuống. Thật bất tiện”.
Thượng đế mỉm cười: “Đúng vậy! Nhưng nếu ta tạo ra người cha chỉ bé xíu bằng đứa trẻ thôi, thì sau này khi lớn lên, đứa trẻ sẽ ngước nhìn và ngưỡng mộ ai?”.
Thượng đế tiếp tục tạo một đôi bàn tay to lớn, gân guốc cho người cha. Nữ thần lắc đầu khó hiểu: “Ngài đã cân nhắc chưa? Với bàn tay quá khổ như vậy, ông ấy sẽ không thể thay tã hay đơm nút áo cho con, cũng không thể cột tóc cho con gái”. Thượng đế vẫn mỉm cười khoan dung: “Ta biết chứ. Nhưng chỉ có đôi tay to lớn đó mới có thể chứa hết những thứ linh tinh mà đứa nhỏ lôi từ túi áo ra khoe vào mỗi cuối ngày, và đôi tay ấy vừa đủ để đứa con có thể gục mặt vào khóc mỗi khi bị bạn bắt nạt”. Rồi Thượng đế tạo tiếp một bờ vai rộng và một đôi cánh tay cứng cáp. Nữ thần chăm chú nhìn và không giấu được vẻ ngạc nhiên, lo lắng: “Thưa Thượng đế, người cha như thế làm sao ôm con vào lòng được?”. Với nụ cười độ lượng, Thượng đế trả lời: “Người mẹ sẽ ôm con vào lòng còn người cha chỉ cần có đôi vai vững chắc để làm ngựa cho con cưỡi và mỗi khi ngủ gật trên đường, đứa con có thể tựa đầu trên đôi vai ấy”. Một lát sau, thấy Thượng đế tạo đôi bàn chân to lớn cho người cha, nữ thần lại thắc mắc, trong khi Thượng đế chỉ mỉm cười: “Đôi chân ấy có thể làm xích đu cho con cưỡi và chỉ có đôi chân ấy mới có thể dọa cho bọn chuột hoảng sợ bỏ chạy trước khi bọn chúng làm cho đứa trẻ khóc thét”. Cuối cùng, sau một thoáng suy tư, Thượng đế thêm vào trái tim người cha những giọt nước mắt. Rồi Người quay sang hỏi nữ thần: “Giờ thì ngươi hiểu rồi chứ? Người cha cũng sẽ khóc khi thấy con mình đau khổ hay thất bại, người cha cũng sẽ khóc vì vui mừng khi thấy con mình nên người và thành công. Nhưng nước mắt của người cha chỉ chảy trong tim...”. Nữ thần lặng im, hình dung về người cha hoàn hảo của tất cả trẻ con trên thế gian này.
Thượng đế mỉm cười: “Đúng vậy! Nhưng nếu ta tạo ra người cha chỉ bé xíu bằng đứa trẻ thôi, thì sau này khi lớn lên, đứa trẻ sẽ ngước nhìn và ngưỡng mộ ai?”.
Thượng đế tiếp tục tạo một đôi bàn tay to lớn, gân guốc cho người cha. Nữ thần lắc đầu khó hiểu: “Ngài đã cân nhắc chưa? Với bàn tay quá khổ như vậy, ông ấy sẽ không thể thay tã hay đơm nút áo cho con, cũng không thể cột tóc cho con gái”. Thượng đế vẫn mỉm cười khoan dung: “Ta biết chứ. Nhưng chỉ có đôi tay to lớn đó mới có thể chứa hết những thứ linh tinh mà đứa nhỏ lôi từ túi áo ra khoe vào mỗi cuối ngày, và đôi tay ấy vừa đủ để đứa con có thể gục mặt vào khóc mỗi khi bị bạn bắt nạt”. Rồi Thượng đế tạo tiếp một bờ vai rộng và một đôi cánh tay cứng cáp. Nữ thần chăm chú nhìn và không giấu được vẻ ngạc nhiên, lo lắng: “Thưa Thượng đế, người cha như thế làm sao ôm con vào lòng được?”. Với nụ cười độ lượng, Thượng đế trả lời: “Người mẹ sẽ ôm con vào lòng còn người cha chỉ cần có đôi vai vững chắc để làm ngựa cho con cưỡi và mỗi khi ngủ gật trên đường, đứa con có thể tựa đầu trên đôi vai ấy”. Một lát sau, thấy Thượng đế tạo đôi bàn chân to lớn cho người cha, nữ thần lại thắc mắc, trong khi Thượng đế chỉ mỉm cười: “Đôi chân ấy có thể làm xích đu cho con cưỡi và chỉ có đôi chân ấy mới có thể dọa cho bọn chuột hoảng sợ bỏ chạy trước khi bọn chúng làm cho đứa trẻ khóc thét”. Cuối cùng, sau một thoáng suy tư, Thượng đế thêm vào trái tim người cha những giọt nước mắt. Rồi Người quay sang hỏi nữ thần: “Giờ thì ngươi hiểu rồi chứ? Người cha cũng sẽ khóc khi thấy con mình đau khổ hay thất bại, người cha cũng sẽ khóc vì vui mừng khi thấy con mình nên người và thành công. Nhưng nước mắt của người cha chỉ chảy trong tim...”. Nữ thần lặng im, hình dung về người cha hoàn hảo của tất cả trẻ con trên thế gian này.
Inga kommentarer:
Skicka en kommentar