måndag 31 mars 2014
söndag 30 mars 2014
fredag 28 mars 2014
onsdag 26 mars 2014
Sự tích về người cha
Thuở xưa, khi Thượng đế bắt đầu tạo một người cha cho trẻ con trên trần gian, Người đã tạc một thân hình thật cao lớn.
Thấy vậy, nữ thần liền hỏi: “Thưa Ngài, trẻ con chỉ là những sinh linh bé nhỏ, vậy Ngài tạo ra người cha cao lớn như vậy có ích gì? Ông ấy phải quỳ gối nếu muốn bắn bi với con trai, phải cúi thấp người nếu muốn ẵm con vào giường ngủ, còn nếu muốn hôn lên trán con, ông ấy cũng phải khom lưng xuống. Thật bất tiện”.
Thượng đế mỉm cười: “Đúng vậy! Nhưng nếu ta tạo ra người cha chỉ bé xíu bằng đứa trẻ thôi, thì sau này khi lớn lên, đứa trẻ sẽ ngước nhìn và ngưỡng mộ ai?”.
Thượng đế tiếp tục tạo một đôi bàn tay to lớn, gân guốc cho người cha. Nữ thần lắc đầu khó hiểu: “Ngài đã cân nhắc chưa? Với bàn tay quá khổ như vậy, ông ấy sẽ không thể thay tã hay đơm nút áo cho con, cũng không thể cột tóc cho con gái”. Thượng đế vẫn mỉm cười khoan dung: “Ta biết chứ. Nhưng chỉ có đôi tay to lớn đó mới có thể chứa hết những thứ linh tinh mà đứa nhỏ lôi từ túi áo ra khoe vào mỗi cuối ngày, và đôi tay ấy vừa đủ để đứa con có thể gục mặt vào khóc mỗi khi bị bạn bắt nạt”. Rồi Thượng đế tạo tiếp một bờ vai rộng và một đôi cánh tay cứng cáp. Nữ thần chăm chú nhìn và không giấu được vẻ ngạc nhiên, lo lắng: “Thưa Thượng đế, người cha như thế làm sao ôm con vào lòng được?”. Với nụ cười độ lượng, Thượng đế trả lời: “Người mẹ sẽ ôm con vào lòng còn người cha chỉ cần có đôi vai vững chắc để làm ngựa cho con cưỡi và mỗi khi ngủ gật trên đường, đứa con có thể tựa đầu trên đôi vai ấy”. Một lát sau, thấy Thượng đế tạo đôi bàn chân to lớn cho người cha, nữ thần lại thắc mắc, trong khi Thượng đế chỉ mỉm cười: “Đôi chân ấy có thể làm xích đu cho con cưỡi và chỉ có đôi chân ấy mới có thể dọa cho bọn chuột hoảng sợ bỏ chạy trước khi bọn chúng làm cho đứa trẻ khóc thét”. Cuối cùng, sau một thoáng suy tư, Thượng đế thêm vào trái tim người cha những giọt nước mắt. Rồi Người quay sang hỏi nữ thần: “Giờ thì ngươi hiểu rồi chứ? Người cha cũng sẽ khóc khi thấy con mình đau khổ hay thất bại, người cha cũng sẽ khóc vì vui mừng khi thấy con mình nên người và thành công. Nhưng nước mắt của người cha chỉ chảy trong tim...”. Nữ thần lặng im, hình dung về người cha hoàn hảo của tất cả trẻ con trên thế gian này.
Thượng đế mỉm cười: “Đúng vậy! Nhưng nếu ta tạo ra người cha chỉ bé xíu bằng đứa trẻ thôi, thì sau này khi lớn lên, đứa trẻ sẽ ngước nhìn và ngưỡng mộ ai?”.
Thượng đế tiếp tục tạo một đôi bàn tay to lớn, gân guốc cho người cha. Nữ thần lắc đầu khó hiểu: “Ngài đã cân nhắc chưa? Với bàn tay quá khổ như vậy, ông ấy sẽ không thể thay tã hay đơm nút áo cho con, cũng không thể cột tóc cho con gái”. Thượng đế vẫn mỉm cười khoan dung: “Ta biết chứ. Nhưng chỉ có đôi tay to lớn đó mới có thể chứa hết những thứ linh tinh mà đứa nhỏ lôi từ túi áo ra khoe vào mỗi cuối ngày, và đôi tay ấy vừa đủ để đứa con có thể gục mặt vào khóc mỗi khi bị bạn bắt nạt”. Rồi Thượng đế tạo tiếp một bờ vai rộng và một đôi cánh tay cứng cáp. Nữ thần chăm chú nhìn và không giấu được vẻ ngạc nhiên, lo lắng: “Thưa Thượng đế, người cha như thế làm sao ôm con vào lòng được?”. Với nụ cười độ lượng, Thượng đế trả lời: “Người mẹ sẽ ôm con vào lòng còn người cha chỉ cần có đôi vai vững chắc để làm ngựa cho con cưỡi và mỗi khi ngủ gật trên đường, đứa con có thể tựa đầu trên đôi vai ấy”. Một lát sau, thấy Thượng đế tạo đôi bàn chân to lớn cho người cha, nữ thần lại thắc mắc, trong khi Thượng đế chỉ mỉm cười: “Đôi chân ấy có thể làm xích đu cho con cưỡi và chỉ có đôi chân ấy mới có thể dọa cho bọn chuột hoảng sợ bỏ chạy trước khi bọn chúng làm cho đứa trẻ khóc thét”. Cuối cùng, sau một thoáng suy tư, Thượng đế thêm vào trái tim người cha những giọt nước mắt. Rồi Người quay sang hỏi nữ thần: “Giờ thì ngươi hiểu rồi chứ? Người cha cũng sẽ khóc khi thấy con mình đau khổ hay thất bại, người cha cũng sẽ khóc vì vui mừng khi thấy con mình nên người và thành công. Nhưng nước mắt của người cha chỉ chảy trong tim...”. Nữ thần lặng im, hình dung về người cha hoàn hảo của tất cả trẻ con trên thế gian này.
Sự tích về người Mẹ
Ngày xưa, khi tạo ra người Mẹ đầu tiên trên thế gian, ông Trời đã làm việc miệt mài suốt sáu ngày liền, quên ăn quên ngủ mà vẫn chưa xong việc.Thấy vậy một vị thần bèn hỏi:
“Tại sao ngài lại mất quá nhiều thời giờ cho... tạo vật này?”
Ông Trời đáp: “Ngươi thấy đấy. Đây là một tạo vật cực kì phức tạp gồm hơn hai trăm bộ phận có thể thay thế nhau và cực kì bền bỉ, nhưng lại không phải là gỗ đá vô tri vô giác. Tạo vật này có thể sống bằng nước lã và thức ăn thừa của con, nhưng lại đủ sức ôm ấp trong vòng tay nhiều đứa con cùng một lúc. Nụ hôn của nó có thể chữa lành mọi vết thương, từ vết trầy trên đầu gối cho tới một trái tim tan nát. Ngoài ra ta định ban cho vật này có sáu đôi tay”
Vị thần nọ ngạc nhiên: “Sáu đôi tay? Không thể tin được!”. Ông Trời đáp lại: “Thế còn ít đấy. Nếu nó có ba đôi mắt cũng chưa chắc đã đủ”. “Vậy thì ngài sẽ vi phạm các tiêu chuẩn về con người do chính ngài đặt ra trước đây”, vị thần nói.
Ông Trời gật đầu thở dài: “Đành vậy. Sinh vật này là vật ta tâm đắc nhất trong những gì ta đã tạo ra, nên ta dành mọi sự ưu ái cho nó. Nó có một đôi mắt nhìn xuyên qua cánh cửa đóng kín và biết được lũ trẻ đang làm gì. Đôi mắt thứ hai ở sau gáy để nhìn thấy mọi điều mà ai cũng nghĩ là không thể biết được. Đôi mắt thứ ba nằm trên trán để nhìn thấu ruột gan của những đứa con lầm lạc. Và đôi mắt này sẽ nói cho những đứa con đó biết rằng Mẹ chúng luôn hiểu, thương yêu và sẵn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của chúng, dù bà không hề nói ra”.
Vị thần nọ chạm vào tạo vật mà ông Trời đang bỏ công cho ra đời và kêu lên: “Tại sao nó lại mềm mại đến thế?”. Ông trời đáp: “Vậy là ngươi chưa biết. Tạo vật này rất cứng cỏi. Ngươi không thể tưởng tượng nổi những khổ đau mà tạo vật này sẽ chịu đựng và những công việc mà nó phải hoàn tất trong cuộc đời.”
Vị thần dường như phát hiện ra điều gì, bèn đưa tay sờ lên má người Mẹ đang được ông Trời tạo ra “Ồ, thưa ngài. Hình như ngài để rớt cái gì ở đây”.
“Không phải. Đó là những giọt nước mắt đấy”, ông Trời thở dài.
“Nước mắt để làm gì, thưa ngài?”, vị thần hỏi.
“Để bộc lộ niềm vui, nỗi buồn, sự thất vọng, đau đớn, đơn độc và cả lòng tự hào – những thứ mà người Mẹ nào cũng sẽ trải qua”.
“Tại sao ngài lại mất quá nhiều thời giờ cho... tạo vật này?”
Ông Trời đáp: “Ngươi thấy đấy. Đây là một tạo vật cực kì phức tạp gồm hơn hai trăm bộ phận có thể thay thế nhau và cực kì bền bỉ, nhưng lại không phải là gỗ đá vô tri vô giác. Tạo vật này có thể sống bằng nước lã và thức ăn thừa của con, nhưng lại đủ sức ôm ấp trong vòng tay nhiều đứa con cùng một lúc. Nụ hôn của nó có thể chữa lành mọi vết thương, từ vết trầy trên đầu gối cho tới một trái tim tan nát. Ngoài ra ta định ban cho vật này có sáu đôi tay”
Vị thần nọ ngạc nhiên: “Sáu đôi tay? Không thể tin được!”. Ông Trời đáp lại: “Thế còn ít đấy. Nếu nó có ba đôi mắt cũng chưa chắc đã đủ”. “Vậy thì ngài sẽ vi phạm các tiêu chuẩn về con người do chính ngài đặt ra trước đây”, vị thần nói.
Ông Trời gật đầu thở dài: “Đành vậy. Sinh vật này là vật ta tâm đắc nhất trong những gì ta đã tạo ra, nên ta dành mọi sự ưu ái cho nó. Nó có một đôi mắt nhìn xuyên qua cánh cửa đóng kín và biết được lũ trẻ đang làm gì. Đôi mắt thứ hai ở sau gáy để nhìn thấy mọi điều mà ai cũng nghĩ là không thể biết được. Đôi mắt thứ ba nằm trên trán để nhìn thấu ruột gan của những đứa con lầm lạc. Và đôi mắt này sẽ nói cho những đứa con đó biết rằng Mẹ chúng luôn hiểu, thương yêu và sẵn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của chúng, dù bà không hề nói ra”.
Vị thần nọ chạm vào tạo vật mà ông Trời đang bỏ công cho ra đời và kêu lên: “Tại sao nó lại mềm mại đến thế?”. Ông trời đáp: “Vậy là ngươi chưa biết. Tạo vật này rất cứng cỏi. Ngươi không thể tưởng tượng nổi những khổ đau mà tạo vật này sẽ chịu đựng và những công việc mà nó phải hoàn tất trong cuộc đời.”
Vị thần dường như phát hiện ra điều gì, bèn đưa tay sờ lên má người Mẹ đang được ông Trời tạo ra “Ồ, thưa ngài. Hình như ngài để rớt cái gì ở đây”.
“Không phải. Đó là những giọt nước mắt đấy”, ông Trời thở dài.
“Nước mắt để làm gì, thưa ngài?”, vị thần hỏi.
“Để bộc lộ niềm vui, nỗi buồn, sự thất vọng, đau đớn, đơn độc và cả lòng tự hào – những thứ mà người Mẹ nào cũng sẽ trải qua”.
Prenumerera på:
Inlägg (Atom)