fredag 29 mars 2013

Những hình ảnh vui trong lễ phục sinh

 
 

Câu chuyện xót xa của một cô gái mới lớn

Một cô gái ở tuổi 17 đẹp rực rỡ bỗng biến thành “kẻ tự đến” trong các cuộc quan hệ tình dục không an toàn với nhiều người lạ. Ở tuổi vị thành viên, cô đã phải nạo phá thai rồi sau đó bị bệnh nặng và kết thúc chuỗi ngày sai lầm là nằm viện dài ngày.
 
Tình… không quen biết

“Ngay sau lần đầu tiên tư vấn cho em nữ sinh lớp 11 này, cảm xúc của tôi vừa giận, vừa thương em. Em đang bị viêm phụ khoa nặng và nghi ngờ mình nhiễm HIV” – Chuyên gia tư vấn kể.

“Đầu tiên em ấy chỉ quan hệ tình dục với bạn trai của mình. Em và người yêu của em thường làm chuyện ấy trong 3 tháng mà không sử dụng các biện pháp tránh thai. Tai hoạ ập xuống khi em phát hiện ra mình mang bầu ở tuần thứ 5”.

…Gia đình cô bé có hoàn cảnh khó khăn. Mẹ bệnh tật triền miên nên chỉ ở nhà lo cơm nước, bố chạy xe ôm nuôi 3 mẹ con. Cô bé ít bạn nên thường tâm sự và tìm bạn qua…internet.

Qua mấy lần chát, cô bé nhận lời yêu một người mà đến nay cô bé cũng chỉ biết mỗi tên và số điện thoại của người ấy. Nhà anh ta không ở Hà Nội mà chỉ thỉnh thoảng xuống có công việc kinh doanh. Hậu quả là vài tháng sau, cô bé phát hiện ra mình mang bầu được hơn 1 tháng.

Cô gọi cho người yêu nhưng anh ta đã cao chạy xa bay. Cô nhắn rất nhiều tin vào nick của anh ấy và đợi chờ, nhưng vô vọng. Cô bé lo sợ khi cái thai lớn lên từng ngày mà không dám nói với bố mẹ. Trong lúc tuyệt vọng, cô đành kể sự thật với một bạn gái học cùng lớp và vay sợi dây chuyền vàng để lấy tiền tự giải quyết hậu quả.

Một tuần sau, khi trở lại lớp học cũng đến lúc người bạn đòi lại sợi dây chuyền. Cô bé không dám cầu xin sự giúp đỡ của bất cứ ai, trong lúc lo sợ, nếu không trả bạn dây, mọi chuyện sẽ bại lộ và có thể sẽ bị đuổi học. Cô bé đã nhắm mắt đưa chân…


Sai lầm tiếp sai lầm

Cô bé lại lên mạng và tìm được một người để chát. Cô kể rõ tình cảnh của mình và người ấy hứa giúp em với điều kiện đổi một đêm với người ấy. Cô bé chấp nhận với mong muốn thoát khỏi tình cảnh vừa nợ nần, vừa lo sợ tột độ với gia đình.

Cô tự nhủ, chỉ một lần cuối cùng ngu dại vậy thôi! Nhưng thật tai họa, trả xong nợ, cái thai cũng không còn thì con người cô như bị ma xui, quỷ khiến cứ thôi thúc phải tìm đến đàn ông để thoả mãn chuyện ấy.

Cô không còn kìm chế nổi mình. Cô phải đối mặt với một tâm trạng phức tạp, bế tắc không lối thoát: vừa thích thú với những người đàn ông xa lạ vừa lo sợ bệnh tật và sợ mang thai.

“Em là đứa hư hỏng và bỏ đi phải không chị? Nhưng xin chị hãy cứu giúp em với – Cô bé thảng thốt rồi nức nở qua đường dây điện thoại - Em bắt đầu bị viêm nhiễm và đi tiểu rất khó khăn. Em không dám gặp ai, em chỉ tin và tâm sự với một mình chuyên gia của đường dây này thôi…”.

Trị bệnh “nghiện sex”

Nữ chuyên gia tư vấn kể: “Sau khi thuyết phục được cô bé, chúng tôi đã kết nối ngay với Trung tâm tư vấn sức khoẻ sinh sản vị thành niên Ngôi nhà tuổi trẻ (thuộc T.Ư Đoàn). Các bác sĩ tiến hành chữa trị khẩn cấp và xét nghiệm máu cho cô gái. Rất may, cô bé có kết quả âm tính với HIV, nhưng cũng phải điều trị gần 1 tháng vì các bệnh lây truyền qua đường tình dục khác.

Trong thời gian em điều trị, chúng tôi đã tư vấn và hỏi han nhiều hơn nguyên nhân khiến em trượt dốc. Đang ở tuổi phát triển tâm lý, em rất cần có người bạn lớn tuổi hơn để lắng nghe, sẻ chia và an ủi những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống cũng như việc học hành. Em đã gặp người thanh niên đó nhưng đáng thương thay, đó chỉ là gã họ Sở và em tiếp tục sa chân vào vũng bùn, không thể tự mình thoát ra.

Trong chuỗi ngày bị “ma xui, quỷ khiến” ấy, cô bé đã mắc phải một hội chứng tạm gọi là “nghiện sex” – thứ bệnh thèm quan hệ mà không cần tình cảm. Cô bé đã tự coi mình là kẻ bỏ đi và chỉ đến gặp chuyên gia tư vấn khi gục ngã. Nhóm bác sĩ đầy kinh nghiệm đã tiến hành các bài tập tâm, sinh lý để giúp cô bé thoát khỏi căn bệnh này, đồng thời giới thiệu cô vào đội văn nghệ.

Được hoà mình trong các hoạt động tập thể đã giúp cho cô bé có cuộc sống, sinh hoạt lành mạnh. Em bị lưu ban lớp 11, năm nay đã tốt nghiệp. Tháng trước cô bé ấy gọi lại cảm ơn đường dây tư vấn.

Cô bé nói rằng, giấc mơ đại học quá xa vời đối với cô và hoàn cảnh gia đình. Nên cô quyết định tham gia lớp học nghề do thành phố tổ chức. Cô muốn trở thành thợ may…

söndag 10 mars 2013

Danh Ngôn Hay Nhất Về Phụ Nữ

 

Kính mời đọc 1 trong số những câu danh ngôn hay nhất về phụ nữ

1. Cả cuộc đời của người phụ nữ là một bài lịch sử về những yêu thương.
~Washington Irving
“A woman’s whole life is a history of the affections.”
~~~~
************
2. Nếu phụ nữ không hiện hữu, tất cả tiền bạc trên thế giới đều vô nghĩa

If women didn’t exist, all the money in the world would have no meaning.
~ Aristotle Onassis


~~~~~~
**************
3. “Phụ nữ mạnh mẽ nhất khi họ vũ trang cho mình bằng sự yếu đuối
Marie de Vichy-Chamrond, Marquise du Deffand, Thư Gửi Voltaire
Women are never stronger than when they arm themselves with their weakness.”
~ ~ ~ ~
 
**************
4. Tôi thà tin vào bản năng của người phụ nữ hơn là lí trí của người đàn ông
~ Stanley Baldwin~
“I would rather trust a woman’s instinct than a man’s reason.”
~~~~~~
**************
5. Một người đàn ông tạo nhiều dấu chấm hỏi, tuy nhiên, người phụ nữ là bí ẩn hoàn toàn.
~ ~ Diana Sturm ~ ~
“A man gives many question marks, however, a woman is a whole mystery.”
~~~~~~
**************
6. Để có được trái tim của người phụ nữ, người đàn ông trước hết phải sử dụng chính trái tim mình
~ Mike Dobbertin~
“To get to a woman’s heart, a man must first use his own.”
 
 
************
7. Phụ nữ khôn ngoan hơn nam giới vì họ biết ít hơn nhưng hiểu nhiều hơn.
~ James Thurber~
Women are wiser than men because they know less and understand more.”
~ ~ ~
**************
8. Phụ nữ luôn lo lắng về những gì đàn ông quên; đàn ông luôn lo sợ về những điều phụ nữ nhớ
~ Khuyết danh
“Women always worry about the things that men forget; men always worry about the things women remember.”
~Author Unknown
~ ~ ~
************
9. Cái gì tốt hơn sự thông thái, khôn ngoan? Đó là phụ nữ. Cái gì quí hơn một người phụ nữ tốt? Chẳng có gì.
~ Khuyết danh
What is better than wisdom? Woman. And what is better than a good woman? Nothing.”
~Author Unknown

~ ~ ~
**************
10. “Người phụ nữ giống như trà túi lọc. Họ chỉ biết sức mạnh/ chất đậm đà của mình khi bỏ vào trong nước sôi.”
~ Khuyết danh
“A woman is like a tea bag. She only knows her strength when put in hot water.”
~Author Unknown
 

 
~ ~ ~ ************
****

lördag 9 mars 2013

❤❤ NGƯỜI MẸ ĐIÊN ❤ ❤



Hãy đọc dù chỉ 1 lần bạn nhé !


Hai mươi ba năm trước, có một người con gái trẻ lang thang qua làng tôi, đầu bù tóc rối, gặp ai cũng cười cười, cũng chả ngại ngần ngồi tè trước mặt mọi người. Vì vậy, đàn bà trong làng đi q...ua cô gái thường nhổ nước bọt, có bà còn chạy lên trước dậm chân, đuổi "Cút cho xa!". Thế nhưng cô gái không bỏ đi, vẫn cứ cười ngây dại quanh quẩn trong làng.


Hồi đó, cha tôi đã 35 tuổi. Cha làm việc ở bãi khai thác đá bị máy chém cụt tay trái, nhà lại quá nghèo, mãi không cưới được vợ. Bà nội thấy con điên có sắc vóc, thì động lòng, quyết định mang cô ta về nhà cho cha tôi, làm vợ, chờ bao giờ cô ta đẻ cho nhà tôi "đứa nối dõi" sẽ đuổi đi liền. Cha tôi dù trong lòng bất nhẫn, nhưng nhìn cảnh nhà, cắn răng đành chấp nhận. Thế là kết quả, cha tôi không phải mất đồng xu nào, nghiễm nhiên thành chú rể.


Khi mẹ sinh tôi, bà nội ẵm cháu, hóp cái miệng chẳng còn mấy cái răng vui sướng nói: "Cái con mẹ điên này, mà lại sinh cho bà cái đứa chống gậy rồi!". Có điều sinh tôi ra, bà nội ẵm mất tôi, không bao giờ cho mẹ đến gần con.

Mẹ chỉ muốn ôm tôi, bao nhiêu lần đứng trước mặt bà nội dùng hết sức gào lên: "Đưa, đưa tôi..." bà nội mặc kệ. Tôi còn trứng nước như thế, như khối thịt non, biết đâu mẹ lỡ tay vứt tôi đi đâu thì sao? Dù sao, mẹ cũng chỉ là con điên. Cứ mỗi khi mẹ khẩn cầu được bế tôi, bà nội lại trợn mắt lên chửi: "Mày đừng có hòng bế con, tao còn lâu mới đưa cho mày.

Tao mà phát hiện mày bế nó, tao đánh mày chết. Có đánh chưa chết thì tao cũng sẽ đuổi mày cút!". Bà nội nói với vẻ kiên quyết và chắc chắn. Mẹ hiểu ra, mặt mẹ sợ hãi khủng khiếp, mỗi lần chỉ dám đứng ở xa xa ngó tôi. Cho dù vú mẹ sữa căng đầy cứng, nhưng tôi không được một ngụm sữa mẹ nào, bà nội đút từng thìa từng thìa nuôi cho tôi lớn. Bà nói, trong sữa mẹ có "bệnh thần kinh", nếu lây sang tôi thì phiền lắm.

Hồi đó nhà tôi vẫn đang giãy giụa giữa vũng bùn lầy của nghèo đói. Đặc biệt là sau khi có thêm mẹ và tôi, nhà vẫn thường phải treo niêu. Bà nội quyết định đuổi mẹ, vì mẹ không những chỉ ngồi nhà ăn hại cơm nhà, còn thỉnh thoảng làm thành tiếng thị phi.

Một ngày, bà nội nấu một nồi cơm to, tự tay xúc đầy một bát cơm đưa cho mẹ, bảo: "Con dâu, nhà ta bây giờ nghèo lắm rồi, mẹ có lỗi với cô. Cô ăn hết bát cơm này đi, rồi đi tìm nhà nào giàu có hơn một tí mà ở, sau này cấm không được quay lại đây nữa, nghe chửa?". Mẹ tôi vừa và một miếng cơm to vào mồm, nghe bà nội tôi hạ "lệnh tiễn khách" liền tỏ ra kinh ngạc, ngụm cơm đờ ra lã tã trong miệng. Mẹ nhìn tôi đang nằm trong lòng bà, lắp bắp kêu ai oán: "Đừng... đừng...".

Bà nội sắt mặt lại, lấy tác phong uy nghiêm của bậc gia trưởng nghiêm giọng hét: "Con dâu điên mày ngang bướng cái gì, bướng thì chả có quả tốt lành gì đâu. Mày vốn lang thang khắp nơi, tao bao dung mày hai năm rồi, mày còn đòi cái gì nữa? Ăn hết bát đấy rồi đi đi, nghe thấy chưa hả?". Nói đoạn bà nội lôi sau cửa ra cái xẻng, đập thật mạnh xuống nền đất như Dư Thái Quân nắm gậy đầu rồng, "phầm!" một tiếng.

Mẹ sợ chết giấc, khiếp nhược lén nhìn bà nội, lại chậm rãi cúi đầu nhìn xuống bát cơm trước mặt, có nước mắt rưới trên những hạt cơm trắng nhệch. Dưới cái nhìn giám sát, mẹ chợt có một cử động kỳ quặc, mẹ chia cơm trong bát một phần lớn sang cái bát không khác, rồi nhìn bà một cách đáng thương hại.

Bà nội ngồi thẫn thờ, hoá ra, mẹ muốn nói với bà rằng, mỗi bữa mẹ sẽ chỉ ăn nửa bát, chỉ mong bà đừng đuổi mẹ đi. Bà nội trong lòng như bị ai vò cho mấy nắm, bà nội cũng là đàn bà, sự cứng rắn của bà cũng chỉ là vỏ ngoài. Bà nội quay đầu đi, nuốt những nước mắt nóng đi, rồi quay lại sắt mặt nói: "Ăn mau ăn mau, ăn xong còn đi.

Ở nhà này cô cũng chết đói thôi!". Mẹ tôi dường như tuyệt vọng, đến ngay cả nửa bát cơm con cũng không ăn, thập thễnh bước ra khỏi cửa, nhưng mẹ đứng ở bậc cửa rất lâu không bước ra. Bà nội dằn lòng đuổi: "Cô đi, cô đi, đừng có quay đầu lại. Dưới gầm trời này còn nhiều nhà người ta giàu!". Mẹ tôi quay lại, đưa một tay ra phía lòng bà, thì ra, mẹ muốn được ôm tôi một tí.

Bà nội lưỡng lự một lúc, rồi đưa tôi trong bọc tã lót cho mẹ. Lần đầu tiên mẹ được ẵm tôi vào lòng, môi nhắp nhắp cười, cười hạnh phúc rạng rỡ. Còn bà nội như gặp quân thù, hai tay đỡ sẵn dưới thân tôi, chỉ sợ mẹ lên cơn điên, quăng tôi đi như quăng rác. Mẹ ôm tôi chưa được ba phút, bà nội không đợi được giằng tôi trở lại, rồi vào nhà cài chặt then cửa lại.

Khi tôi bắt đầu lờ mờ hiểu biết một chút, tôi mới phát hiện, ngoài tôi ra, bọn trẻ chơi cùng tôi đều có mẹ. Tôi tìm cha đòi, tìm bà đòi, họ đều nói, mẹ tôi chết rồi. Nhưng bọn bạn cùng làng đều bảo tôi: "Mẹ mày là một con điên, bị bà mày đuổi đi rồi." Tôi tìm bà nội vòi vĩnh, đòi bà phải trả mẹ lại, còn chửi bà là đồ "bà lang sói", thậm chí hất tung mọi cơm rau bà bưng cho tôi. Ngày đó, tôi làm gì biết "điên" nghĩa là cái gì đâu, tôi chỉ cảm thấy nhớ mẹ tôi vô cùng, mẹ trông như thế nào nhỉ? mẹ còn sống không?

Không ngờ, năm tôi sáu tuổi, mẹ tôi trở về sau 5 năm lang thang.

Hôm đó, mấy đứa nhóc bạn tôi chạy như bay tới báo: "Thụ, mau đi xem, mẹ mày về rồi kìa, mẹ bị điên của mày về rồi!" Tôi mừng quá đít nhổng nhổng, co giò chạy vội ra ngoài, bà nội và cha cũng chạy theo tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ, kể từ khi biết nhớ. Người đàn bà đó vẫn áo quần rách nát, tóc tai còn những vụn cỏ khô vàng khè, có trời mới biết là do ngủ đêm trong đống cỏ nào. Mẹ không dám bước vào cửa, nhưng mặt hướng về phía nhà tôi, ngồi trên một hòn đá cạnh ruộng lúa trước làng, trong tay còn cầm một quả bóng bay bẩn thỉu.

Khi tôi và lũ trẻ đứng trước mặt mẹ, mẹ cuống cuồng nhìn trong đám tôi tìm con trai mẹ. Cuối cùng mẹ dán chặt mắt vào tôi, nhìn tôi chòng chọc, nhếch mép bảo: "Thụ... bóng... bóng...". Mẹ đứng lên, liên tục giơ lên quả bóng bay trong tay, dúi vào lòng tôi với vẻ nịnh nọt. Tôi thì liên tục lùi lại. Tôi thất vọng ghê gớm, không ngờ người mẹ ngày đêm tôi nhớ thương lại là cái hình người này. Một thằng cu đứng cạnh tôi kêu to: "Thụ, bây giờ mày biết con điên là thế nào chưa? Là mẹ mày như thế này đấy!"

Tôi tức tối đáp lại nó: "Nó là mẹ mày ấy! Mẹ mày mới là con điên ấy, mẹ mày mới là thế này!" Tôi quay đầu chạy trốn. Người mẹ bị điên này tôi không thèm. Bà nội và bố thì lại đưa mẹ về nhà. Năm đó, bà nội đuổi mẹ đi rồi, lương tâm bà bị chất vấn dày vò, bà càng ngày càng già, trái tim bà cũng không còn sắt thép được nữa, nên bà chủ động đưa mẹ về, còn tôi lại bực bội, bởi mẹ đã làm tôi mất thể diện.

Tôi không bao giờ tươi tỉnh với mẹ, chưa bao giờ chủ động nói với mẹ, càng không bao giờ gọi "Mẹ!", khi phải trao đổi với mẹ, tôi gào là chủ yếu, mẹ không bao giờ dám hé miệng. Nhà không thể nuôi không mẹ mãi, bà nội quyết định huấn luyện cho mẹ làm việc vặt. Khi đi làm đồng, bà nội dắt mẹ đi "quan sát học hỏi", bà bảo mẹ không nghe lời sẽ bị đánh đòn.

Sau một thời gian, bà nội nghĩ mẹ đã được dạy dỗ tương đối rồi, liền để mẹ tự đi cắt cỏ lợn. Ai ngờ mẹ chỉ cắt nửa tiếng đã xong cả hai bồ "cỏ lợn". Bà nội vừa nhìn đã tá hỏa sợ hãi, cỏ mẹ cắt là lúa giống vừa làm đồng trỗ bông trong ruộng nhà người ta. Bà nội vừa sợ vừa giận phát cuồng chửi rủa: "Con mẹ điên lúa và cỏ mà không phân biệt được...

" Bà nội còn đang chưa biết nên xoay xở ra sao, thì nhà có ruộng bị cắt lúa tìm tới, mắng bà cố ý dạy con dâu làm càn. Bà nội tôi lửa giận bốc phừng phừng, trước mặt người ta lấy gậy đánh vào eo lưng con dâu, chửi: "Đánh chết con điên này, mày cút ngay đi cho bà..."

Mẹ tuy điên, nhưng vẫn biết đau, mẹ nhảy nhỏm lên chạy trốn đầu gậy, miệng phát ra những tiếng lắp bắp sợ hãi: "Đừng... đừng...". Sau rồi, nhà người ta cũng cảm thấy chướng mắt, chủ động bảo: "Thôi, chúng tôi cũng chẳng bắt đền nữa. Sau này giữ cô ta chặt một tí là được...". Sau khi cơn sóng gió qua, mẹ oại người dưới đất thút thít khóc.

Tôi khinh bỉ bảo: "Cỏ với lúa mà cũng chả phân biệt được, mày đúng là lợn!" Lời vừa dứt, gáy tôi bị một cái tát lật, là bà. Bà trừng mắt bảo tôi: "Thằng ngu kia, mày nói cái gì đấy? Mày còn thế này nữa? Đấy là mẹ mày đấy!" Tôi vùng vằng bĩu môi: "Cháu không có loại mẹ điên khùng thế này!"

"A, mày càng ngày càng láo. Xem bà có đánh mày không!" Bà nội lại giơ tay lên, lúc này chỉ thấy mẹ như cái lò xo bật từ dưới đất lên, che giữa bà nội và tôi, mẹ chỉ tay vào đầu mẹ, kêu thảng thốt: "Đánh tôi, đánh tôi!"

Tôi hiểu rồi, mẹ bảo bà nội đánh mẹ, đừng đánh tôi. Cánh tay bà trên không trung thõng xuống, miệng lẩm bẩm: "Con mẹ điên này, trong lòng nó cũng biết thương con đây!". Tôi vào lớp một, cha được một hộ chuyên nuôi cá làng bên mời đi canh hồ cá, mỗi tháng lương 50 tệ. Mẹ vẫn đi làm ruộng dưới sự chỉ bảo của bà, chủ yếu là đi cắt cỏ lợn, mẹ cũng không còn gây ra vụ rầy rà nào lớn nữa.

Nhớ một ngày mùa đông đói rét năm tôi học lớp ba, trời đột ngột đổ mưa, bà nội sai mẹ mang ô cho tôi. Có lẽ trên đường đến trường tôi mẹ đã ngã ì oạch mấy lần, toàn thân trông như con khỉ lấm bùn, mẹ đứng ở ngoài cửa sổ lớp học nhìn tôi cười ngớ ngẩn, miệng còn gọi tôi: "Thụ... ô...".

Có mấy đứa bạn tôi cười khúc khích, tôi như ngồi trên bàn chông, oán hận mẹ khủng khiếp, hận mẹ không biết điều, hận mẹ làm tôi xấu hổ, càng hận thằng Phạm Gia Hỷ cầm đầu trêu chọc. Trong lúc nó còn đang khoa trương bắt chước mẹ, tôi chộp cái hộp bút trước mặt, đập thật mạnh cho nó một phát, nhưng bị Phạm Gia Hỷ tránh được.

Nó xông tới bóp cổ tôi, chúng tôi giằng co đánh nhau. Tôi nhỏ con, vốn không phải là đối thủ của nó, bị nó dễ dàng đè xuống đất. Lúc này, chỉ nghe một tiếng "vút" kéo dài từ bên ngoài lớp học, mẹ giống như một đại hiệp "bay" ào vào, một tay tóm cổ Phạm Gia Hỷ, đẩy ra tận ngoài cửa lớp. Ai cũng bảo người điên rất khỏe, thật sự đúng là như vậy. Mẹ dùng hai tay nhấc bổng thằng bắt nạt tôi lên trên không trung, nó kinh sợ kêu khóc gọi bố mẹ, một chân béo ị khua khoắng đạp loạn xạ trên không trung. Mẹ không thèm để ý, vứt nó vào ao nước cạnh cổng trường, rồi mặt thản nhiên, mẹ đi ra.

Mẹ vì tôi gây ra đại hoạ, mẹ lại làm như không có việc gì xảy ra. Trước mặt tôi, mẹ lại có vẻ khiếp nhược, nhìn tôi vẻ muốn lấy lòng. Tôi hiểu ra đây là tình yêu của mẹ, dù đầu óc mẹ không tỉnh táo, thì tình yêu của mẹ vẫn tỉnh táo, vì con trai của mẹ bị người ta bắt nạt. Lúc đó tôi không kìm được kêu lên: "Mẹ!" đây là tiếng gọi đầu tiên kể từ khi tôi biết nói.

Mẹ sững sờ cả người, nhìn tôi rất lâu, rồi y hệt như một đứa trẻ con, mặt mẹ đỏ hồng lên, cười ngớ ngẩn. Hôm đó, lần đầu tiên hai mẹ con tôi cùng che một cái ô về nhà. Tôi kể sự tình cho bà nội nghe, bà nội sợ rụng rời ngã ngồi lên ghế, vội vã nhờ người đi gọi cha về. Cha vừa bước vào nhà, một đám người tráng niên vạm vỡ tay dao tay thước xông vào nhà tôi, không cần hỏi han trắng đen gì, trước tiên đập phá mọi bát đũa vò hũ trong nhà nát như tương, trong nhà như vừa có động đất cấp chín.

Đây là những người do nhà Phạm Gia Hỷ nhờ tới, bố Phạm hung hãn chỉ vào cha tôi nói: "Con trai tao sợ quá đã phát điên rồi, hiện đang nằm nhà thương. Nhà mày mà không mang 1000 tệ trả tiền thuốc thang, mẹ mày tao cho một mồi lửa đốt tan cái nhà mày ra."

Một nghìn tệ? Cha đi làm một tháng chỉ 50 tệ! Nhìn những người sát khí đằng đằng nhà họ Phạm, cha tôi mắt đỏ lên dần, cha nhìn mẹ với ánh mắt cực kỳ khủng khiếp, một tay nhanh như cắt dỡ thắt lưng da, đánh tới tấp khắp đầu mặt mẹ. Một trận lại một trận, mẹ chỉ còn như một con chuột khiếp hãi run rẩy, lại như một con thú săn đã bị dồn vào đường chết, nhảy lên hãi hùng, chạy trốn, cả đời tôi không thể quên tiếng thắt lưng da vụt lạnh lùng lên thân mẹ và những tiếng thê thiết mẹ kêu. Sau đó phải trưởng đồn cảnh sát đến ngăn bàn tay bạo lực của cha.

Kết quả hoà giải của đồn cảnh sát là: Cả hai bên đều có tổn thất, cả hai không nợ nần gì nhau cả. Ai còn gây sự sẽ bắt luôn người đó. Đám người đi rồi, cha tôi nhìn khắp nhà mảnh vỡ nồi niêu bát đũa tan tành, lại nhìn mẹ tôi vết roi đầy mình, cha tôi bất ngờ ôm mẹ tôi vào lòng khóc thảm thiết.

"Mẹ điên ơi, không phải là tôi muốn đánh mẹ, mà nếu như tôi không đánh thì việc này không thể dàn xếp nổi, nhà mình làm gì có tiền mà đền cho người. Bởi nghèo khổ quá mà thành hoạ đấy thôi!". Cha lại nhìn tôi nói: "Thụ, con phải cố mà học lên đại học. Không thì, nhà ta cứ bị người khác bắt nạt suốt đời, nhé!". Tôi gật đầu, tôi hiểu.

Mùa hè năm 2000, tôi thi đỗ vào trung học với kết quả xuất sắc. Bà nội tôi vì làm việc cực nhọc cả đời mà mất trước đó, gia cảnh ngày càng khó khăn hơn. Cục Dân Chính khu tự trị Ân Thi (Hồ Bắc) xếp nhà tôi thuộc diện đặc biệt nghèo đói, mỗi tháng trợ cấp 40 tệ. Trường tôi học cũng giảm bớt học phí cho tôi, nhờ thế tôi mới có thể học tiếp.

Vì học nội trú, bài vở nhiều, tôi rất ít khi về nhà. Cha tôi vẫn đi làm thuê 50 tệ một tháng, gánh tiếp tế cho tôi đặt lên vai mẹ, không ai thay thế được. Mỗi lần bà thím nhà bên giúp nấu xong thức ăn, đưa cho mẹ mang đi. Hai mươi ki lô mét đường núi ngoằn ngoèo ruột dê làm khổ mẹ phải tốn sức ghi nhớ đường đi, gió tuyết cũng vẫn đi. Và thật là kỳ tích, hễ bất cứ việc gì làm vì con trai, mẹ đều không điên tí nào. Ngoài tình yêu mẫu tử ra, tôi không còn cách giải thích nào khác. Y học cũng nên giải thích khám phá hiện tượng này.

27/4/2003, lại là một chủ nhật, mẹ lại đến, không chỉ mang đồ ăn cho tôi, mẹ còn mang đến hơn chục quả đào dại. Tôi cầm một quả, cắn một miếng, cười hỏi mẹ: "Ngọt quá, ở đâu ra?" Mẹ nói: "Tôi... tôi hái..." không ngờ mẹ tôi cũng biết hái cả đào dại, tôi chân thành khen mẹ: "Mẹ, mẹ càng ngày càng tài giỏi!". Mẹ cười hì hì.

Trước lúc mẹ về, tôi theo thói quen dặn dò mẹ phải cẩn thận an toàn, mẹ ờ ờ trả lời. Tiễn mẹ xong, tôi lại bận rộn ôn tập trước kỳ thi cuối cùng của thời phổ thông. Ngày hôm sau, khi đang ở trên lớp, bà thím vội vã chạy đến trường, nhờ thầy giáo gọi tôi ra ngoài cửa. Thím hỏi tôi, mẹ tôi có đến đưa tiếp tế đồ ăn không? Tôi nói đưa rồi, hôm qua mẹ về rồi.

Thím nói: "Không, mẹ mày đến giờ vẫn chưa về nhà!" Tim tôi thót lên một cái, mẹ tôi chắc không đi lạc đường? Chặng đường này mẹ đã đi ba năm rồi, có lẽ không thể lạc được. Thím hỏi: "Mẹ mày có nói gì không?" Tôi bảo không, mẹ chỉ cho cháu chục quả đào tươi. Thím đập hai tay:" Thôi chết rồi, hỏng rồi, có lẽ vì mấy quả đào dại rồi!" Thím kêu tôi xin nghỉ học, chúng tôi đi men theo đường núi về tìm. Đường về quả thực có mấy cây đào dại, trên cây chỉ lơ thơ vài quả cọc, bởi nếu mọc ở vách đá mới còn giữ được quả.

Chúng tôi cùng lúc nhìn thấy trên thân cây đào có một vết gãy cành, dưới cây là vực sâu trăm thước. Thím nhìn tôi rồi nói: "Chúng ta đi xuống khe vách đá tìm!" Tôi nói: "Thím, thím đừng doạ cháu...". Thím không nói năng kéo tôi đi xuống vách núi...

Mẹ nằm yên tĩnh dưới khe núi, những trái đào dại vương vãi xung quanh, trong tay mẹ còn nắm chặt một quả, máu trên người mẹ đã cứng lại thành đám màu đen nặng nề. Tôi đau đớn tới mức ngũ tạng như vỡ ra, ôm chặt cứng lấy mẹ, gọi: "Mẹ ơi, Mẹ đau khổ của con ơi! Con hối hận đã nói rằng đào này ngọt! Chính là con đã lấy mạng của mẹ... Mẹ ơi, mẹ sống chẳng được hưởng sung sướng ngày nào..." Tôi sát đầu tôi vào khuôn mặt lạnh cứng của mẹ, khóc tới mức những hòn đá dại trên đỉnh núi cũng rớt nước mắt theo tôi.

Ngày 7/8/2003, một trăm ngày sau khi chôn cất mẹ, thư gọi nhập học dát vàng dát bạc của Đại học Hồ Bắc đi xuyên qua những ngả đường mẹ tôi đã đi, chạy qua những cây đào dại, xuyên qua ruộng lúa đầu làng, "bay" thẳng vào cửa nhà tôi. Tôi gài lá thư đến muộn ấy vào đầu ngôi mộ cô tịch của mẹ: "Mẹ, con đã có ngày mở mặt mở mày rồi, MẸ có nghe thấy không? MẸ có thể ngậm cười nơi chín suối rồi!"

share câu chuyện cảm động này bạn nhé !
 
 

fredag 8 mars 2013

LỚN RỒI CON MỚI HIỂU

 
- - - - - - - - - - - -
Con khóc. Và con nghĩ về mẹ. Từ khi con hiểu được
8-3 là gì? Con đã làm được những gì cho mẹ.
- Ngày cấp 1 con xin mẹ 2.000 đồng để đóng tiền mua hoa cho cô giáo chủ nhiệm. Đi học về thấy mẹ đang bán những tạ than... đen nhẻm, cái cân phải luồn đòn gánh vào vì chưa có cân bàn... vai phải mẹ thường đau mỗi tối.
- Ngày cấp 2 con xin mẹ 10.000 đồng để ngoài tiền mua hoa cho cô, còn mua thiếp từ 7/3 hí hoáy cả đêm tô vẽ, tặng những người bạn con yêu thương. Mẹ nằm trên giường vắt tay lên trán: "Tháng này bố mày chắc không được nghỉ phép"...
- Ngày cấp 3 con xin mẹ 50.000 đồng, để cùng các bạn trong lớp cắm trại và liên hoan tới tối muộn mới về. Mẹ đã lau sạch sẽ nhà cửa, mâm cơm tối vẫn còn để gọn gàng thức ăn cho riêng con. 2 thằng em chành chọe nhau mệt rồi lại ôm nhau ngủ..
- Đại học. Con là cán bộ lớp, con chúc mừng nhiều người lắm, bạn bè, cô giáo, những cô bác con quen...những ngôn từ dí dỏm và đặc biệt dành riêng từng người. Mẹ điện thoại lên và nói những điều như ngày nào cũng điện để nói: "Đi ngủ nhớ mắc màn, tối nhớ cài cửa thật kỹ, ngủ sớm đi".
CON CHƯA BAO GIỜ NÓI ĐƯỢC 1 CÂU CHÚC MẸ.
Nhưng... mẹ biết không, con luôn nghĩ tới mẹ đầu tiên. Con luôn thế. Ngày bé, có lần con làm tặng mẹ bài thơ nhưng không dám đưa, có lần mua hoa tặng mẹ rồi lại đưa cho đứa bạn về... cắm. Có lẽ do mình ở quê mẹ nhỉ? Ở quê những bà mẹ đầu tắt mặt tối, chẳng chồng con nào tổ chức ngày của mẹ, ở quê... khi mà 1 người con nói ra từ: Con cảm ơn mẹ, con yêu mẹ là điều không tưởng... những đứa trẻ chỉ biết khóc khi mẹ ốm, chỉ biết làm giúp mẹ khi mẹ đau, và chỉ biết chịu những trận đòn đôi khi oan uổng vì mẹ đang quá mệt mỏi khi có điều gì tệ hại lắm xảy ra...
Con lên thành phố- Con gặp những người đàn bà ngang tuổi mẹ. Họ mặc váy và đi dép cao. Họ bước những bước đi uốn dẻo nhẹ nhàng lịch lãm, không vội vã, tất bật như mẹ. 8h tối họ trang điểm và đi cafe, mẹ cơm nước, giặt giũ và mắc màn cho chúng con ngủ.
- Con gặp những người đàn bà ngang tuổi mẹ. Họ nói về mooda, về khiêu vũ, về những chuyến công tác đi mệt lử nhưng biết nơi này, nơi kia, biết món này món kia. Còn mẹ của con, khi con điện thoải về hỏi: Mẹ ơi con ghẹ là con gì mẹ nhỉ? có người nói với con là con ghẹ ăn ngon. Mẹ trả lời: "Mẹ cũng không rõ lắm, hình như nó giống con hến, con ngao"... Và khi con được biết về con ghẹ. Con khóc.
- Con gặp những người đàn bà ngang tuổi mẹ. Chồng họ chở đi siêu thị mỗi tuần, và đi mua cho những bộ quần áo đẹp. Vậy mà những lúc chán chồng, họ đi ra phố phường với đám bạn, và vào vũ trường, vào cafe. Còn mẹ, mẹ khóc mỗi khi bố làm mẹ buồn. Và mẹ nói với chúng con: "Chỉ mẹ được nói bố, chúng mày là con dù bố mẹ có sai đến thế nào cũng không có quyền nói... ".
Mẹ của con. Lúc này con nhớ về tuổi thơ con. Quãng đời con trải qua bên mẹ. Chúng con luôn có mẹ ở bên. Và bố cũng thế, bố gọi điện thoại mỗi ngày mẹ nhỉ, và bố gặp lần lượt từ mẹ tới 3 đứa con... Bố mỗi tháng về 1 lần. Chúng con lớn lên, đứa nào cũng sáng sủa khôn ngoan, ai cũng khen mẹ thật giỏi, bố thật may vì có mẹ...
Bố con cũng là một người đàn ông tuyệt vời phải không mẹ. Dẫu đôi lúc bố làm mẹ buồn, nhưng con người có ai hoàn hảo đâu? con cũng thấy xấu hổ lắm, khi con, khi em con, chẳng ngoan như những gì mẹ đã chờ mong.
Mẹ. Mẹ ngủ đi, đừng thức nữa, sao giấc ngủ mẹ chẳng sâu thế. Sao sau 1 đêm mắt mẹ càng quầng? Sao mẹ hay ốm đau?
Mẹ. Con yêu mẹ. Con yêu mẹ. Và con sẽ sống thật tốt như những gì bà ngoại đã dạy mẹ để mẹ dạy con. "Sống không quỵ lụy ai, không hài lòng và không giả dối".
Con đã lớn khôn, con đã trưởng thành, nhưng những tối rúc đầu vào nách mẹ mà ngủ vùi, tới sáng vẫn dang chân tay trên giường ngon giấc... còn mẹ đã nấu xong bữa sáng. Con bỗng thấy mình như một công chúa nhỏ, thấy con là người hạnh phúc nhất thế gian, vì tất cả những gì bố mẹ dành cho chị em con, là những điều con không mong gì hơn thế nữa. Đêm nay con chúc mẹ ngủ ngon, và bố ở nơi xa sẽ luôn mơ về mẹ!
 

Bild: LỚN RỒI CON MỚI HIỂU
- - -
Con khóc. Và con nghĩ về mẹ. Từ khi con hiểu được
8-3 là gì? Con đã làm được những gì cho mẹ.
- Ngày cấp 1 con xin mẹ 2.000 đồng để đóng tiền mua hoa cho cô giáo chủ nhiệm. Đi học về thấy mẹ đang bán những tạ than đen nhẻm, cái cân phải luồn đòn gánh vào vì chưa có cân bàn... vai phải mẹ thường đau mỗi tối.
- Ngày cấp 2 con xin mẹ 10.000 đồng để ngoài tiền mua hoa cho cô, còn mua thiếp từ 7/3 hí hoáy cả đêm tô vẽ, tặng những người bạn con yêu thương. Mẹ nằm trên giường vắt tay lên trán: "Tháng này bố mày chắc không được nghỉ phép"...
- Ngày cấp 3 con xin mẹ 50.000 đồng, để cùng các bạn trong lớp cắm trại và liên hoan tới tối muộn mới về. Mẹ đã lau sạch sẽ nhà cửa, mâm cơm tối vẫn còn để gọn gàng thức ăn cho riêng con. 2 thằng em chành chọe nhau mệt rồi lại ôm nhau ngủ..
- Đại học. Con là cán bộ lớp, con chúc mừng nhiều người lắm, bạn bè, cô giáo, những cô bác con quen...những ngôn từ dí dỏm và đặc biệt dành riêng từng người. Mẹ điện thoại lên và nói những điều như ngày nào cũng điện để nói: "Đi ngủ nhớ mắc màn, tối nhớ cài cửa thật kỹ, ngủ sớm đi".
CON CHƯA BAO GIỜ NÓI ĐƯỢC 1 CÂU CHÚC MẸ.
Nhưng... mẹ biết không, con luôn nghĩ tới mẹ đầu tiên. Con luôn thế. Ngày bé, có lần con làm tặng mẹ bài thơ nhưng không dám đưa, có lần mua hoa tặng mẹ rồi lại đưa cho đứa bạn về... cắm. Có lẽ do mình ở quê mẹ nhỉ? Ở quê những bà mẹ đầu tắt mặt tối, chẳng chồng con nào tổ chức ngày của mẹ, ở quê... khi mà 1 người con nói ra từ: Con cảm ơn mẹ, con yêu mẹ là điều không tưởng... những đứa trẻ chỉ biết khóc khi mẹ ốm, chỉ biết làm giúp mẹ khi mẹ đau, và chỉ biết chịu những trận đòn đôi khi oan uổng vì mẹ đang quá mệt mỏi khi có điều gì tệ hại lắm xảy ra...
Con lên thành phố- Con gặp những người đàn bà ngang tuổi mẹ. Họ mặc váy và đi dép cao. Họ bước những bước đi uốn dẻo nhẹ nhàng lịch lãm, không vội vã, tất bật như mẹ. 8h tối họ trang điểm và đi cafe, mẹ cơm nước, giặt giũ và mắc màn cho chúng con ngủ.
- Con gặp những người đàn bà ngang tuổi mẹ. Họ nói về mooda, về khiêu vũ, về những chuyến công tác đi mệt lử nhưng biết nơi này, nơi kia, biết món này món kia. Còn mẹ của con, khi con điện thoải về hỏi: Mẹ ơi con ghẹ là con gì mẹ nhỉ? có người nói với con là con ghẹ ăn ngon. Mẹ trả lời: "Mẹ cũng không rõ lắm, hình như nó giống con hến, con ngao"... Và khi con được biết về con ghẹ. Con khóc.
- Con gặp những người đàn bà ngang tuổi mẹ. Chồng họ chở đi siêu thị mỗi tuần, và đi mua cho những bộ quần áo đẹp. Vậy mà những lúc chán chồng, họ đi ra phố phường với đám bạn, và vào vũ trường, vào cafe. Còn mẹ, mẹ khóc mỗi khi bố làm mẹ buồn. Và mẹ nói với chúng con: "Chỉ mẹ được nói bố, chúng mày là con dù bố mẹ có sai đến thế nào cũng không có quyền nói... ".
Mẹ của con. Lúc này con nhớ về tuổi thơ con. Quãng đời con trải qua bên mẹ. Chúng con luôn có mẹ ở bên. Và bố cũng thế, bố gọi điện thoại mỗi ngày mẹ nhỉ, và bố gặp lần lượt từ mẹ tới 3 đứa con... Bố mỗi tháng về 1 lần. Chúng con lớn lên, đứa nào cũng sáng sủa khôn ngoan, ai cũng khen mẹ thật giỏi, bố thật may vì có mẹ...
Bố con cũng là một người đàn ông tuyệt vời phải không mẹ. Dẫu đôi lúc bố làm mẹ buồn, nhưng con người có ai hoàn hảo đâu? con cũng thấy xấu hổ lắm, khi con, khi em con, chẳng ngoan như những gì mẹ đã chờ mong.
Mẹ. Mẹ ngủ đi, đừng thức nữa, sao giấc ngủ mẹ chẳng sâu thế. Sao sau 1 đêm mắt mẹ càng quầng? Sao mẹ hay ốm đau?
Mẹ. Con yêu mẹ. Con yêu mẹ. Và con sẽ sống thật tốt như những gì bà ngoại đã dạy mẹ để mẹ dạy con. "Sống không quỵ lụy ai, không hài lòng và không giả dối".
Con đã lớn khôn, con đã trưởng thành, nhưng những tối rúc đầu vào nách mẹ mà ngủ vùi, tới sáng vẫn dang chân tay trên giường ngon giấc... còn mẹ đã nấu xong bữa sáng. Con bỗng thấy mình như một công chúa nhỏ, thấy con là người hạnh phúc nhất thế gian, vì tất cả những gì bố mẹ dành cho chị em con, là những điều con không mong gì hơn thế nữa. Đêm nay con chúc mẹ ngủ ngon, và bố ở nơi xa sẽ luôn mơ về mẹ!


Sưu Tặp Thơ hay ngày mùng 8 tháng 3

Thơ vui: HÔM QUA MÙNG 8 THÁNG 3 
Hôm qua mùng 8 tháng 3
Sao lòng mình thấy rất là nôn nao
Rửa bát bỗng thấy... tự hào

Bình thường... cũng rửa nhưng nào thấy vui

Toilet cọ sạch như chùi

Ngày thường cáu bẩn bốc mùi chẳng sao



Bình thường đi chợ mua rau

Hôm qua mùng 8 đau đầu mua hoa

Rồi mò lên mạng tìm quà

Mua tặng cho vợ sao mà thấy lo

Nhận quà vợ sẽ hỏi dò

Tiền đâu mua tặng? Giở trò quỹ đen?

Không mua mang tiếng là hèn

Mà mua thì bị một phen khốn cùng

Thường ngày mình rõ anh hùng

Giờ sao lại thấy “ngượng ngùng” quá ta?



Hôm qua mùng 8 tháng 3

Bố giặt quần áo cả nhà cho vui

Con trai nhìn bố ngậm ngùi

“Lớn lên con sẽ hiểu đời” thôi con

Mẹ con trình độ còn non

Giặt đâu có sạch, hãy còn xà bông

Mặc vào thấy ngứa cả... mông

Nên bố làm mẫu chứ không phải là...

“Làm trai rửa bát quét nhà

Vợ gọi thì dạ “bẩm bà, tôi đây!”

Bình thường bố cũng “chảy thây”

Nhưng do mùng 8 là ngày chị em

Mẹ con còn bận đi xem

La đà bia bọt nửa đêm mới về

Ngày mai bố sẽ xin thề

Mọi thứ lại phải trở về cùng ta



Một ngày mùng 8 tháng 3

Sao mình thấy mệt “bỏ bà” ai ơi

Vừa nằm thở chẳng ra hơi

Chân tay người ngợm rã rời vì đau

Vợ đã lên tiếng thì thào:

“Chồng ngoan... em thấy... nóng trào toàn thân

Đêm nay em tặng “đặc ân”

Cho nên “thưởng nóng” ba lần, sướng nghe!

Nghe xong chồng sợ vãi... tè

Nằm im thin thít, giả vờ... ngáy luôn!
 ¤ ¤ ~ ~ ¤ ¤ ~ ~ ¤ ¤ ~ ~
 
Nếu thế giới không có đàn bà
Nếu thế giới không có đàn bà
Hàng tỉ đàn ông sẽ chết già
Ai làm đối tượng cho ông ghẹo
Khi có cô nào õng ẹo qua

Nếu thế giới không có đàn bà
Ai sẽ thay ông gánh việc nhà
Quạt nồng ấp lạnh ai chu tất
Nuôi cả đàn con cũng chẳng la

Nếu thế giới không có đàn bà
Thì các ông ở đâu mà ra
Mồng tám tháng ba ông nên nhớ
Mang tặng mỗi bà một đoá hoa.
 
**¯`'·.(f)¸.·'´¯****¯`'·.(f)¸.·'´¯**
 
Em cứ ngồi ngắm hoa

Em cứ ngồi ngắm hoa
Em cứ ca cứ hát
Anh sẽ lo rửa bát
Anh sẽ lo quét nhà
Anh sẽ lo giặt là
Em uống gì anh pha

Chợ gần hay chợ xa
Anh lần ra được hết
Món em ưa anh biết
Em cứ chờ mà xem
Em đánh phấn xoa kem
Anh nhặt rau vo gạo

Em ung dung đọc báo
Anh tay nấu tay xào
Anh tự làm không sao
Đừng lo gì em nhé
Tà áo em tuột chỉ
Đưa anh khâu lại giùm

Nho anh mua cả chùm
Buồn mồm em cứ nếm
Bạn gái em mà đến
Cứ vô tư chuyện trò
Anh tắm cho thằng cu

Rồi anh ru nó ngủ
Màn hình bao cầu thủ
Nghe em hét "vào rồi"
Hết một ngày em ơi
24h thôi nhé. (8/3)
Cl@ps]>--;-@(f)   
Hôm nay mồng 8 tháng 3

Hôm nay mồng 8 tháng 3
Chị em hừng hực đi ra đi vào
Anh em trong bếp phều phào
Bây giờ em muốn anh vào hay ra
Chị em tủm tỉm xuýt xoa

Em thì chẳng thích anh ra tí nào
Anh em khí thế dâng trào
Vứt ngay chén đĩa ào ào xông vô
Mây vờn, chớp giật, hô hô
Giường nghiêng chỏng ngã anh mô cũng đừ

Bỗng nhiên trời đất tối mừ
Anh em ai cũng ngất ngư phờ phà

Chị em tức tối kêu la
Trời ơi biết thế cưới ba thằng chồng…
 
~~ O ~~ ~~ O ~~ ~~ O ~~ ~~ O ~~ ~~ O ~~
Một bài thơ khác về ngày 8/3

Nhìn những vẻ ngậm ngùi trong ánh mắt,
Của đoàn người chen lấn đứng mua hoa,

Thương cánh đàn ông trong đó có cả ta
Đang xớn xác chọn mua quà “kính biếu”.

Trong phút chốc “mạnh” bỗng thành ra “yếu”
Chỉ biết phục tùng mà không hiểu tại sao
Chẳng phân biệt sang hèn sướng khổ thấp cao,
Đều hỉ hả lao vào cơn vấn nạn.

Như những con suối khô oằn mình trong mùa cạn,
Chưa hết tháng 10 nhoằng cái tới tháng 3,
Nỗi khổ này thượng đế mới sinh ra
Chắc để thử chúng ta, ôi phái mạnh!!!

Ta sống mãi trong niềm kiêu hãnh,
Của ngàn năm lịch sử đứng sau lưng,
Nơi phái mạnh ta thủa ấy chưa từng:
Dọn dẹp, thổi cơm, quét nhà, đong gạo.

Nào đâu sáng thanh bình bên tờ báo,
Nhâm nhi trà ta dạo chút tin nhanh.
Đâu những đêm gió mát trăng lành,
Ta tiên tửu để dành cho họ dọn.

Đâu những trận cầu khuya ta thức trọn,
Tụ tập anh em ta cổ vũ hét hò,
Đâu những hôm ta oai vệ ra trò,
Chỉ đạo chống tay hô quét này dọn nọ,
Để đến giờ đây một mình ta lọ mọ,
Than ôi, thời oanh liệt nay còn đâu…?!?

Mong ngày xưa trở lại chắc còn lâu,
Và mãi mãi chẳng thể nào thay đổi,
Khi phái yếu họ đã thành một khối
Cũng lập ra hiệp hội, cũng liên đoàn,
Họ lập ra ngày kỉ niệm liên hoàn
Hòng bắt những anh hùng phải lao tâm khổ tứ.

Họ quên hết rằng phái ta trong quá khứ
Họ luôn phải yêu chiều thách kẹo dám ra oai
Hỡi Adam ngài có biết chăng ngài?
Khi quân tử bị chân dài khuất phục,

Khi dọn dẹp phải cười như hạnh phúc,
Khi vinh quang là lục cục chảo niêu,
Hỡi tháng 3 ngày 8 đáng yêu…


☆  . * ● ¸ . ★ ☆  . * ● ¸ . ★ 

Bài thơ hài hước nhất nói thay tâm tình của một chàng trai


Đến ngày mồng tám tháng ba
Thì tôi lại ước em là… đàn ông.

Ước em đôi má phai hồng
Đôi môi phai thắm, lại không… điệu đà
Ước em… duyên bớt mặn mà
Đừng đằm thắm quá, người ta yêu thầm!

Ước em, bỗng cũng… “hâm hâm”
Tự nhiên quên mất… cầm nhầm tay tôi!

6. Thơ liều thử 1 phen ngày 8-3

Hôm nay mồng tám tháng ba
Vợ tôi hậm hực đi ra đi vào:
… “lương đâu? chưa thấy đồng nào?”
Vợ tôi giận dữ .. đi vào đi ra …!!

Hôm nay mồng 8 tháng 3
Anh đây túng quá, chạy ra ngoài đồng
Hoa Hồng vặt trộm một bông
Khi anh liếc mắt thấy không có người

Hoa không thì sợ em cười
Chạy ra đầu chợ – chỗ mươi dăm hàng
Thiếp kia bày dọc bày ngang
Sẵn năng khiếu trộm ? làm hàng? được ngay

Thiệp, hoa giờ đã đủ đầy
Nhưng mà quần áo ? ăn mày? sao đi ?
Máu liều sử dụng mấy khi
Cầm con dao nhọn phi ra đầu đường

Chọn thằng dở dở, ương ương
Tao đây có võ, biết đường cởi ra ?
Bộ đồ ăn cướp ái chà
Trông oai như cóc,tới nhà nàng thôi

Nhưng ai ngờ được hỡi trời
Một một ba tới, thôi rồi đời anh
Bao nhiêu mộng ước tan tành
Chỉ vì em đó – anh thành tù nhân.

 
•**•||•**•||•**••**•||•**•||•**•

Mẹ vĩnh hằng


Con chào đời,
Lộc nhú từ cây, mầm ươm từ đất
Mẹ dắt con đi khi con chưa tập bước
Bằng tiếng ầu ơ trái đất bầu trời.

Tiếng ru nhân nghĩa cuộc đời
Cho con biết thương yêu cái cò cái vạc
Yêu những luống cày, yêu người gieo hạt
Nâng bát cơm thơm biết quý giọt mồ hôi

Con lớn lên, đồng níu mẹ hai vai
Bão giật tháng ba, lũ tràn tháng tám
Đắp đập vá đê, be bờ chống hạn
Hạt gạo nuôi con biết mấy tảo tần

Cắm bàn tay giá buốt xuống đồng
Để cây lúa trổ đòng đơm hạt mẩy
Cơm trọ trường xa dành con mùa gạo mới
Mẹ lót chum khoai chống chọi
với mùa màng

Câu hát lời ru nuôi lớn tâm hồn
Hạt gạo củ khoai cho con dáng vóc
Gửi con vào đời bao niềm mong ước
Tối lửa tắt đèn mẹ chẳng muốn con hay

Ngóng tin con bấm đốt từng ngày
Con khôn lớn nên người là bếp nồng
đêm lạnh
Mẹ chẳng đợi gì hơn dẫu chiều tà
sương động
Vin bóng buông màn khi nắng tắt
trăng lên
Cuộc đời con có mẹ, có mùa xuân
Có tiếng hát của sông dài biển rộng
Con xin mẹ vĩnh hằng đừng bao giờ
tắt nắng
Dù bóng xế chiều, tóc mẹ trắng phơ bay

©º°¨(f)¨°º©   ©º°¨(f)¨°º©   ©º°¨(f)¨°º©   

Những đoạn thơ vui khác


- Chào mừng ngày 8 tháng 3
Chúc Em hạnh phúc gấp ba ngày thường.
Luôn luôn tươi trẻ, dễ thương
Luôn luôn thành đạt trên đường tương lai.
Hãy tự tin ở ngày mai,
Cơ hội sẽ đến, dang tay đón chào.
Sức khỏe thể lực dồi dào
Tiền tài,danh vọng ngọt ngào yêu thương
Mùa xuân hoa sắc đua hương
Cố lên Em nhé ! Hoa nhường nguyệt e.
Ngày mai,ngày mốt ngày kia...
Ngày nào Em cũng như là ngày xuân .

- Tới rồi mồng tám tháng ba
Chị em hớn hở chờ hoa với quà
Anh em méo mặt về nhà
Đón con đi chợ cùng là nấu cơm
Chị em xực nước hoa thơm
Hét chồng: sao chẳng bơm xe cho bà
Trông nhà cho vợ chơi xa
Về nhà bừa bộn thì là biết tay
Thôi thì chịu phận không may
Một năm hai ngày ráng chịu cho qua.

- Ngày kia mới 8/3
Hôm nay thì cứ tà tà đi chơi
Đi chơi cho thấy cuộc đời thảnh thơi
Để rồi phải chịu tả tơi một ngày
Giặt đồ,rửa chén,nấu cơm
Một tay anh hét,một tay anh làm
Để cho nàng thấy nàng thương anh nhiều!

- Hôm nay mồng 8 tháng 3
Chị em hừng hực đi ra đi vào
Anh em trong bếp phều phào
Bây giờ em muốn anh vào hay ra
Chị em tủm tỉm xuýt xoa
Em thì chẳng thích anh ra tí nào
Anh em khí thế dâng trào
Vứt ngay chén đĩa ào ào xông vô
Mây vờn, chớp giật, hô hô
Giường nghiêng chỏng ngã anh mô cũng đừ
Bỗng nhiên trời đất tối mừ
Anh em ai cũng ngất ngư phờ phà
Chị em tức tối kêu la
Trời ơi biết thế cưới ba thằng chồng...

- Một ngày anh làm vợ
Ngày ấy sẽ trôi qua,
Em cứ ngồi ngắm hoa,
Em cứ ca cứ hát,
Anh sẽ lo rửa bát,
Anh sẽ lo quét nhà,
Anh sẽ lo giặt là,
Em uống gì anh pha,
Chợ gần hay chợ xa,
Anh lần ra được hết.
Món em ưa anh biết,
Em cứ chờ mà xem.
Em đánh phấn xoa kem,
Anh nhặt rau vo gạo.
Em ung dung đọc báo,
Anh tay nấu tay xào.
Anh tự làm không sao.
Đừng lo gì em nhé!
Tà áo em tuột chỉ,
Đưa anh khâu lại giùm.
Nho anh mua cả chùm,
Buồn mồm em cứ nếm.
Bạn gái em mà đến,
Cứ vô tư chuyện trò.
Anh tắm cho thằng cu,
Rồi anh ru nó ngủ.
Màn hình bao cầu thủ,
Nghe em hét “vào rồi”.
Hết một ngày em ơi!
Hai tư giờ thôi nhé!
Một ngày anh làm vợ!
Một ngày em làm chồng

- Tấm thân phụ nữ đã là tướng gia.
Một mình gánh vác việc nhà.
Việc không tên, tuổi, thêm đà việc con.
Sức tuổi trẻ, lúc còn son.
Xe hoa một chuyến, sang sông theo chồng.
Đời con gái, nhiều ước mong.
Mong sao lấy được người chồng thương yêu.
Cùng nhau chung sức sớm, chiều.
Xây lên hạnh phúc, thêm nhiều ước mơ.
Giấc mơ ấy, không phải mong là có.
Thời gian như gió lướt, mây trôi.
Quay đi ngoảnh lại thôi rồi.
Tóc sương điểm bạc, đồi mồi màu da.
Thêm đàn con nhỏ, vắng cha.
Hai vai nặng gánh tề gia, việc đời.
Vẫn vui tươi, vẫn yêu đời.
Vẫn lòng chung thuỷ, không lời oán chi.
Sớm, khuya vất vả chỉ vì.
Vì chồng, con cái xá gì gian nan.
Hoa tươi, tươi mấy cũng tàn.
Xuân thì biết mất, da nhăn hiện về.
Hỡi ai, ai vẫn mải mê.
Đông, Tây, Nam, Bắc nhớ về mẹ yêu.
Lòng mẹ hiền không lời nào tả hết.
Tình yêu con như vũ trụ bao la.
Vòng tay mẹ hơn vạn, vạn lời ca.
Chỉ bên mẹ mới là, là xuân thôi.

- Mẹ là tiếng hát câu thơ
Ru con vào những giấc mơ tuyệt vời
Du dương hai tiếng à ơi
Đong đưa con ngủ, suốt đời không quên
Mỗi ngày con lớn khôn lên
Trong vòng tay mẹ êm đềm thiết tha
Mẹ là tổ ấm mái nhà
Tình thương, cao cả, bao la, dạt dào
Lời mẹ dạy bảo ngọt ngào
Hiền từ, âu yếm, xiết bao ân tình
Mẹ là nắng ấm bình minh
Là bông hoa cúc đẹp xinh sáng ngời
Ơn mẹ biển rộng mây trời
Không gian ấp ủ cho đời con tươi.
Nay thì mẹ đã qua đời
Bỗng dưng hạnh phúc chơi vơi chiều tà!

- Mùng 8 tháng 3
Chúc chị em ta
Tay ôm nhiều hoa
Giỏ đựng đầy quà
Khỏi lo việc nhà
Được đi chơi xa
Ăn uống thả ga
Tiền không phải trả
Nói năng rôm rả
Cười tươi như hoa

- Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Tới tháng lãnh lương mới hết hồn
Bạn rủ đi chơi, nào có dám
Tôi chờ người tới để…giao lương

Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Xấp tiền lương mỏng, hỏi lung tung :
Rằng lương sao có bao nhiêu đấy?
Chắc“diếm” bớt rồi, phải thế không?

Người ấy thường hay móc bóp tôi
Khảo tiền mỗi lúc bóp tôi vơi
Bảo rằng tôi móc còn hơn để…
“ghệ” móc tiền ông, mới khổ đời.

Thuở ấy nào tôi đã biết gì :
Trẻ người, non dạ quá ngu si
Bao nhiêu tiền bạc, tôi “dâng” hết…
Chẳng giữ cho mình được…tí ti

Đâu biết tiền đưa bả tháng này
Là tiền dành dụm bấy lâu nay
Bao nhiêu tiền mặt, “người” chôm hết
Biết lấy gì vui với bạn đây?

Từ đấy thu, rồi thu, lại thu
Lòng tôi còn giá đến bao giờ
“Người kia” đã biết tôi vơi túi
“người ấy” cho nên vẫn hững hờ

Tôi vẫn đi…bên cạnh một người
Dữ như sư tử của lòng tôi
Và từng thu chết, từng thu chết
Vẫn sợ “vợ” hơn cả…sợ trời

Buồn quá, hôm nay xem lại túi
Chỉ còn tiền lẻ để…ăn xôi
Bao nhiêu tiền chẵn, người gom hết
Chỉ tặng cho tôi…một nụ cười

Tôi nhớ lời người đã bảo tôi.
Đưa tiền người giữ khỏi lôi thôi
Đến nay, tôi hiểu thì tôi đã…
Làm lỡ đời trai, muộn mất rồi
 
- ¨(((¯`。✿❈. - ¨(((¯`。✿❈.