fredag 9 november 2012

@}...Miên Man Xuć Cảm Cuối Thu...@} UL

... Mùa thu năm nay , đã trải qua những cơn mưa thật hối hả triền miên..mưa rơi hầu như mỗi ngày, không muốn ngừng, và như muốn nhắc nhỡ rằng mưa đang muốn khóc cho hết những giọt nươć mắt của con người Trần Thế...

Mưa cứ rơi mỗi ngày từng chập rồi lại nghỉ giải lao, và lại tiếp tục mưa...Ôi sao mà mưa hoài vây nè, làm cho con người ta lại phải thốt lên lời than phiền rằng mưa như muốn trút xuống hồn ta một không gian xa vắng , miên man buồn , miên man nghĩ ngợi , rồi miên man lo lắng , sợ sệt ,.. Cảm xúc đôi khi có vui...có niềm hạnh phúc...nhưng không thể naò giấu nổi cái mông lung lo lắng của tâm hồn...

Chẳng hiểu vì sao , hoặc là điều gì làm cho ta lo lắng,..nhưng có một điều đã len lén chợt đến trong ta thật bất ngờ, mà cũng thật tự nhiên , đã xoáy động trong tâm hồn ta để rồi kết tụ lại thành một niềm vui nho nhỏ và khiến cho ta như muốn đón nhận, mà cũng muốn xa rời...Muốn bão mình nên tìm cách từ chối , nhưng trái tim lại không thể cho phép ta làm điều đó...

Nghịch cảnh có thể xảy ra , hoặc có thể giúp ta có thêm niềm tin, an toàn thoải mái và vui vẻ hồn nhiên hơn nưã...Phải chăng đây là nhạy cảm chợt đến và cũng sẽ chợt đi rất nhanh...Hiện tại ta không thể nắm bắt được điều chắc chắn đó.

Đếm thời gian trôi thì cảm thấy tuổi đời cũng muộn màng rồi , đang bước trên độ tuổi tứ tuần th̀i cũng đã qúa hiểu rõ không còn nhiều mơ mộng nữa...nên mạnh dạn bước đi cho dù có lắm điều không cho ta như ý muốn...thế nhưng đôi chân lại cứ chùng bước , ngập ngừng...Lối rẽ nào sẽ là đoạn còn lại của cuộc đời ta...

Ai là người cho ta trọn vẹn niềm tin...Ai sẽ là người mở rộng vòng tay để ôm ấp ta trong hơi thở dịu dàng...Ai sẽ là người cho ta đôi vai để ta dựa vào khi mệt mỏi...Ai sẽ là người chịu kh́ó lắng tai nghe khi ta muốn thở than...Ai sẽ là người không vội vàng tránh xa ta khi ta Giận Giữ...Ai sẽ là người luôn mĩm cười hồn nhiên khi mỗi sáng ta vừa thức giấc để nói khẽ bên tai ta rằng: Ta vẫn là người đáng yêu...Và ai sẽ là người chấp nhận tất cả những điều sai trái của ta và đón nhận ta , để rồi khuyên ta nên bỏ qua chuyện cũ và vui vẻ với hiện tại...Ai sẽ là người cùng ta chia sẽ những gì còn lại, để rồi cả hai tìm được chỗ dựa cho nhau...trong tương lai...Tât cả những điều đó có quá hão huyền hay chăng ?

Có lẽ ta đã mang trong người qúa nhiều nhạy cảm , nhiều xúc động...dễ khóc khi có điều gì chạm đến, mà cũng dễ cười như muốn che dấu đi những nỗi niềm riêng...( chợt xao xuyến trong âm vang bên tai ta với bài hát Có Những Niềm Riêng...Làm Sao Nói Hết,..của nhạc sĩ Lê Tín Hương thật đi sâu vào lòng người từng lời từng chữ...)

**********Nỗi đâu như đã vương mang
Anh ơi Em đã một lần chung thân
Cớ sao Anh vội chia ly
Để Em còn mãi xuôi về bến xưa
Tình ơi sao mãi hững hờ
Để giờ tiếc nuối cơn ̣đau muộn màng**********
UL Viết theo cảm xúc riêng khi chợt vô tình gặp gỡ lại một người ta đã vô tình quên...một người ta đã quên biết , và một người ta đã âm thầm lặng lẽ...( trong một thời khắc rất gần nhau )
@ vô tình khi gặp lại đây...bỗng dưng rơi lệ để sầu vương mang @
^_^ Như Nỗi Niềm Riêng Trong Ta Muốn Chia Sẽ  ^_^
Sweden 09.11.2012

Inga kommentarer: