Có những vật sa xí phẩm đắt giá trong thị trường mua bán, mà đôi khi mình nhận được từ người quen thân hay người bạn, người yêu ( ¨ở đây không noí đến người thân quyến thuộc ) mà tưởng chừng mình thật sự có ý nghĩa với người ấy nên mới được tặng món quà đẹp và tốn kém tuí tiền như vậy....
Nhưng cũng không nên quá vội vàng cho rằng thế là tốt đau nhé, vì vật ấy chỉ là món quà phù du mà thôi. Vì chính tôi đây cũng đã ngậm ngùi vì hiểu được rằng cái cần thiết nhất của tôi trong tình bạn là sự quan tâm, chia sẻ khi vui buồn cùng cách xử sự và hiểu cho nhau mới thật đáng quý giá hơn rất nhiều trăm ngàn thứ đắt tiền xa sí phẩm ấy, vì những thứ đó không hề có cảm xúc để cho mình được xoa dịu trong những lúc cảm thấy lẻ loi cô đơn, trong những lúc buồn phiền lo âu,..trong những lúc thật sự bị gục ngã trong đời sống bôn ba. Thì tình bạn ấy sẽ hiện ra thật rõ ràng vô cùng: thật giả người ơi nên nhớ nhé.
Khi biết người ấy cần mình thì chính mình đã tận tình quan tâm chia sẻ, nhưng khi chính mình cần đến người ấy, thì lại ngoảnh mặt quay lưng làm ngơ mọi sự việc thì tình bạn ấy quả thật không cần thiết phải có, để thêm phiền tâm cang, thế nhưng mình lại quá trân trọng tình bạn ấy để rồi thấy mình bị ngã quỵ , sụp đổ, không đứng dậy nổi nữa rồi, không tin được ai nữa rồi, không muốn gì nữa trên kiếp người phải còn mang...vì một khi giá trị tình người bị chà đạp, đem ra so sánh cân đo như tôi đã từng bị mổ xẻ thì tôi thà đem chôn tình cảm ấy trong đáy mồ hoang của lòng tự ái bị tổn thương, không biết bao giờ mới nguôi đây hỡi trần gian bể khổ ai ơi, đắng cay trùng khúc dãi bày với ai.
Mỗi khi đêm đến, lại đưa tôi về với bóng tối và tôi càng thích thú hơn với cảm giác không gian tỉnh mịch im ắng, để cho tôi được tịnh tâm cân nhắc mình hơn , và càng thấy rõ ràng hơn những người mình tiếp xúc trong ánh sáng ban ngày lại hiện rõ nét thật hay giả của người ấy cho mình hiểu sâu sắc gía tṛi tình người trong cõi đời này thật quá mong manh, có khi mình tưởng chừng được đón nhận nó thật chắc chắn, nhưng cũng sẽ nhanh chóng tuột khoỉ sức hút của mình, với sự kiềm giữ nắm chặt của mình vì họ chỉ sống hời hợt với mình mà thôi, nên khi họ buông ra hay lấy lại cũng thật qúa nhanh và để lại không gian ngợp thở vì cơn đau vẫn còn chưa dứt, cho dù năm tháng có chồng chất trôi đi, nhưng vết thương lòng hình như không có thuốc chữa cho lành, nên càng bị nhức nhối ung mũ đau âm ĩ từng cơn trong canh thâu vô tận.
Vì buồn nên tôi lại viết, vì không dứt bỏ được cái ung mũ kia mà tôi lại tự hành hạ linh hồn mình lần nữa, mặc dầu đã nhiều lần tự cân nhắc, hãy xóa bỏ để thanh thản hơn, nhưng lại không làm được như điều mình đã tự hứa với lòng. Để rồi lại đưa tôi về gần cõi chết trong linh hồn, mà thể xác tôi lại vẫn còn hoạt động như cái máy robot: ăn, uống, làm việc, lo toan tŕách nhiệm, và khi cần thì ngủ nghĩ , mà quên luôn cả sự hưởng thụ là gì. Thế nhưng giấc ngủ không có được yên mỗi đêm khi cứ mãi bị ám ảnh của những hồn ma sống trên cõi đời này vẫn còn đang quáy nhiễu quanh tôi như thế này đây.
Hay chính tôi cũng đang hiện hình là một con ma sống trong linh hồn đang bất ổn, lạc hướng ???