Trong bóng đêm cứ mãi dày vò tôi mấy tháng qua, đã khiến tôi càng lúc về đêm thì càng đến gần với bóng ma hơn nữa . Tôi càng nghĩ lại thật nhiều về những gì đã xảy ra trong tôi của những tháng ngày qua . Và tôi đã tự trách mình thật nhiều vì cái Ngu Xuẩn của chính mình. Tôi cứ mãi âm ỉ thổn thức cho đến nay xin quyến đ̣ịnh viết lên cho thoả bớt phiền muộn.
Nếu như cách viết của tôi có thể giúp tôi xoa dịu nỗi đau, thì tôi cũng nên viết lên hết cảm giác của chính mình vậy.
Tôi là ai ... là sự nảy mầm của cái khờ dại hay sao mà lại gặp hoài những rong rêu bám vào khoáy nhiễu tâm hồn tôi . Gậm nhấm tôi từng cơn đau thấm dần vào tim rồi chạy ngược lên tới bộ não luôn. Không định hướng được nữa cách sống này, chỉ muốn được tắt thở cho nhanh. Vì cảm giác sao ngột ngạt khó thở quá đi . Phải chi sau cơn đau quằn quại trong đêm nay mà sáng ra sẽ không còn gì tiếp diễn nữa thì thật đơn giản quá phải không.
Nếu ai đó đã từng biết ngợp thở khi bị đau đớn bởi tình yêu, hay có thể noí đúng hơn bởi tình bạn mà kẻ khác đã ban cho khi họ cần đến mình, và lấy đi khi họ không cần đến mình nữa , thì chắc chắn sẽ hiểu được tôi đang noí đến cảm giác gì.
Tôi lại nghe văng vẳng đau đây với bài hát "Vết Thương Sỏi Đá" , cứ loanh quanh trong đầu tôi, trong tâm khảm tôi, trong giọt sầu đang rơi, trong hơi thở đang ngậm ngùi, trong đoạ đày của lầm than, trong hoang mang của tê dại, trong bại hoại của phận người ... mà cũng là trong lúc này đây thì tôi lại thật sự yêu thićh bài hát này vô cùng, vì nó đang lột tả được niềm đau chôn dấu của riêng tôi.
Kỷ niệm rồi như chiêm bao.
Ân tình rồi như sương khói.
Yêu một ngày, khóc một ngày.
Đêm hoang vọng buồn, tay ôm tủi hờn.....
..........
Biết yêu là khóc
nhưng sao tình vẫn mãi tôn thờ.
Biết yêu là sầu
nhưng sao người cứ muốn thương đau.
Biết yêu là chết
nhưng sao tình vẫn mãi đong đầy.
Biết yêu là hờn
nhưng sao người cứ muốn chua cay.....
nhưng sao tình vẫn mãi tôn thờ.
Biết yêu là sầu
nhưng sao người cứ muốn thương đau.
Biết yêu là chết
nhưng sao tình vẫn mãi đong đầy.
Biết yêu là hờn
nhưng sao người cứ muốn chua cay.....
Xin phép trích đọan bài hát của NS Vĩnh Đện
Hận người dối gian, hận tôi ngu xuẩn. Hận kiếp người nhỏ nhen so đo giá trị của tình người . Oán hận kiếp người tôi đang mang trong mình toàn là những tội lỗi do tôi chịu trách nhiệm. Tất cả những người tôi đã Yêu đều bị nghịch cảnh , hay là sự đổi thừa cho số mệnh để tránh bị ràng buộc . Ôi thật trớ trêu Người và Ta sao quá u mê đến thế nhỉ.
Tôi lại thấy chạnh lòng xấu hổ vì chính tôi đã làm cho Ba Mẹ tôi phải buồn phiền vì mình đã quá Ngốc Nghếch, quá thô thiễn đua đòi trong thế giới không thuộc của riêng tôi.
Viết đến đây là những cảm xúc thật sự đang xáo trộn trong tôi, mà nếu ai kia có đọc những dòng chữ này của tôi, thì ch́ắc có thể cười chê tôi, hoặc cũng có thể đồng cảm chia sẻ, vì đã có chung một cảnh ngộ ... hay cũng có thể thờ ơ cười nhạt vì cho rằng chuyện đời là vậy...hơi đau phải mệt moỉ ..v..v..
Ai có thể thông cảm được cho tôi như lúc này nhỉ. Có Lẻ Không Có Ai Cả. Chỉ có bóng đêm làm bạn và chứng kiến cho tôi đang rất xót xa, buồn lòng , và đang tự trách mình rất nhiều vì không lường trước được khả năng bị bật ngữa giữa chừng sẽ như thế nào.
Thế nhưng tôi thật sự đang bị lòng tự ái, tự tôn của chính mình vì mang phải cảm giác bị chà đạp lên vết thương bị ung mũ, không có thuốc trị nên cứ đau nhức mãi thôi . Làm gì có thuốc trị đau lòng bởi người dưng trên thế gian này.
Biết vậy mà tôi đã phóng theo lao, như một mũi tên đã bắn ra thì không nên ngập ngừng do dự, vì mũi tên có thể bị lệch mà giết chết người vô cớ. Thà tôi chết dần chết mòn, chết trong cái ngu, chết theo năm tháng dần trôi , để cho người còn sống kia mà chờ ngày đền tội.
Đêm 13-08-2016...UL