Nơi em đến là mênh mông phẳng lặng
Gió trùng dương thổi mát thân xác hoang
Kiếp phù dung, lời tình rơi rụng mãi
Nước mắt nào, bôi xóa phận đã mang
Nơi anh đến là mây trời lãng đãng
Gió muôn phương trôi dạt người thương vay
Kiếp con người, sao quá nhiều đổi thay
Để đời trai phiêu bạc trong hoang lạc
************ UL ************
Inga kommentarer:
Skicka en kommentar