Visar inlägg med etikett Chân Lý Sống. Visa alla inlägg
Visar inlägg med etikett Chân Lý Sống. Visa alla inlägg

måndag 9 januari 2017

IM LẶNG...Một Nghệ Thuật Sống...Sưu tầm

Im lặng là vàng. Có thực sự vậy không? Có những khi cần phải nói, thậm chí là nói nhiều, để khả dĩ mang lại lợi ích cho người khác, để giải hoà, để hoà hợp và cảm thông, hoặc để bảo vệ chân lý.

Tuy nhiên, có đôi khi lại cần im lặng, lúc đó sự im lặng có giá trị hơn nhiều. Và lúc này chính sự im lặng lại “nói” nhiều hơn. Đó là đặc ngữ của sự im lặng, một loại văn hoá ...kỳ diệu, nhưng không dễ thực hiện.

Nói hoặc im lặng đều phải đúng nơi, đúng lúc, đúng người, và chỉ sử dụng khi thực sự cần thiết. Lời nói có thể là lưỡi gươm, mà gươm chưa dùng thì cứ để trong bao. Im lặng là diệu kế nếu lời nói vô ích, nếu không thì có thể phản tác dụng.

Thật chí lý câu nói của T. Man: “Người khôn ngoan mang tất cả tài sản vào trong đầu”. Đó chính là giá trị của sự im lặng. Nhưng khi nào nên im lặng?

1. Khi người khác buồn phiền, đau khổ

Biết vui với người vui, buồn với người buồn. Đó là động thái của người có giáo dưỡng, tri thức, biết điều, biết cư xử và thấu cảm. Không gì vô duyên hơn khi người khác khóc mà mình lại cười - hoặc ngược lại. Sự “lệch pha” đó khả dĩ khiến chúng ta trở nên lố bịch, hợm hĩnh và kiêu ngạo.

2. Khi người khác suy tư, lao động trí óc

Sự im lặng là “vương quốc” của hoạt động trí óc. Nhờ đó mà có những kiệt tác, sự cao thượng, sự hiểu biết, sự trưởng thành, sự hồi tâm… Văn hào W. Goethe xác định: “Tài năng được nuôi dưỡng trong cô tịch, còn chí khí được tạo bởi những cơn sóng dữ của giông tố cuộc đời”. Thấy người khác trầm tư mặc tưởng, đừng phá “khoảng riêng” của họ. Sự im lặng lúc đó thực sự cần thiết và có ý nghĩa.

3. Khi người khác không hiểu mình

Khi chưa được hiểu, chúng ta cần cởi mở và hoà đồng để người khác có thể hiểu mình hơn - dù không thể hiểu hết. Nhưng nếu bạn cảm thấy người ta thực sự không thể hiểu hoặc không muốn hiểu thì tốt nhất là im lặng. Nếu không, những gì bạn nói có thể gây “dị ứng” hoặc hiềm thù.

4. Khi người khác nói về vấn đề mình không am hiểu

Biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe. Người khôn ngoan chỉ nói những điều mình biết rõ và hoàn toàn im lặng đối với những gì mình không biết hoặc mơ hồ. Đừng ảo tưởng mình là “bách khoa tự điển”. Nhà bác học A. Edison nói: “Điều chúng ta biết chỉ là một giọt nước, điều chúng ta không biết là cả đại dương”. Còn hiền triết Socrates thừa nhận: “Tôi không biết gì cả, đó là điều tôi biết rõ nhất”. Chỉ là người bình thường, chúng ta càng cần khiêm nhường mà biết im lặng.

5. Khi người khác khoe khoang, lý sự

Thùng rỗng kêu to. Càng hiểu biết người ta càng ít nói, thâm trầm và cảm thông. Trong 4 phép toán, phép trừ là… “dễ” nhất, nhưng lại đầy ý nghĩa. Chỉ vì ngu dốt nên mới độc đoán, khắt khe hoặc cố chấp. Khoe khoang và lý sự là “đặc điểm” của đầu óc nông cạn, thiển cận. Dốt thì hay nói chữ để cố che lấp khiếm khuyết của mình.

6. Khi người khác không cần mình góp ý kiến

Đừng bao giờ “xía” vào chuyện của người khác hoặc tò mò chuyện của họ. Vả lại, nói nhiều thì sai nhiều. Nói thiên lệch thì mất lẽ chính, nói huênh hoang rồi đến chỗ đuối, nói xiên xẹo rồi đến chỗ sai trái, nói giấu giếm sẽ đến chỗ cùng.

Cibbon nói: “Đàm luận khiến người ta hiểu biết, nhưng im lặng là trường học của sự khôn ngoan”. Im lặng còn là yêu thương, tha thứ, và là cuộc sống.

Tuân Tử dạy: “Im lặng, lắng nghe, ghi nhớ, hành động và khôn ngoan là 5 cung bậc khác nhau của trí tuệ”. Có thể coi đây là ngũ-cung-sống của cuộc đời. 
Tóm lại, im lặng là một nghệ thuật kỳ diệu và là cách thể hiện văn hoá cao cấp.

Nói ra được thì tốt nhưng có khi im lặng lại tốt hơn. 
Ta nên học lắng nghe để hiểu, dừng lại để thương. Nhưng khó đấy, bài học này chỉ dành tặng cho những ai đã biết buông bỏ ngạo mạn, biết đời sống là vô thường bất chợt...
Bildresultat för im lặng

måndag 8 februari 2016

Phi Nhung: một ca sĩ có tính từ tâm nhất trong các ca, nghệ sĩ từ trước tới nay

Cuộc đời khổ cực ít ai biết của nữ ca sĩ nhiều con nhất Việt Nam: Mẹ mất sớm, 9 tuổi phải nuôi 6 đứa em 
Tâm từ bi của chị lấn át hết những nhu cầu của người phụ nữ. Cầu mong những điều chị làm sẽ có quả thật ngọt. Không ngờ cuộc đời chị lại gặp phải nhiều sóng gió như vậy, mẹ mất sớm, một mình chị phải làm đủ mọi việc để nuôi em. giờ thì hy sinh hạnh phúc riêng của mình để nuôi 19 đứa con khôn lớn. Chị đúng là một con người đáng ngưỡng mộ và nể phục.
Phi ...Nhung tên đầy đủ là Phạm Phi Nhung. Nhung là kết quả của mối tình vụng trộm giữa một thiếu nữ Pleiku và một lính Mỹ. Mặc dù bị gia đình ngăn cản, bắt phá thai nhưng mẹ cô đã kiên quyết giữ đứa trẻ lại.

Phi Nhung ra đời như thế, giữa bao nhiêu tủi hờn, thiếu thốn và ghét bỏ! Bởi lẽ, chuyện một cô gái Việt Nam yêu một lính Mỹ thời bấy giờ là chuyện động trời, không thể chấp nhận được.


Phi Nhung và những đứa con của mình

Từ khi Nhung ra đời, người cha kia cũng bỏ đi mất nên Nhung chưa một lần được thấy mặt người cha đẻ của mình. Rồi gia đình nhà ngoại cũng chấp nhận cô bé nhưng mẹ sau đó lại đi lấy chồng và để Nhung ở với ông bà ngoại.
Suốt những năm tháng ấy, Phi Nhung sống trong sự dè bỉu, hắt hủi, coi thường của người khác mà không một lời phản kháng. Vì thế, Nhung cứ lủi thủi một mình.

Nhung cứ chịu đựng như thế cho đến ngày mẹ về đón Nhung theo. Nhung về ở với mẹ, cha dượng và 5 đứa em cùng mẹ khác cha. Tưởng rằng, cuộc đời Nhung từ nay sẽ khác, nhưng rồi một tai nạn giao thông đã đưa mẹ đi xa mãi mãi.
Nhung tự mình gồng gánh thay mẹ chăm mấy đứa em nhỏ khi người cha dượng lấy vợ mới. Trong gia đình, vai trò của cô bé 9 tuổi năm ấy giống như một người mẹ!
Sẽ không một ai có thể hiểu hết được nỗi cực nhọc của Nhung những năm tháng đó.


Chia sẻ về lý do nhận nuôi gần hai chục đứa trẻ, Phi Nhung bảo "Nếu ngày trước, 6 chị em Nhung không được cưu mang, giúp đỡ thì có lẽ đã không có Phi Nhung của ngày hôm nay. Nhìn thấy các bé, Nhung như nhìn thấy chính mình cách đây mấy chục năm về trước.
Nghĩ đến quá khứ của mình cũng từng có hoàn cảnh như vậy, nghĩ đến mẹ Nhung cũng một thời lam lũ gồng gánh nuôi gia đình, nghĩ đến chị em Nhung ngày trước cũng sống nhờ cơm gạo của họ hàng...

Vì vậy, hơn ai hết, Nhung hiểu được cảm giác thiếu thốn tình cảm, hàng ngày vật lộn với cuộc sống mưu sinh của những đứa trẻ không cha không mẹ".

lördag 23 januari 2016

Người phụ nữ 59 tuổi đã khiến cả đám đông lặng đi vì câu nói: "Không sao đâu, cứ bình tĩnh sống"

Màn trình diễn dù không thật xuất sắc, nhưng câu chuyện cuộc đời của thí sinh 59 tuổi, sống trong một túp lều không điện, không nước trên đồi cao cùng em gái 50 tuổi, đã khiến cả khán phòng Vietnam's Got Talent phải lặng đi với câu nói: "Không sao đâu, cứ bình tĩnh sống".

Có lẽ đêm qua, trong chương trình Vietnam's Got Talent 2016, tiết mục gây xúc động và ý nghĩa nhất với nhiều người đã thuộc về phần trình diễn của người phụ nữ này - một người phụ nữ độc thân 59 tuổi, đến từ một ngọn đồi, không điện, không tivi, sống lặng yên qua ngày cùng người em gái 50 tuổi.

 Phần thi của cô Nguyễn Thanh Thúy.

Cô Nguyễn Thanh Thúy, sinh năm 1957, là một thí sinh đến từ Lâm Đồng. Cô đã mang đến chương trình một ca khúc của Ngô Thụy Miên - Riêng một góc trời. Phải thừa nhận đây là một tiết mục không hoành tráng, màu mè, cũng như các chiêu trò thường thấy trên các chương trình truyền hình thực tế, nhưng những gì xuất hiện trong phóng sự giới thiệu cũng như phần trò chuyện của cô với ban giám khảo đã khiến nhiều người phải lặng người xúc động.
Người phụ nữ 59 tuổi đã khiến cả đám đông lặng đi vì câu nói: Không sao đâu, cứ bình tĩnh sống - Ảnh 2.
   Chân dung người phụ nữ khắc khổ có cuộc sống gần như là rời xa thế giới hiện đại. 
Vốn dĩ, cô sống ở một vùng đồi rất nghèo, không thể mua được bình ắc quy để thắp đèn, không có nước dù đã đào tận 2 cái giếng. Hàng ngày cô làm vườn, bấm huyệt và chữa từ thiện cho trẻ khuyết tật. Cuộc sống cứ đơn giản, tĩnh mịch như vậy cùng người em gái 50 tuổi - cũng độc thân. Cô tâm sự, đi thi chỉ mong đạt được chút gì nho nhỏ để có tiền xây cái bể nước mưa trên đồi.
Trong suốt đoạn clip, cô Thanh Thuý đã chia sẻ rất nhiều về cuộc sống của mình. Từ việc mỗi lần nhận đồ quyên góp đều phải xách những bao gạo nặng đi lên quả đồi những 4-5km, cho đến chuyện 3h sáng vừa đi bộ xuống đồi để bắt xe lên thành phố dự thi... Những chia sẻ này đã khiến cả 3 giám khảo vô cùng xúc động.
Người phụ nữ 59 tuổi đã khiến cả đám đông lặng đi vì câu nói: Không sao đâu, cứ bình tĩnh sống - Ảnh 3.
 Phần trình diễn dù không thật xuất sắc, nhưng đã đi vào lòng người. 
Cảm động nhất, là khi Trấn Thành tỏ ý xót xa trước hoàn cảnh của cô, cô đã bình thản mà trả lời: "Không sao đâu, cứ bình tĩnh sống". Câu nói này đã thật sự chạm vào trái tim của hàng vạn người theo dõi chương trình cũng như BGK - như một châm ngôn sống giản dị nhưng sâu sắc, như một sự mạnh mẽ kiên định, không bao giờ đầu hàng dù cuộc đời có khắc nghiệt đến đâu.
Người phụ nữ 59 tuổi đã khiến cả đám đông lặng đi vì câu nói: Không sao đâu, cứ bình tĩnh sống - Ảnh 4.
 "Không sao đâu, cứ bình tĩnh sống" - câu nói đang truyền cảm hứng tới rất nhiều người. 
Cư dân mạng cũng không thể ngăn được sự xúc động của mình khi chứng kiến màn trình diễn này. Trước đoạn clip ghi lại phần trình diễn của cô, anh Hiếu Orion - một trong những blogger khá nổi tiếng đã chân thành bày tỏ: "Rồi ai đó cứ bị cuốn theo guồng sống một cách quay cuồng... Tất cả hình như do chúng ta chưa đủ "Bình Tĩnh Mà Sống". Có lẽ cũng do ta không biết được "giá trị cốt lõi của bản thân": sống để làm gì và đi tới đâu?"

måndag 28 september 2015

"Nếu anh yêu một cô gái từng bị tổn thương, làm ơn hãy kiên nhẫn!"

Vì em đã mất đi một nửa trái tim mình, từng đón bình minh bằng đôi mắt sưng húp, từng lao đầu vào việc học, công việc, máy tính, tiệc tùng...đánh mất thời gian, quên hết tháng ngày chỉ để quên đi một vết thương lòng. Vì em từng cho đi rất nhiều để rồi nhận lại một vết thương mà có lẽ suốt đời không lành lại được. Vì em là một cô gái rất đa cảm, và ...nhẹ lòng...
Em đã đến bên anh, rung động bởi những quan tâm, yêu thương thật lòng của anh. Em đã dũng cảm cho và nhận yêu thương thêm một lần nữa. Thì anh, người em đang gắn bó, đừng ép tình cảm của em phải tiến triển quá nhanh. Bởi em sợ...Điều đầu tiên em sợ là làm anh tổn thương. Thật là như vậy đấy. Em băn khoăn mình đến với anh vì điều gì, tại sao anh và em lại yêu nhau? Vì anh quá tốt hay vì cái gì khác? Hay vì anh là người đã ở bên lắng nghe và lau nước mắt cho em?... Chỉ khi nào không tìm ra lý do "vì sao mình yêu anh", em sẽ ở lại bên anh. Đó là lúc em có thể yêu chính bản thân anh!
Nếu anh chưa từng yêu ai như anh đã từng nói thì chắc anh không thể hiểu cảm giác này. Hơn ai hết, em biết tình yêu mong manh đến thế nào, thoắt đến, thoắt đi như một cơn gió. Hơn ai hết, em hiểu nỗi đau do tình yêu gây ra sâu sắc đến bao nhiêu. Và vì yêu anh nên em không thể để anh phải chịu nỗi đau giống như em đang mang trong lòng.
Không phải là mối tình đầu của em, chắc chắn anh sẽ có nhiều thiệt thòi. Trước hết, đó là cảm xúc không còn vẹn nguyên. Em đã qua cái thời đòi anh phải chiều chuộng, qua những lúc giận hờn vì những chuyện cỏn con và trẻ con. Nhưng anh đừng vì thế mà nói năng thiếu thận trọng làm em tổn thương bởi giờ đây, tâm hồn em thật mong manh và nhạy cảm. Bất cứ điều gì anh chưa "uốn lưỡi" trước khi nói cũng làm em liên tưởng đến quá khứ và ảnh hưởng không tốt đến tình cảm hiện tại cũng như mối quan hệ của hai người. Không phải là mối tình đầu của em, anh sẽ phải tốn nhiều công sức hơn để dành được trọn vẹn tình cảm yêu thương. Nhưng anh yên tâm, khi đã dành được thì điều đó hoàn toàn xứng đáng bởi khi em đã cam tâm tình nguyện thì đó là một sự thiết tha khó có thể đổi dời.

Tuy nhiên, hãy cố gắng hiểu và thông cảm cho những rung động nhỏ trong lòng em, trong trường hợp có lúc nó không dành cho anh, không phải vì anh. Nếu em rũ bỏ tất cả những gì thuộc về quá khứ không một chút cảm xúc thì nó sẽ có 1 vết tì, và có thể anh sẽ là nạn nhân tiếp theo. Nhưng nếu em luôn trân trọng và gìn giữ thì anh cũng sẽ được nâng niu trong một nửa còn lại không kém bất cứ vị trí nào trong tim em.
Mối tình đầu đã lấy đi của em nhiều điều nhưng tất cả những gì còn lại, kể cả cuộc đời, sự tự do, mơ ước, quan tâm, chăm sóc... là dành cho anh. Vậy nên, anh à! làm ơn cho em thêm thời gian và hãy kiên nhẫn.!

Ảnh của Linh Đặng.

söndag 5 juli 2015

Chân Lý và Những Điều Suy Ngẫm Trong Cuộc Sống

"Trời thì trở gió, người thì trở mặt, cho nên nỗi bất an được dịp trở mình cựa quậy làm xốn xang cả lồng ngực. Hoá ra cuối cùng thứ làm chúng ta chỏng chơ trống trải nhất không phải là cảm giác một mình, mà là từ đầu đến cuối ở bên cạnh một người không hề coi mình là duy nhất trong lòng họ. Rốt cục, trong cuộc tình này, chỉ có mỗi riêng mình tự tồn tại, tự tay trái ủ ấm tay phải, tự thương hại lấy chính bản thân!"

Mà thôi... Gió là của bầu trời, nên là người cứ đi. Dẫu gì thì quán tính của bàn tay vẫn ở trạng thái thả rơi và buông bỏ nhiều hơn là cầm giữ nắm chặt. Con người sinh ra vốn dĩ đã quen với buông hơn là nắm, với bỏ hơn là nhặt, với yêu chóng vánh hơn là thương lâu bền ...
Duyên đến duyên đi, duyên mỏng duyên bền, vốn không phải là điều chúng ta có thể điều khiển được. Điều mà chúng ta có thể làm là, khi nhân duyên tới, hãy trân trọng quãng thời gian đẹp đẽ ngắn ngủi đó.

"Vì trái đất hình tròn, nên khi 2 con người đi ngược chiều nhau vẫn có thể gặp lại dù sớm hay muộn, nhưng khi một người đứng yên còn 1 người bước tiếp, liệu cuộc đời này có đủ dài cho cả 1 vòng quay?"

“Trong cuộc đời, người ta sẽ gặp một người làm tổn thương mình, một người bị mình làm tổn thương, rồi sau đó mới gặp được một người mà hai bên không nợ gì nhau và sống với nhau yên ổn, bình lặng.”

Không phải chúng ta đã quá già để chấp nhận những điều mới mẻ, mà là vì chúng ta không còn trẻ và đã đủ thông minh để hiểu rằng không phải thứ gì mới cũng tốt…

“Tại sao khi khóc mà không phát ra âm thanh nào thì cổ họng lại đau đớn hơn gấp trăm lần khi gào khóc!?!?!?
Là bởi vì lực phát ra âm thanh đã lớn mà lực để giữ cho âm thanh không phát ra được còn lớn gấp bội……….”


“Có đôi lúc con người ta không nhất thiết phải tin vào sự thật mà dằn lòng tin vào điều mình muốn tin để đổi lấy một sự thoải mái tạm thời!”

“Thông thường một người phản bội một người vì họ đã quá bận tâm đến những gì mình không có mà quên mất những gì mà mình đang có!”

Con người sinh ra không phải để tan biến đi như một hạt cát vô danh. Họ sinh ra để in dấu lại trên mặt đất, in dấu lại trong trái tim người khác.

“Trong thế giới tình yêu, không có chuyện ai là người có lỗi với ai, mà chỉ có ai không biết quý trọng ai thôi”

Đến với nhau là cả đoạn đường dài vất vả Vậy mà… Chỉ cần lùi 1 bước, quay lưng lại, ta đã thành người lạ.

“Con người vẫn luôn thích lừa dối chính mình, làm như thế dễ hơn lừa dối người khác.”

fredag 12 juli 2013

10 điều nghịch lý của cuộc sống


1. Người đời thường vô lý, không “biết điều” và vị kỷ. Nhưng dù sao đi nữa, hãy yêu thương họ.

2. Nếu bạn làm điều tốt, có thể mọi người sẽ cho là bạn làm vì tư lợi. Dù sao đi nữa, hãy làm điều tốt.
...
3. Nếu thành công, bạn sẽ gặp những người bạn giả dối và những kẻ thù thật sự. Nhưng dù sao đi nữa, hãy thành công.

4. Việc tốt bạn làm hôm nay sẽ bị lãng quên. Nhưng dù sao đi nữa, hãy làm điều tốt.

5. Thẳng thắn, trung thực thường làm bạn tổn thương. Nhưng dù sao đi nữa, hãy sống thẳng thắn.

6. Người có ý tưởng lớn lao có thể bị đánh gục bởi những kẻ suy tính thấp hèn. Nhưng dù sao đi nữa, hãy luôn nghĩ lớn.

7. Người ta thường tỏ ra cảm thông với những người yếu thế nhưng lại đi theo kẻ mạnh. Nhưng dù sao đi nữa, hãy tranh đấu cho những người yếu thế.

8. Những thành quả mà bạn đã phải mất nhiều năm để tạo dựng có thể bị phá hủy chỉ trong phút chốc. Nhưng dù gì đi nữa, hãy cứ tiếp tục dựng xây.

9. Bạn có thể sẽ bị phản bội khi giúp đỡ người khác. Nhưng dù sao đi nữa, hãy giúp đỡ mọi người.

10. Bạn trao tặng cuộc sống tất cả những gì tốt đẹp nhất và nhận lại một cái tát phũ phàng. Nhưng dù sao đi nữa, hãy sống hết mình cho cuộc sống.
Visa mer

10 paradoxen i livet 1. Den till synes löjlig, inte "vet" och osjälviska. Men hur som helst, du älskar dem.

2. Om du gör bra, kanske låter människor dig göra så. Hur som helst, låt oss göra bra saker.

3. Om framgångsrik, kommer du att falska vänner och sanna fiender. Men hur som helst, bli framgångsrik.

4. det goda du gör idag kommer att glömmas. Men hur som helst, gör bra saker.

5. Uppriktig, ärlig ofta gör du ont. Men hur som helst, var frank.

6. personer som har bra idéer kan slås av killar tycker om vile. Men hur som helst, alltid tänka stort.

7. människor visat sig ofta positivt inställd till det svaga resultatet men ta starka killar. Men hur som helst, att kämpa för människor överväldigande.

8. de resultat som du var tvungen att ta flera år att bygga kan förstöras endast under intensiv. Men fall hålla.

9. Du kan svikas när att hjälpa andra. Men hur som helst, låt oss hjälpa människor.

10. Du tilldelats mitt liv lycka och få tillbaka ett flagrant slag. Men hur som helst, göra livet svårt för livet.

onsdag 18 juli 2012

X-- Một Tác Phẩm Có Giá Trị Cho Tất Cả Chúng Ta --X

Tác giả: Hal Urban.                         Nhà xuất bản: Nxb Trẻ
nhung bai hoc cuoc song

Những Bài Học Cuộc Sống - 20 Điều Quan Trọng Nhất Trong Cuộc Sống Của Bạn:

"Những bài học trong cuộc sống" có giá trị như một người thầy thông thái về kinh nghiệm sống đối với hàng triệu bạn đọc khắp thế giới. Cuốn sách thể hiện 20 bài học sâu sắc, đúng đắn và có giá trị vĩnh hằng được đúc kết từ những trải nghiệm thực tiễn của một đời người luôn suy tư, trăn trở về cuộc sống. Cuốn sách sẽ giúp chúng ta nhận ra được những điều quan trọng nhất để tạo nên một cuộc sống có ý nghĩa thực sự.
Cuốn sách nhiều năm liền luôn đứng đầu các bảng xếp hạng của những cuốn sách bán chạy và được bạn đọc yêu thích nhất và đã được dịch ra nhiều ngôn ngữ trên thế giới.
Chúng ta hãy cùng khám phá và chiêm nghiệm những bài học của cuộc sống quý giá này để cuộc sống của mình được hạnh phúc và thành công hơn.
"Tôi sẽ luôn nâng niu quyển sách này như một cuốn cẩm nang gối đầu giường để giúp cho mình sống một cuộc đời hoàn hảo....Cuốn sách đã giúp tôi thật sự nhận ra những giá trị và phẩm chất quan trọng để có được thành công và hạnh phúc. Hy vọng rằng những người khác cũng cảm nhận được những điều như vậy khi đọc cuốn sách này. Xin cảm ơn tác giả! Cảm ơn những trải nghiệm quý giá và tấm lòng tâm huyết với cuộc sống khi chia sẻ với bạn đọc những kinh nghiệm vô giá này." (-Rachel Lundrigan)
"Với những bài học và kinh nghiệm sống quý báu và có giá trị vĩnh hằng, cuốn sách xứng đáng trở thành một cẩm nang sống cho tất cả mọi người...." (Tiến sĩ Ken Blanchard)
Mục lục:
Thành công không chỉ là kiếm được nhiều tiền
Cuộc sống vốn khó khăn..... và không phải lúc nào cũng công bằng
Cuộc sống luôn có những niềm vui và những thú vị bất ngờ
Cuộc sống không phải là do may mắn mà do chúng ta lựa chọn
Lựa chọn quan trọng nhất cuộc đời chính là chọn một thái độ sống
Tạo thói quen tốt - chìa khóa dẫn đến thành công
Biết quý trọng những điều đang có
Trân trọng những giá trị của cuộc sống
Trung thực là cách tốt nhất
Sức mạnh của lời nói
Động lực thực sự luôn bắt nguồn từ bên trong
Mục tiêu là những ước mơ có thời hạn
Không gì có thể thay cho làm việc chăm chỉ
Có lúc cần từ bỏ một điều để có được một điều khác
Người thành công tự tạo thời gian cho mình
Luôn gìn giữ lòng tự trọng
Tinh thần cũng luôn cần được chăm sóc
Thất bại là chuyện bình thường
Cuộc sống sẽ đơn giản hơn khi ta biết điều gì là cần thiết
Trước tiên hãy trở thành người tốt
Mời bạn đón đọc.
Tải về
http://www.mediafire.com/?7dk1kji2ymn
hay
http://3c.com.vn/Uploaded/hieuthien/8/ebook/Nhung_bai_hoc_cuoc_song.rar
hay
http://www.mediafire.com/?nwn32itmmvj
UL sưu tập

onsdag 20 juni 2012

X-- Chuyên Đề về Cha Mẹ và Con Cái --X

Lạc quan hay bi quan ? Hay cần phải có cái nhìn triết lý ?
Mình chỉ nên lo cho con cái xong bổn phận rồi thì đừng bao giờ trông cậy ở chúng điều gì. Mình hãy sẵn sàng khi già không còn làm việc nổi thì vào nursing home như vậy thì mình sẽ bớt khổ. Đời sống này ai cũng giống như vậy mà thôi! Mình cũng còn có phúc hơn rất nhiều người là bên này mình được hưởng trợ cấp dù có làm việc hay không cũng được và có cả housing nữa vậy thì chả nên bi quan mà nên chấp nhận những gì cuộc đời đã dành sẵn cho mình rồi!.. Không chừng tới khi già lại cùng các bạn đồng tuổi vào ở chung một nursing home thì lại còn vui nữa đấy!
Trong truyện cổ, người ta có kể chuyện một ông phú hộ và bốn người con trai. Khi bốn người con này lớn lên lập gia đình, ông phú hộ này đem một phần gia tài chia cho bốn người con, phần còn lại vợ chồng ông giữ để dưỡng già. Mấy năm sau khi vợ ông qua đời, mấy người con sợ rằng ông sẽ tìm vợ mới, lúc có con, gia tài này phải chia cho những đứa con khác. Chúng bàn với nhau thuyết phục cha, về ở với mình, săn sóc cha thật chu đáo, sung sướng để ông không cảm thấy cô đơn, khỏi cần phải tục huyền. Ðược ít lâu, chúng thuyết phục ông phú hộ chia hết tài sản cho chúng. Bùi tai và thấy không cần giữ riêng cho mình một tài khoản nào, ông đồng ý đem gia tài chia hết cho bốn đứa con.
Sau đó ông đến ở với đứa con thứ nhất, nhưng đứa con này nghe vợ, chỉ được ít hôm, bảo ông đến ở nhà đứa em kế. Cứ như thế, không ở được với đứa con nào. Không một đồng xu dính túi, người cha bị bỏ rơi, phải đi khất thực từng nhà. Bấy giờ cây gậy cũng còn có ích hơn là những đứa con. Cây gậy đó có thể giúp ông già xua đuổi những con chó, dò dẫm trên đường, tránh những vũng nước và giúp ông những lúc yếu chân sắp ngã.

Câu chuyện này sao giống câu chuyện của một bà mẹ ở Quận Cam. Sau Tháng Tư 1975, hai vợ chồng đem một đàn con vượt biển sang Mỹ. Trong nhiều năm, ông bà vừa nuôi con khôn lớn, ăn học thành tài, dựng vợ gả chồng cho con, vừa tậu được một căn nhà khang trang trong vùng Bolsa. Sau khi người chồng qua đời ít lâu, bà vợ được con cái thuyết phục nên bán ngôi nhà đi, chia đều cho các con rồi về ở với con cháu cho đỡ cô đơn. Bà nghe theo, và cũng lần lượt ở với nhiều đứa con, chịu cảnh bạc đãi và cuối cùng bà quyết định phải rời khỏi nhà những đứa con ấy. May thay, trên đất Mỹ, bà già cô đơn này còn có chỗ nương tựa, đó là một món trợ cấp nhỏ và ngôi nhà “housing” mà chính phủ đã đành cho bà. Nếu ở một xứ sở khác, chắc bà cũng cần đến một cây gậy.
Những đứa con mua nhà mới có thể đã không tính đến một chỗ cho cha mẹ già khi xế bóng, nhưng tôi biết nhiều bậc cha mẹ khi luống tuổi, con cái lập gia đình đi xa cả rồi, mà vẫn giữ cái nhà cũ nhiều phòng, với ý nghĩ dành cho con lúc trở về thăm viếng. Tôi có một người bạn được con trai bảo lãnh sang Mỹ, nhưng chỉ ít lâu sau cô con dâu muốn chồng bán căn nhà đang ở và đi mua lại một cái nhà nhỏ hơn, lấy lý do để tiết kiệm cũng là lý do để cha mẹ chồng phải dọn ra.
Cha mẹ đối với con lúc nào cũng hết lòng. Mẹ có thể lăn vào lửa để cứu con, cha có thể đổ mồ hôi nhọc nhằn để đứa con có được một nụ cười hạnh phúc, nhưng những đứa con, khi đã có gia đình riêng của mình, không giữ được sự chăm sóc, lo lắng cho đời sống của cha mẹ. Người mẹ nào cũng mỗi đêm kéo chăn đắp cho con, sờ trán con, hạnh phúc theo từng nụ cười của con, nhưng bây giờ con ở xa, thời giờ dùng để gọi về thăm mẹ đôi khi cũng hiếm hoi.
Ông Chu Dung Cơ nói về mối liên hệ giữa cha mẹ già và con cái:
“Cha mẹ thương con là vô hạn, con thương cha mẹ là có hạn.
Con bệnh cha mẹ buồn lo. Cha mẹ bệnh con đến nhòm một cái, hỏi vài câu thấy là đủ.
Con tiêu tiền của cha mẹ thoải mái, cha mẹ tiêu tiền của con chẳng dễ chút nào.
Nhà của cha mẹ là của con. Nhà của con không phải là nhà cha mẹ.
Ốm đau trông cậy vào ai? Nếu ốm đau dai dẳng có đứa con hiếu nào ở bên giường đâu (cứu bệnh sàng tiền vô hiếu tử)”.

Và lời khuyên đối với các bậc cha mẹ là: “Khác nhau là như vậy! Người hiểu đời coi việc lo cho con là nghĩa vụ, là niềm vui không mong báo đáp. Chờ báo đáp là tự làm khổ mình.”
Cũng có nhiều con cái nuôi cha mẹ. Luận Ngữ chép, Tử Du hỏi về đạo hiếu. Khổng Tử đáp: “Ngày nay người ta cho nuôi cha mẹ là hiếu, nhưng đến chó ngựa kia, người ta cũng nuôi, nếu nuôi mà không kính hiếu cha mẹ thì có khác chi!” Người già không khác những đứa trẻ, nhiều khi hay tủi thân, hờn dỗi và dễ phiền muộn, con cái có thể cho cha mẹ ăn uống, hầu hạ cha mẹ khuya sớm nhưng rất khó biết đến nỗi buồn của cha mẹ lúc về già.
Người thợ hớt tóc cho tôi biết về con cái của ông, cả hai đứa con đều có nhà riêng, cùng ở trong quận Cam, nhưng không mấy khi chúng điện thoại hỏi thăm ông. Tháng trước, ông bệnh, nằm nhà một tuần lễ mà cũng chẳng đứa con nào ghé qua thăm. Ông nói thêm: “Chỉ trừ lúc nào chúng cần nhờ đến ông việc gì đó”, và buồn bã kết luận: “Ở Mỹ này, có chín mười đứa con, cha mẹ già bệnh cũng phải vào nursing home thôi!”
Tuy vậy, nursing home ở Âu Mỹ, mang tiếng là văn minh, hiện đại nhưng liệu rằng đây có phải là nơi yên ổn cho những ngày cuối cùng của tuổi già không? Tại các viện dưỡng lão trên đất Mỹ mỗi năm có hàng chục nghìn trường hợp khiếu nại vì cách đối xử của nhân viên như bỏ bê, đánh đập, đại tiểu tiện, ói mửa mà không dọn dẹp, không cho uống nước, hiếp dâm, sờ mó, tệ hại nhất là đối với những bệnh nhân Alzheimer. Năm ngoái, phúc trình của Bộ Y Tế Minnesota cho ta thấy chỉ trong vòng 5 tháng đã có 15 trường hợp bệnh nhân mất trí nhớ bị hành hạ, trong đó có những vụ như bị chọc ghẹo liên tục, bị nhổ nước bọt vào miệng, bị bóp ngực hay hạ bộ. Phải chăng nhà dưỡng lão, chặng cuối đời của người già là chốn địa ngục có thật trên trần gian như thế!
Vậy thì con cái có hiếu tâm, xin cầu nguyện cho các đấng sinh thành sớm ra đi trước khi họ trở thành những người mất trí lú lẫn, nằm suốt ngày một chỗ, tiêu tiểu không kiểm soát được. Thấy cha mẹ lớn tuổi mà còn minh mẫn, mạnh khỏe nên mừng, mà thấy cha mẹ ra đi nhẹ nhàng, trước khi phải chịu những cảnh đau lòng của tuổi già lại càng mừng hơn.
Tuy vậy, rất nhiều gia đình người Việt trên xứ người có được niềm an ủi là họ có những đứa con Việt Nam, nhất là những đứa con của một gia đình nghèo khó, lớn lên trong chiến tranh và thông cảm được nỗi thiệt thòi bất hạnh của cha mẹ.

söndag 3 juni 2012

§§§ Đỉnh dốc §§§


      Chàng bước vào tuổi 55. Đủ nhận ra mình bắt đầu xuống dốc. Thích hoài niệm, nhớ về những ngày đã qua. Hạnh phúc, vui, buồn, hỉ, nộ, ái, ố của cuộc sống đã nếm trải đủ đầy. Mái tóc xanh mướt bây giờ sợi bạc đan chen, chẳng biết lũ tóc bạc âm thầm rủ nhau mọc từ khi nào. Vợ chàng khuyên “anh nhuộm tóc đi cho trẻ”, nhưng chàng không nghe.
Tuy nhiên, trái tim và tâm hồn vẫn trẻ.., vẫn rung động, vẫn khao khát yêu thương. Vẫn hát những bài tình ca nồng nàn. “Ta vẫn chờ em, dưới gốc sim già ấy, để hái dâng người một đoá đẫm tương tư…”
Sáng đi làm, lên xe buýt đông người, chàng đứng vịn vào dây treo. Cậu thanh niên trung trung tuổi lễ phép nói “Ông ơi, mời ông ngồi xuống ghế cho đỡ mệt, ông đứng, con ngồi, mắc cỡ lắm ông ạ!”
Giật mình, cau mày “chắc nhìn mình già lắm!”. Ngày nào nghe gọi chú đã thấy kỳ kỳ, rồi bác … lâu dần cũng quen, nhưng gọi ông quả thật sốc quá!
Thấm thía nỗi buồn, “ông” âm thầm nghĩ về cuộc đời, những năm tháng tuổi trẻ ngập đầu với công việc, treess, cơm áo, gạo tiền.
Tuổi xuân vĩnh viễn đi qua, vội vàng, để lại chút hối tiếc, cũng may người khoẻ mạnh, không bệnh tật gì…
Tuần trước đưa tiễn người bạn tuổi năm ba. Hoa hồng đỏ tươi rải đầy trên mộ. Hư không. Bạn nào hay biết.
Bây giờ ông mới ngộ ra, của cải, tiền tài, danh vọng, chức quyền…tất cả phù du, chỉ có tình người còn mãi mãi...
UL Sưu tập qua một người quen và xin post lên đây để quý bạn xa gần ghé thăm blog để có chút gì cùng hoài niệm về chính miǹnh và cuộc đời lắm bôn ba bận rộn này ...

söndag 13 maj 2012

~~~ Hư Không ~~~

Hư: trống không nhưng rất huyền diệu. Không: trống rổng, không có gì.

Hư không là cõi mà mắt phàm không thấy gì cả, cho nó là trống không.
Cõi Hư không bao gồm tất cả thế giới, vô tận vô biên.

Từ ngữ Hư không là nói tương đối với con mắt phàm của con người phàm. Thật sự thì trong Hư không có đủ tất cả mà chỉ vì mắt phàm không thấy được mà thôi. Vậy không có gì là Hư không hết, chỉ có điều là mắt phàm thấy được hay không thấy được. Đối với cặp mắt thiêng liêng thì mọi sự rất rõ ràng.

Thí dụ như cái bánh xe, khi quay chậm thì chúng ta thấy rõ từng cây căm, nhưng khi bánh xe quay thật nhanh, chúng ta không còn thấy các cây căm nữa, mà chỗ đó thấy trống không, như không có gì. Ta bảo chỗ đó là Hư không.

Nhưng nếu chúng ta thọc tay vào chỗ Hư không đó thì tay chúng ta bị các cây căm đập ngay.
Cõi Hư không bao gồm 3 ý nghĩa sau đây:
  • Rộng lớn vô cùng, vô tận vô biên.
  • Trường tồn bất diệt.
  • Thấy không có gì mà trong đó có tất cả.
Có nhiều thứ mà mắt phàm không thấy được rồi cho đó là trống không, như trong không khí mà ta đang thở, có biết bao phân tử và nguyên tử chất khí, các vi trùng, các vi khuẩn, vv . . . mà mắt trần của chúng ta không thể thấy được, nhưng chúng ta biết chắc chắn rằng các thứ đó có thật, chúng hiện hữu.

Giác quan của con người đều có một giới hạn. Do đó, chúng ta cần lưu ý rằng:
  • Khi ta không thấy gì thì không phải chỗ đó không có gì.
  • Khi tai ta không nghe gì thì không phải chỗ đó không tiếng động.
  • Khi tay ta sờ mó mà không cảm thấy gì thì chỗ đó không phải không có gì cả.
Khoa học thực nghiệm chứng minh rằng:

Mắt trần của con người chỉ nhìn thấy một số ánh sáng giới hạn từ ánh sáng tím tới ánh sáng đỏ, tức là từ ánh sáng có độ dài sóng 0,40 micron (tím) đến 0,75 micron (đỏ). Còn những ánh sáng khác như tia tử ngoại, tia X, hay tia Hồng ngoại, thì mắt chúng ta không thể thấy được.

Lỗ tai của con người chỉ nghe được những âm thanh có tần số trong khoảng từ 16 Hertz đến 16.000 Hertz. Những âm thanh có tần số lớn hơn 16.000 Hertz thì gọi là Siêu âm. Lỗ tai của chúng ta không thể nghe được siêu âm.

Chúng ta thử hình dung có một vật đứng trước mắt ta, ta thấy nó rõ rệt từng chi tiết, ta có thể dùng ta sờ mó nó được. Giả sử cho nó bắt đầu chuyển động quay tròn, chúng ta không còn thấy nó rõ rệt nữa. Khi vật ấy chuyển động với tốc độ khá nhanh, chúng ta thấy nó như ẩn như hiện và rất mờ nhạt. Khi nó chuyển động thật nhanh, nhanh hơn độ phân biệt của mắt, thì chúng ta không còn thấy được vật ấy nữa, nó như biến mất, như vô hình, cũng như cây căm của bánh xe quay rất nhanh.

Vậy, phải chăng trước mắt ta, vật có rồi lại thành không? Vật hữu hình biến ra vô hình? Cho nên, nhà Phật mới nói: Sắc bất dị Không, Không bất dị Sắc.

Có mà Không, Không mà Có. Trong cái Không có cái Có, trong cái Có thì có cái Không.
Vì vậy, chúng ta đừng nghĩ rằng: Hư không là trống rổng, không có gì cả.

Sự thật, Hư không là một khối sinh động mãnh liệt vô biên đến mức độ Hư không trở nên cực thanh tịnh, không không, như như. Hư không không rổng tuếch mà bao gồm đủ mọi thứ, đủ mọi tánh, đủ mọi trạng thái từ trược tới thanh, từ Địa ngục, trần gian cho đến Niết Bàn.

Hư không gồm mọi cảnh sắc sinh động, không thiếu một thứ gì. Có như thế, Hư không mới là cái nguyên lý vô cùng, là chơn lý tối thượng. Cho nên Thượng Đế cũng được gọi là Đấng Hư không.

Trong Hư không, trạng thái động thì cực động, mà tịnh thì cũng cực tịnh, nên cõi Hư không thật đẹp đẽ, thật tráng lệ, tuyệt diệu, kỳ ảo vô biên, mà không một thứ ngôn ngữ nào nơi cõi phàm trần có thể diễn tả hết được, bởi vì ngôn ngữ thì có giới hạn, làm sao diễn tả được cái vô cùng, không giới hạn.

Mọi diễn tả đều bất lực trước Hư không.

Nếu Hư không mà diễn tả ra được thì nó đâu còn là chơn lý tối thượng bất khả tư nghì. Chỉ khi nào con người đạt đến mức tiến hóa cuối cùng, hoà nhập vào Hư không, sống trong Hư không thì mới thật sự biết rõ Hư không.
UL sưu tập để cùng nhau tham khảo về chân lý sống của loài người

måndag 12 mars 2012

Những mẩu chuyện Phá chấp

1. Núi chẳng dời thì ta dời!núi dời...
Một ngày nọ đám đệ tử ham thích thần thông hỏi sư phụ:
- Đệ tử: Thầy ơi, thầy chỉ tụi con thuật di sơn đảo hải (dời non lấp biển) đi.
- Sư phụ: Được, vậy các con hãy đứng đây, chú tâm nhìn vào ngọn núi đằng kia... Thầy sẽ làm cho nó xích lại gần ta.
Đám đệ tử tập trung dòm núi suốt 3 ngày 3 đêm mà chẳng thấy có tác dụng gì cả,... khi thấy sư phụ từ trong nhà thong thả đi ra thì liền nhao nhao lên:
- Đệ tử: Thầy ơi, sao chẳng thấy ngọn núi đó động đậy gì cả vậy?
- Sư phụ: Vô dụng, vô dụng! Các con tu tập bao lâu rồi mà vẫn còn chấp cái ngọn núi!?!
- Đệ tử: Dạ chúng con không hiểu ạ.
- Sư phụ: Vậy thì đi theo ta, ta sẽ chỉ cho thấy.
Sau khi dẫn đám đệ tự cố chấp đến chân núi, sư phụ dừng lại bảo:
- Sư phụ: Các con đã thấy núi xích lại gần ta chưa?
- Đệ tử: Dạ gần, nhưng đó là do Thầy đi đó chứ...
- Sư phụ: Cố chấp, cố chấp! Chẳng phải là núi không thể dời đi, nhưng để dời nó đi một li, ta phải tốn năng lượng gấp tỉ lần ta đi tới nó. Vậy sao cứ phải cố chấp vào việc núi dời chi vậy?!


2. Chân lý tuyệt đối là cái lý có chân!
Hôm nọ, một đệ tử thích lôgic hỏi sư phụ:
- Đệ tử: Thưa thầy, con tu tập bao lâu rồi mà vẫn chưa tìm ra được cái chân lý tuyệt đối! :(
- Sư phụ: Vậy từ đó giờ con có thấy cái gì là hoàn toàn đúng không thể chối cãi được không?
- Đệ tử: Dạ có.
- Sư phụ: Con thử kể một cái như vậy ra xem.
- Đệ tử: Dạ, ví như chuyện sanh-tử, không có ai sinh ra đời rồi mà không chết đi cả.
- Sư phụ: Vậy đó chính là chân lý rồi đó thôi.
- Đệ tử: Nhưng thưa Thầy, chân lý đó chưa là tuyệt đối, vì có người nói là có thể trường sinh bất lão. Thậm chí có người còn đưa ra bằng chứng về một người sống suốt mấy ngàn năm nay vẫn chưa chết.
- Sư phụ: Vậy con có tin không?
- Đệ tử: Dạ con không tin, nhưng không có cách nào phản bác họ được.
- Sư phụ: Con tin, tức đó là chân lý của con vậy.
- Đệ tử: Dạ thưa... Nếu chỉ là chân lý của con thì sao gọi là tuyệt đối được ạ?!
- Sư phụ: Cố chấp! Cái "chân lý tuyệt đối" con tìm chẳng qua chỉ là cái lý có chân mà thôi!
- Đệ tử: Dạ, xin thầy giảng cho con được rõ hơn ạ.
- Sư phụ: Này nhé, ta có thể đưa ra một chân lý khác mà nhiều người chấp nhận hơn, và cho đến hết đời này con cũng không tìm ra được ai phản đối nó cả, nhưng đó cũng chẳng thể tuyệt đối như con muốn được. Chân lý là sản phẩm của con người, là phát biểu của con người về thế giới, tất phải phụ thuộc vào người / nhóm người phát biểu nó. Hễ khi nào con còn chấp vào hai chữ "tuyệt đối" thì chẳng bao giờ con tìm ra được chân lý, hoặc là chúng nó phải có chân để chạy đi từ người này qua người khác, từ quan điểm này qua quan điềm khác vậy.


>>>>> § <<<<<








Tiêu đề: Phá Chấp Ngã

PHÁ CHẤP NGÃ

Muốn phá chấp ngã, trước hết phải biết về ngã.

Định nghĩa :
Ngã là một cái tôi riêng biệt, và thường hằng
Vì tôi không phải người khác, nên tôi là riêng biệt.
Vì tôi là chủ thể, nên tôi thường hằng.

Vì người ta tin rằng mình là như thế nên gọi là chấp ngã (chấp có cái tôi)

PHÁ CHẤP
Tôi gồm có 2 phần : Thể xác và tinh thần.

Về thể xác.
Thể xác này do tứ đại hợp thành, nếu thiếu một thì không thành cái thân này. Vì vậy không thể nói thân này tánh của nó là đất hay là nước v v…
Hơn nữa thể xác thì biến đổi từng ngày, nay trẻ, mai già. Thể xác không bất biến mà Ta thì bất biến ( bởi vì nếu biến đổi thì Ta không còn là Ta nữa) vì vậy thể xác không phải là “cái Ta” .

Vậy có lẽ phần tinh thần sẽ là cái Ta chăng? Tinh thần gồm có tư tưởng và tình cảm. Về tình cảm thì khi ta buồn, lúc ta vui, nó luôn thay đổi, vậy thì tình cảm không thể là cái Ta được.
Vậy thì dục vọng chăng ? Không phải, vì dục vọng cũng khi có, khi không, hơn nữa dục vọng cũng là tình cảm.
Vậy có lẽ là tư tưởng chăng? Lại càng không phải bởi vì tư tưởng biến đổi còn nhanh hơn nữa.

Vậy thể xác không phải là Ta, mà tư tưởng, tình cảm cũng không phải là ta. Vậy thì ta không có thật hay không có tự tánh.

Kết luận : Cái tôi không có thật, vì không có cái gì trong con người có thể đáp ứng hai điều kiện trên.

Vậy ngã là cái gì ? Tôi là ai ?
Ngã chỉ là một thứ chấp trược. Chấp cái gì ? Nó chấp tánh biết làm chính mình. Nghĩa là chấp cái năng kiến, năng văn v.v… làm tự ngã. Nhưng cái tánh biết ấy ở mọi người là như nhau. Sét đánh xuống đất. Anh nghe thấy, tôi cũng nghe thấy như nhau. Anh trông thấy, tôi cũng trông thấy như nhau. Bởi thế cái tánh biết là như nhau trong mọi người, hay nó chỉ có một, mà chúng ta gọi nó là Phật tánh.
Vì Phật tánh trong mỗi chúng ta chỉ là một, nên việc nhận nó làm của riêng mình, làm tự ngã là điều vô lý. Có điều cảm nhận của mỗi người mỗi khác, vì đã qua bộ lọc của thức. Thí dụ nghe tiếng sét tôi giật mình, nhưng anh thì không, bởi vì anh từng trải, đã qua chiến trận chẳng hạn, nên không còn giật mình khi nghe tiếng nổ nữa. Nhưng điều đó có thể biến đổi, do kinh nghiệm thu nhận từ bên ngoài, không phải từ bổn tâm, nên nó không phải là ta.

Một tia sét đánh xuống đất, người bên Đông nghe và thấy, người bên Tây cũng nghe và thấy. Những người chung quanh nơi đó đều nghe và thấy. Tất nhiên nhờ tánh biết mà họ đều nghe và thấy. Nhưng Tánh biết chỉ có một, do đó trong tánh biết không thể chỉ ra nơi nào là nơi sét đã đánh xuống. Vì trong tánh biết không có nơi chốn, tất cả chỉ là một cái thấy biết.
Trong tánh biết không có không gian, không có anh và tôi, không có tự - tha, không có tâm - pháp, do đó không có biến đổi, vì không biến đổi nên cũng không có thời gian. Chỉ là một thể biết sáng láng, rõ ràng.

Sưu tập trên làng sóng Internet

söndag 5 februari 2012

Ý Nghĩa Về Chữ NHẪN


"Có khi Nhẫn để yêu thương
Có khi Nhẫn để liệu đường lo toan
Có khi Nhẫn để vẹn toàn
Có khi Nhẫn để chớ tàn hại nhau"

                  Chữ Nhẫn ĐỨNG ĐẦU TRĂM NẾT

Nhẫn là độ lượng, khoan dung, nhận đúng bản chất mà kiên tâm nhẫn nại... Nhẫn, chính là thể hiện bản lĩnh của con người...
                                           Chữ Nhẫn trong đạo PHẬT :

1) Nhẫn gồm có ba bậc: Sanh nhẫn, Pháp nhẫn, và Vô sanh Pháp nhẫn

Sanh nhẫn: hay còn gọi là hữu tình nhẫn, tức là không đem lòng giận dỗi với chúng sanh hữu tình, từ con vật nhỏ cho đến con người chúng ta.
Pháp nhẫn: hay còn gọi là phi tình nhẫn, tức là không đem lòng giận dỗi chúng sanh vô tình như cỏ cây, hoa lá, mưa nắng, nóng lạnh….
Vô sanh Pháp nhẫn: là đức nhẫn tự nhiên của bậc Bồ tát. Các ngài đã nhận chân được (của các Pháp) thật tánh, thật tướng ấy là duyên sanh tính hay vô ngã tính. Còn duyên thì hợp, hết duyên thì tan cho nên các Ngài không còn chấp mình, chấp người. Không còn oán một sinh mạng nào hay chấp một pháp thể nào cả.


2) Nhẫn gồm có 3 phần: Thân nhẫn, Khẩu nhẫn, và Ý nhẫn

Thân nhẫn: khi thân đối diện với nghịch cảnh như : nắng mưa, nóng lạnh, đói khát hay bị đánh đập tra khảo làm đau đớn mà chịu đựng không chống cự là thân nhẫn.
Khẩu nhẫn: miệng không thốt ra những lời độc ác khi bị nhục mạ, mắng nhiếc là khẩu nhẫn.
Ý nhẫn: trong tâm không mang ý căm hờn, oán giận hay mưu hại trả thù kẻ hại mình là ý nhẫn.

 *Chữ nhẫn nó đi liền với chữ nhịn, rồi đi sát chữ nhục. Ba chữ Nhẫn - Nhịn - Nhục là Thánh giá luôn đi sát với người Tín hữu Kitô, mà Chúa Giêsu đã dạy suốt cuộc đời của Ngài...

Nhẫn nhục là chìa khóa hạnh phúc:  
Tình bạn hữu và xã hội:

Yêu nhau cau sáu bổ ba, nắng mưa chẳng quản, gần xa chẳng màng.
Yêu nhau chẳng kể bạc vàng, yêu nhau yêu cả con đàng nhau đi.
  * Bài học để tránh đổ vỡ, bất đồng ý kiến, rất cần tâm lý người vợ:
Chồng giận thì vợ bớt lời, cơm sôi nhỏ lửa một đời không khê.
Chồng giận thì vợ làm lành, miệng cười hớn hở rằng anh giận gì?

Nhẫn nhục là nguồn an ủi: Hát Kinh Hoà Bình thật dễ, mà sống thì ít ai thực hiện: Nếu so sánh với bao đau khổ người khác hiện nay, thì bạn còn chịu it lắm! Mà nếu bạn chưa cho là nhẹ, thì bạn còn bất nhẫn lắm đấy ! Bạn và tôi hãy quyết tâm chịu đựng cho nhẫn nhục.
 
* Đức Khổng Tử : “Thiên Tử mà nhẫn thì nước không sinh hại. - Chư hầu mà nhẫn thì nước sẽ mạnh lớn thêm. - Quan lại mà nhẫn thì chức vị sẽ thăng tiến. – Anh em mà nhẫn thì cửa nhà giầu sang. - Vợ chồng mà nhẫn thì ở được với nhau trọn đời.- Bạn bè mà nhẫn thì thanh danh không mất. - Hễ nhẫn thì không lo tai hoạ.”

Khổng Tử đã nói: “Tiểu bất nhẫn, tắc loạn đại mưu” (Việc nhỏ mà không nhẫn được, thì việc lớn ắt sẽ hỏng).

"Quân tử căng nhi bất tranh, hòa nhi bất đồng": quân tử nghiêm trang nhưng không tranh đoạt, hòa hợp nhưng không a dua (Khổng Tử)




1.Đạt được "Nhân hòa" trên cơ sở công bằng, chính trực và rộng lượng
2.Đặt lợi ích công ty lên hàng đầu, không vì mưu cầu cá nhân
3.Làm việc nhiều hơn, hưởng thụ ít hơn
4.Liên tục rèn luyện để có đủ tài năng
5.Học hỏi tu sửa bản thân để có đủ phẩm chất
6.Quý người

Vì:

1.Nhân không hòa thì có "thiên thời, địa lợi" bao nhiêu cũng bất thành
2.Đặt lợi ích cá nhân lên trước sẽ sinh ra thủ đoạn, mánh lới, phá hoại ‘Nhân hòa’
3.Không hy sinh tận tụy thì không thể làm gương cho kẻ khác
4.Không có tài năng thì không làm được việc lớn
5.Không có phẩm chất thì không ai quý trọng và đi theo
6.Không quý người thì không hiểu người, không hiểu người thì không thu phục được người, không thu phục được người thì không thành đại sự (T.Q)


Tìm hiểu và học hoỉ để rút tỉa qua kinh nghiệm hàng ngày...đối với UL thật sự phải thú nhận rằng là cả trọn cuộc này của mình chắc chắn khó mà thành đạt hoặc kiềm chế được mình để làm trọn ý nghĩa chữ "NHẪN"... Nhưng qua mỗi hơi thở của từng giờ phút trôi đi thì vẫn đang cố gắng hết sức mình để thực hiện được chữ "NHÂN" trên cõi đời này để biết rằng mình cũng được hưởng trọn vẹn Hạnh Phúc khi được làm Người ...

Ý NGHĨA CỦA CHỮ "TÂM"

Chữ “tâm” là nét chủ đạo của đạo học Phương Đông. Ý nghĩa của nó hết sức phong phú, liên quan đến việc tu thân, dưỡng tính, xử thế, tiếp vật. Người đời thường treo các chữ “đức”, “phúc”, “nhẫn” v.v… nhưng xem ra chữ “tâm” đã có thể bao hàm được tất cả. Tôi treo chữ “tâm” là để tự mình cảnh giới đừng phạm nhiều sai lầm trong cuộc đời. “Tất nhiên là tôi cũng có sai phạm, nhưng mình nên cố giữ những sai phạm đó càng ít, càng nhỏ thì càng tốt…, coi đó như một ngọn lửa thiêng soi sáng cho mình trong những hoàn cảnh khó xử, chứ quả thực không dám nhận mình là đã xứng đáng với chữ “tâm” như người xưa dạy…
Làm việc gì cũng phải có "tâm". Khi có "tâm" rồi, lại phải biết giữ "tâm" không để vọng động, ảnh hưởng tới sự sáng suốt của lý trí. Vì vậy chữ "nhẫn" ở trên chử "tâm", là giữ không cho "tâm" vọng động.
Nó không hề mang ý nghĩa "nhịn nhục" mù quáng như nhiều người hiểu nhầm. Sự "kiên trì" đòi hỏi phải có lý trí, chứ nếu không cái "tâm" khiến ta sốt ruột, nóng vội...

Chữ “Tâm” cũng là “Lòng” trong con người tuy không nhìn thấy; nhưng nó rất quan trọng, vì nó nói lên tư cách của một người. Một tác giả đã suy tư như sau đây, để bạn và tôi cùng nghiệm xét:

1- Tâm mà lệch lạc, thì cuộc sống nghiêng ngả đảo điên.
2- Tâm mà gian dối, thì cuộc sống bất an.
3- Tâm mà ghen ghét thì cuộc sống hận thù..
4- Tâm mà đố kỵ, thì cuộc sống mất vui.
5- Tâm mà tham lam, thì cuộc sống dối trá.

Tôi để Tâm hay Lòng ra trên ngũ quan và tứ chi để yêu thương:

1- Đặt Tâm trên mắt để nhìn thấy nỗi khổ của tha nhân.
2- Đặt Tâm trên miệng để nói lên lời an ủi với người bất hạnh.
3- Đặt Tâm trên tai để nghe lời than trách, góp ý của người khác.
4- Đặt Tâm trên vai để biết gánh vác và và chia sẻ với anh em.
5- Đặt Tâm trên tay để làm việc, cộng tác, giúp đỡ người khác.
6- Đặt Tâm trên chân để mau mắn chạy đến người cùng khổ.

Thân xác không có Tim thì thân xác Chết, làm mgười không có Tâm, thì  cuộc sống chỉ có hận thù và là mối nguy hiểm cho mọi người.
* Một phút suy tư:
Con người trong sạch do Tâm, mà dơ bẩn cũng do Tâm.
Tâm nâng đỡ con người lên, cũng chính tâm hạ thấp con người xuống.
 Như vậy, bạn và tôi cần:
 - Giữ Tâm lắng trong, yên lặng, an tĩnh, không ô nhiễm, tham lam.
 - Giữ Tâm không sân hận, si mê, tham dục, không ý nghĩ đê hèn.
- Tâm không ganh tỵ, trong sạch, như mặt gương được chùi bóng.

   Khi thực hành những điều trên, giúp Tâm được thay đổi:
- Bình tĩnh, an vui trước mọi cơn thịnh nộ, xấu xa của kẻ khác.
- Lấy cái tốt đáp lại cái xấu, lấy từ bi, độ lương đối lại hung ác.
- Lấy lòng nhân ái và hoan hỉ đáp lại sự hung bạo và đê hèn .


Trong truyện Kiều, Nguyễn Du có câu:
"Thiện căn ở tại lòng ta
Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài"
            
“Tâm“ (cũng được hình tượng hóa bằng một câu trong : nửa vành trăng khuyết, ba sao giữa trời) là trái tim, lòng dạ, lương tâm con người. Có lương tâm thì mới biết điều nhân nghĩa, phải trái, việc nên làm, việc không nên làm… Trong thiên “Vệ linh công“ của sách Luận ngữ có đoạn thuật lại cuộc đối thoại giữa Khổng Tử và học trò là Tử Cống. Tử Cống hỏi: “Có một chữ nào suốt đời làm theo được không?”, Khổng Tử đáp: “Có lẽ là chữ  “thứ“ chăng? Cái gì mình không muốn thì đừng làm cho người khác”. Câu trả lời này đã nêu bật được chữ “tâm“ của người quân tử. Ở một đoạn khác, các học trò của Khổng Tử đã viết về người thầy của mình: “Tử tuyệt tứ: vô ý, vô tất, vô cố, vô ngã”, được nhà nghiên cứu Nguyễn Hiến Lê dịch như sau: “Khổng Tử bỏ hẳn bốn tật này: “vô ý” là xét việc gì thì không đem ý riêng (hoặc tư dục) của mình vào mà cứ theo lẽ phải; “vô tất” tức không quyết rằng điều đó tẩt đúng, việc đó tất làm được; “vô cố” tức không cố chấp; “vô ngã” tức quên mình đi, không để cho cái “ta” làm mờ ám (hoặc không ích kỷ) mà phải chí công vô tư”. Đây chính là bốn điều kiện để giữ trọn được cái “ tâm “ trong sáng vậy.


lördag 26 november 2011

Ý nghĩa tình bạn trong cuộc sống

Tình bạn cũng như bông hoa, như cây non. Hoa chỉ nở rộ, cây non chỉ lớn lên khi có bàn tay vun xới. Tình bạn cũng chỉ đẹp và bền vững khi mỗi người bạn biết vun xới, chăm chút cho nó mà thôi.
Trong cuộc sống này , chúng ta có nhiều chổ dựa tinh thần . Ngoài gia đình , chổ dựa tinh thần thứ hai của ta chính là những người bạn ,người cùng ta trên các nẻo đường cuộc đời để giúp đỡ ta , động viên ta những lúc khó khăn. Phải chăng “ Bạn là người đến với ta khi mọi người đã bỏ ta đi “ ? Vâng ! Sẽ có lúc họ là người duy nhất ngồi bên cạnh để tâm sự , để nghe ta nói và cũng để làm lòng ta ấm hơn trong cái lạnh của cuộc đời .

Mỗi ai trong chúng ta, dù sống ra sao, sống như thế nào, chắc hẳn cũng một lần biết đến cảm giác cô đơn, trống trải. Rồi những khi nổi buồn chợt ập tới thì ngoài tình thân gia đình, ai sẽ đến bên ta, vỗ về ta, cho ta tìm lại cảm giác được quan tâm, được chia sẻ? Một tình bạn cao đẹp - nơi mà ta tìm thấy sự đồng điệu của cảm xúc giữa con người với con người, sẽ trả lời cho câu hỏi đó.

“Bạn”,một từ mà hẳn ai trong chúng ta đã quá đổi quen thuộc. Bạn chính là những người có chung sở thích với mình. Là người luôn lắng nghe những câu chuyện buồn vui mỗi khi ta tâm sự. “Bạn” có ở khắp nơi, có thể cùng trang lứa, có thể nhỏ hoặc lớn tuổi hơn ta. Dẫu biết “bạn” là một từ quá thân quen nhưng chưa chắc ai ai cũng hiểu hết ý nghĩa mang trong từ ngữ ấy là như thế nào và nhận thức đúng về giá trị của tình bạn!

“ Bạn “ là một từ để chi người có thời gian gắn bó ta trong 1 thời gian dài và giữa ta và họ có một sợi dây ràng buộc được gọi là “ tình bạn “có thể nó sinh ra chỉ đơn giản như C.S.Lewis đã nói :Tình bạn nảy sinh ngay khi người này nói với kia “ Ủa ! Bạn cũng vậy sao ? Tôi tưởng chỉ có mình tôi mới như thế “ .

Trong cuộc sống này , mỗi người sẽ có một khái niệm riêng về tình bạn và cũng hiểu được tầm quan trọng của nó vì nếu không có tình yêu thì có thể tưởng tượng được nhưng nếu không có bạn thì thật là khó suy nghĩ, có thể đó cũng là lý do dễ hiểu sao ai cũng có bạn .Họ có thế nghe thấy bài ca từ trong tim ta, để rồi hát lại cho ta khi ta không còn nhớ gì về nó nữa .Và nếu bạn làm sai điều gì thì những người bạn sẽ giúp cho bạn thấy rõ điều đó. Bạn là người luôn đồng hành với ta để có thể nắm lấy đôi tay ta mỗi khi ta vấp ngã và có thể cũng là người cuối cùng để làm điểm tựa để ta đứng lên.



...Nếu một ai đó hỏi tôi rằng : Phải chăng “ Bạn là người đến với ta khi mọi người đã bỏ ta đi “ ? Thì câu trả lời mà người đó sẽ nhận được từ tôi là : Có thể là vậy ! . Tôi chắc rằng một người bạn thật sự sẽ “ đến với ta “ trong mọi hoàn cảnh dù là éo le ra sao , họ làm vậy chỉ đơn giản vị họ là bạn , hoàn toàn không nghĩ đến lợi ích cá nhân, với bằng trái tim của một người bạn chân thành niềm vui của ta cũng sẽ là niềm vui của họ cũng như nỗi bùn . Đừng thấy lạ nếu bạn bắt gặp cảnh một người cõng người bạn dị tật trên lưng để đến trường mặc dù đó là việc không dễ làm chút nào, động lực để người đó làm được điều như thế chính là tình bạn chân thành , vì người đó nghĩ rằng hạnh phục được đi học của bạn cũng chính là hạnh phúc của mình. Trong cuộc sống có lắm khó khằn, chông gai đôi khi ta phải vượt bằng chính đôi chân của mình nhưng cũng có lúc phải có sự chấp cánh từ người bạn thân, không cần ta gọi, họ cũng luôn ở cạnh ta để giúp đỡ và chỉ mong ở ta một nụ cười. Thế nhưng đôi khi đời không cho ta người bạn như thế , có những người bạn chân thành mà cũng có những người bạn dối gian . Họ là những người làm bạn với ta chi vì lợi ích cá nhân, đây là những người mà lúc ta cần sự giúp đỡ họ lại lảng tránh, vậy đến khi họ gặp khó khăn thì họ lại gọi ta, buồn thay cho những ai có người bạn như thế. Vậy nên liệu có ai “đến với ta khi mọi người đã bỏ ta đi “ phụ thuộc rất nhiều vào những tình bạn mà ta đang sở hựu có chân thành hay không mà thôi .

Những tình bạn dựa trên những lợi ích cá nhân , lòng ích kỷ sẽ cho ta những người bạn giả tạo . Bạn như thế chỉ mang lại cho cuộc sống của ta thêm những vết đau mà thôi , sẽ đau hơn nếu họ còn lấy tình bạn ra làm trò đùa. Chúng ta cần lên án và tránh những tình bạn như thế .Đương nhiên trái với những người bạn xấu thì đâu đó cũng có những người bạn chân thành nhưng họ đôi khi không thể hiện điều đó và chỉ khi nào ta cần thì họ mới xuất hiện để giúp đỡ, giống như những ngôi sao chỉ sáng khi trong bầu trời đêm tối mà thôi. Những tình bạn như vậy thiêng liêng hơn bao giờ hết, tình cảm này sẽ nới rộng niềm hạnh phúc và buộc nhỏ lại nỗi bùn của ta . Một tình bạn thật sự có thể đánh thức được cả tình cảm của người khác dù nó có sắc đá đến đâu. Qua bao nhiêu thế kỷ, tình bạn của những người bạn chân thành luôn là thứ mà thơ ca luôn ca ngơi, càng thấy rõ được trong lòng mỗi chúng ta luôn cần một người bạn thật sự bên cạnh mình . Theo Proverbe Malgache : “ Thà mất ít tiền còn hơn mất một ít tình bạn “.có thể nói khi sở hữu được một tình bạn thật sự là ta đã sở hữu cả một kho tàng.
Để có được những người bạn đến với ta khi ta khó khăn , điều này phụ thuộc vào chính bản thân ta . Tình bạn cũng là hương vị của cuộc sống nên ta cũng phải biết chọn lựa hay nói cách khác ta phải chọn bạn như chọn đồ quý, ít nhưng phẩm chất cao.Ta đừng hấp tấp kết bạn mới mà cũng đừng vội vàng bỏ bạn cũ, vì có được người bạn tốt đã khó việc giữ tình bạn ấy lâu bền càng khó hơn cũng giống như ta trồng cây cần sự vun đắp . Erik Orsenna đã từng nhắc nhở chúng ta một điều quan trọng : “ Đừng nhầm lẫn giữa tình bạn và nhu cầu tâm sự “. Hãy có những sự lựa chọn đúng đắn trong việc chọn bạn vì điều đó sẽ giúp cho cuộc sống bớt nhạt nhẽo hơn , để đến khi ta đi trên đường vào buổi tối sẽ có những ngôi sao soi rọi cho ta vững bước đi về phía trước .Đương nhiên tình bạn không chỉ một chiều, ta cũng phải là một người bạn tốt thì mới có thể dễ kiếm được những người bạn thân , vây nên việc hoàn thiện bản thân của chính mình cũng vô cùng cần thiết vì điều tốt với ta cũng là niềm vui với những người bạn của ta.Trên đường đời nếu ta nghĩ thế giới này không còn ý nghĩa thì hãy suy nghĩ lại vì có lẽ ta là cả một thế giới của ai đó. Dù cho khó khăn đến thế nào , dù cho không còn ai đến với ta, thì cũng đừng bỏ cuộc , vì ta phải tin vào một bàn tay ấm từ những người bạn sẽ với lấy ta , đỡ ta trên vai để bước tiếp .Hãy cảm ơn thứ tình cảm thiêng liêng mà họ dành cho ta , hãy gìn giữ và quý trọng như một vật quý, bởi chỉ như vậy mới làm cho cuộc sống của ta thêm chút vị ngọt ngào .

Ông bà ta xưa có câu: “Gian nan mới biết bạn hiền” quả thật không sai. Tình bạn không phải lúc nào cũng là thứ gì đó quá đẹp đẽ, thần tiên như truyện cổ tích mà một tình bạn thật sự và đáng trân trọng được tạo nên bởi nụ cười và những giọt nước mắt buồn vui, hơn thế nữa tình bạn vững chắc còn được kết tinh từ những cử chỉ quan tâm, chia sẻ. Nói “Bạn là người đến với ta khi mọi người đã bỏ ta đi” thật chính xác. Bởi lẽ, một người bạn đúng nghĩa sẽ không bao giờ ngoảnh mặt, quay lưng lại với ta khi ta vấp phải khó khăn trong cuộc sống. Không những thế một người bạn thật sự còn chia sẻ với ta, giúp ta vơi đi nỗi cô đơn, khích lệ ta để ta đủ sức đứng lên sau những vấp ngã, khó khăn. Từ bạn ta có thể học tập được rất nhiều điều hay. Họ không chỉ chia sẻ buồn vui với ta mà còn mang lại cho ta niềm tin trong cuộc sống, là phương thuốc hữu hiệu cho những ai cô đơn và hơn thế, họ luôn sẵn sàng cho ta mượn một bờ vai vững chắc những khi ta yếu lòng. Năm tháng rồi sẽ qua, những kỉ niệm rồi cũng sẽ bị lãng quên, duy nhất chỉ có một tình bạn chân thành tồn tại mãi mãi.


Tình bạn, nếu ta viết ra giấy rồi cũng sẽ nhoà, viết trên cát rồi cũng sẽ bị sóng biển hay gió mưa rửa trôi nhưng khi ta ghi tạc vào tim thì tình bạn ấy sẽ là vĩnh viễn. Dẫu có những lúc hờn dỗi nhưng nếu đã vượt qua những thử thách ấy thì tình bạn sẽ còn thêm thắt chặt. Phải trải qua khó khăn thì mỗi người chúng ta mới tìm ra cho mình một tình bạn đích thực. Quả thật tình bạn rất tuyệt vời và đáng trân trọng! Thử nghĩ xem, gặp một bài toán khó, ngoài sự giúp đỡ của thầy cô, ai là người mà chúng ta nghĩ đến ngay,đó là bạn. Khi có một món đồ mới toanh, người mà ta muốn khoe đầu tiên là đứa bạn thân chứ chẳng ai khác. Và khi những giọt nước mắt tuôn rơi thì ai sẽ ngồi im lặng, lắng nghe những tâm sự của ta, vỗ về ta, cũng chính là bạn. Dù bạn là ai, tích cách ra sao thì chắc chắn cũng phải có cho mình một người bạn, không đơn giản chỉ để chia sẻ buồn vui to nhỏ mà để một lần ta nhận ra rằng: có một người bạn thật sự là đáng quí và đáng để ta trân trọng như thế nào?Nhưng trong thực tế, không phải ai cũng có cho mình một người bạn tốt. Xung quanh ta, có nhiều trường hợp, một người có rất nhiều bạn bè, vui là có mặt họ, đi chơi cũng có mặt họ nhưng đến khi hoạn nạn thì chẳng thấy “những người bạn” ấy đâu cả. Đó cũng là một hồi chuông cảnh tỉnh chúng ta, không phải có nhiều bạn là hơn mọi người mà điều quan trọng là phải biết chọn bạn mà chơi. Một người bạn chân thành sẽ đáng để ta chơi, để ta tôn trọng gấp ngàn lần “những người bạn”như vậy. Bên cạnh đó, cũng có những người không biết quí trọng tình bạn, để đến khi mất đi người bạn đó thì họ mới cảm thấy hối tiếc dù đã muộn màng. Nói như vậy để chúng ta biết được tình bạn không chỉ đến từ một phía mà cần có sự vun đắp từ hai phía thì tình bạn mới bền vững mãi. Không những thế còn có những người đã làm hoen ố tình bạn bằng những vụ lợi, toan tính nhỏ nhen của bản thân. Tất cả những trường hợp đó thật đáng chê trách.


Ngày nay, để kiếm một người bạn không phải khó nhưng một khi đã có thì việc vun đắp và giữ gìn tình bạn ấy lại là một vấn đề mà mọi người cần phải ý thức được. Gia đình cũng nên tạo lập cho con cháu một môi trường sống lành mạnh để hình thành tính cách và tư duy của một con người, giáo dục cho con cháu biết được sự đáng giá của tình bạn và hướng dẫn cho chúng cách chọn bạn mà chơi. Nhà trường và xã hội có thể tổ chức những buổi liên hoan, văn nghệ để thắt chặt thêm tình bè bạn giữa học sinh với nhau và quan trọng hơn hết là qua những bài giảng trên lớp, thầy cô sẽ giúp học sinh hiểu rõ hơn về một tình bạn cao đẹp và đưa ra những trường hợp đáng phê phán để học sinh rút kinh nghiệm và tránh gặp phải.Tóm lại, dù chúng ta có phải gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống, hãy luôn tin rằng sau lưng ta ngoài gia đình, còn có ít nhất một người bạn luôn sẵn sàng bỏ ra thời gian để giúp ta vực dậy đi tiếp con đường mà ta đang đi. Bởi không ai sống mà không có cho mình một người bạn để sẻ chia. Tình bạn như một khối pha lê trong suốt và tình bạn ấy chỉ thật sự toả sáng nếu chúng ta biết nâng niu, giữ gìn một cách hết mình và đừng để khối pha lê ấy phải rạn nứt hay vẫn đục vì bất cứ lí do gì.


---((( ^_^ )))---