lördag 27 februari 2016

Nhạc sĩ Tuấn Khanh, viết từ Sài Gòn – Huyền thoại và vô danh 23, 2016

Nhà ga Kami-Shirataki, Nhật, sẽ đóng cửa vào tháng Ba này, và mở ra một ký ức văn minh hết sức ấm áp cho nước Nhật cũng như cho thế giới. Nhà ga nhỏ nằm ở thị trấn Engaru, thuộc vùng nông thôn của Hokkaido, đã đột nhiên lừng danh từ 3 năm nay với việc duy trì phục vụ cho một hành khách duy nhất, là một nữ sinh đi học hàng ngày.
Câu chuyện Cơ quan Đường sắt Nhật Bản họp và quyết định duy trì hoạt động đầy thua lỗ này với mục đích là giúp cho một nữ sinh không gặp khó khăn trên đường đến trường trở thành huyền thoại trong thế giới hiện đại, vốn đang nghèo khó sự chia sẻ và lòng bác ái. Nhìn về nhiều phía, nước Nhật quả là đầy huyền thoại, và con người ở đất nước này cũng rất thông minh để biết cách tạo nên những huyền thoại lưu danh hậu thế.
station.jpg
Những câu chuyện như vậy trên trên giới thật hiếm hoi. Một phần vì đức năng đủ để tạo nên truyền kỳ không dễ, một phần khác là không phải những câu chuyện nào cũng được nhân gian biết đến. Chuyện nhà ga Kami-Shirataki làm tôi nhớ đến người lái đò ở Cồn Sơn, Cần Thơ. Vùng đất miền Tây lặng lẽ và hiền lành này nếu được ai đó viết lại, cũng là một chuyện truyền kỳ đáng ngưỡng mộ trong cuộc sống này.
Để đi đến vùng cây trái xanh tươi cây trái Cồn Sơn, phải đi qua một con sông. Phương tiện duy nhất nối hai bờ là chiếc đò của chị Bé. Người phụ nữ có nước da ngăm đen, dáng người cục mịch nhưng khoẻ mạnh này mỗi ngày lái hàng chục chuyến đò miễn phí cho dân chúng ở Cồn Sơn, từ 5g sáng cho đến 9 giờ tối. Rất nhiều chuyến, chị chỉ chở một học sinh, thậm chí chỉ một con vịt được gửi qua bên kia bờ.
Chị Bé trên dưới 40 tuổi. Cũng không ai biết nhiều về chị, dù chị nhẳn mặt mọi người. Học trò xuống đò ra phố trốn học đi chơi, thế nào cũng bị chị gọi méc. Người đi làm công nhật bỏ bữa không đi, chị đã lo hỏi có bệnh không. Công việc của chị gần gũi đến mức ít ai nhớ người phụ nữ rất hay mắc cỡ, luôn im lặng này, đã tự mình dựng nên một con đò, rồi sống một cuộc đời miệt mài với những chuyến đưa đò không cần lấy lại với dân chúng. Từ năm chị Bé 15 tuổi, khi nhận ra qua con sông là chuyện khó của nhiều người, chị gom góp của cải và âm thầm chọn cho mình cuộc đời đưa đò như vậy.
Đêm hôm, nhà ai có sinh nở, chỉ cần ở bên bờ ới chị một tiếng, đã nghe tiếng máy nổ xình xịch chạy tới. Chị Bé không có ngày nghỉ, đến mức bệnh đang nằm liệt, nghe người gọi cần xuống đò, chị cũng lồm cồm ngồi dậy làm công việc của mình không một tiếng cằn nhằn.
f4236a0d56391b3e79f7e7128b604548.jpg
Tên thật của chị là Nguyễn Hoàng Dịch Thuỷ. Cái tên đẹp và ý nghĩa như công việc ngày thường của chị. Ở Nhật, người ta giữ lại một nhà ga cuối cho một học sinh. Ở Việt Nam, người phụ nữ vô danh ở miền Tây xô vạt một con sông để chắt chiu một ngôi làng, 49 gia đình với già trẻ lớn bé không họ hàng thân thích gì với chị cả.
Có lúc thắc mắc, tôi hỏi những người chung quanh rằng rồi chị Bé sẽ sống bằng gì với sự cho đi thanh thản như vậy. Người thì nói rằng chị có chỗ giữ xe cho dăm ba khách du lịch, một cái tiệm tạp hoá con. Rồi mấy năm gần đây khi khách du lịch lác đác tìm đến, chị được chút ít tiền đưa đò cho khách. Tiền kiếm được thêm, chị Bé lo chuyện bị phạt vì đưa khách sang sông mà không có áp phao nên dồn mua đủ loại phao, áo… chất đầy trên đò.
Tháng ba này nhà ga Kami-Shirataki dự trù sẽ đóng cửa vì cô nữ sinh tốt nghiệp và vào đại học, sẽ ở lại trên thành phố lớn. Còn con đò Dịch Thuỷ ở miền Tây thì vẫn ngược xuôi, không hẹn ngày nghỉ. Phật dạy rằng gánh nặng lớn nhất trong đời người là yêu thương. Người đàn bà miền quê đó lặng lẽ mang hết những gánh nặng đó trong đời, với nụ cười chai sạm hết sức hồn nhiên. Con đò như đời người, như một công án thiền mênh mông, không màng lời giải.
Có những con người Việt Nam như vậy, như Bồ Tát đời thường, vẫn sống, vẫn đứng giữa mọi người trong từng ngày thường. Họ như những tia sáng le lói soi vào tim người, làm dịu đi những nan đề của đời khiến nhân gian sôi sùng sục học cách đáp trả, học cách bắt lấy thật nhanh danh lợi. Tiếc là họ luôn lẩn khuất trong cuộc sống đang vằn vện hào quang ảo tưởng.
Trong bài “Hai người gian dối trong cuộc chiến 1979” mà báo Petro Times đưa trong ngày 17/2, tác giả có nhắc về hai nhân vật không có thật đã tung hoành trong trí tưởng tượng của nhiều thế hệ Việt Nam là Lê Văn Tám và Nguyễn Văn Bé. Hai nhân vật được dựng lên với nhiều chi tiết vô lý, thậm chí được đưa vào học thuộc lòng trong sách giáo khoa.
Phải chi câu chuyện thấm đẫm tình người như nhà ga Kami-Shirataki hay con đò Dịch Thuỷ ở miền Tây được thay vào cho những nhân vật nói trên, biết đâu sự dữ dội giả tạo ấy trong sách giáo khoa sẽ nhường chỗ cho lòng bác ái và tình thương, cho nhiều thế hệ về sau?
Tôi coi bản video ghi lại lễ hội cướp phết ở làng Hiền Quan, Phú Thọ, bắc Việt Nam trong những ngày tháng Giêng, đầy những cảnh tranh cướp đánh nhau kinh sợ, e còn hơn cả những cảnh trong bộ phim giả tưởng Bụi Đời Chợ Lớn. Những cảnh chém heo lìa đôi oai phong lẫm liệt đến rợn người. Người Việt thật sự chỉ được học sức mạnh của các anh hùng, bao gồm cả những anh hùng bịa đặt? Người Việt chỉ được dạy khao khát sức mạnh như bom và xăng. Một ngày nào đó, liệu chúng ta có còn cơ hội để học về những con người bình thường – những con người không âm mưu danh lợi hay quyền thế, không chà đạp nhau mà chỉ muốn cho đi với sự bao dung như một con đò vô danh?


torsdag 25 februari 2016

Bản Tình Cuối-Sáng tác: Ngô Thụy Miên-Trình bày: NganHoa- Video by UL


Mưa có rơi và nắng có phai
trên cuộc tình yêu em ngày nào
Ta đã yêu và ta đã mơ,
mơ trăng sao đưa đến bên người.
Một lần gặp gỡ đã như quen thuở nào
một lần gặp gỡ nhưng tình đã xa xưa.
Mây có bay và em có hay
ta ngại ngùng yêu em lần đầu.
Ta đã say hồn ta ngất ngây
men yêu thương đã thấm cuộc đời.
Một lần nào đó bước bên em âm thầm
một lần nào đó ta vẫn không nói yêu người.
Yêu em ta yêu em như yêu tuổi ngây thơ.
Bên em bên em ta hát khúc mong chờ.
Ngày nào người cho ta biết tình yêu đắm say
Ngày nào đời cho ta biết tình là đắng cay
Mưa đã rơi và nắng đã phai
trên cuộc tình yêu em ngày nào
Ta vẫn yêu hồn ta vẫn say
qua bao nhiêu năm tháng ơ thờ
Một ngày nào đó tóc xanh xưa bạc màu.
Một ngày nào đó ta có thôi hết yêu người

onsdag 24 februari 2016

Tôi Yêu Việt Nam!!! Lời thơ Uyên Love


Tôi đã biết yêu khi chợt tỉnh dậy
Sau cơn mê dài, khắc khoải bao năm
Tôi yêu đồng bào, Tổ Quốc Việt Nam
Yêu giống nòi, đau thương nơi đất Mẹ



Tôi biết yêu mỗi khi nhìn dòng lệ
Nơi quê nhà đang trong cảnh lầm than
Dân kêu gào, uất ức bởi ”Quan Tham”
Cuả bè lũ ác nhân đang giữ nước



Tôi biết yêu khi non sông nổi sóng
Những ngậm ngùi ấp ủ của Việt Nam
Bao lời than đang lên tiếng kêu oan
Đảng chiếm đất, bán biển Đông cho giặc



Tôi biết yêu khi lòng mang thổn thức
Nơi cội nguồn, đang hoán chuyển ly tan
Đang rên xiếc từ giòng máu dân oan
Chảy ngược vaò, đau nhói từng thớ thịt



Tôi biết yêu và ôm lòng bất diệt
Khi bước chân, lạc lõng xứ tha hương
Biến lình hồn, hoang dã thật xót thương
Miệng thét lên, Việt Nam Tôi Vĩnh Viễn!



Tôi đã yêu, như hơi thở thần khiết
Việt Nam ơi, sao không có nhân quyền
Cùng hoài bảo Dân Chủ ở nơi nao?
Đã hiến dâng cho giặc Tàu Trung Cộng



Tôi cuí xin lòng yêu thương Dân Tộc
Xin người Việt , cùng nhau hãy đồng tâm
Hãy chống lại bọn cộng sản Việt gian
Đem Tự Do, Dân Chủ được ngự trị



Tôi cúi xin lòng dân ta hoan hỉ
Đừng Vô Cảm! Đất nước cần đến ta!
Cần Anh Tài, Trí Trung cho Tổ Quốc
Đem Hoà Bình chiến nghị khắp thế gian

14012016...UL... xin gởi nơi đây lòng yêu thương 
Đất Việt Muôn Năm!!!

lördag 20 februari 2016

Hùng Ca Sử Việt-Xuất Quân- Sáng tác: Phạm Duy- All Asia Singers


Ngày bao hùng binh tiến lên 
Bờ cõi vang lừng câu quyết chiến 
Bước oai nghiêm theo tiếng súng đi tung hoành. 
Quân Việt Nam đi hồn non nước xây thành. 
Đi là đi chiến đấu 
Đi là đi chiến thắng 
Đi là mang mối thù thiên thu. 
Đi là đi chiến đấu 
Đi là đi chiến thắng 
Bước lên đây người Việt Nam. (HẾT ở đây) 

Kèn vang theo tiếng chân đang rồn rập xa xa 
Tiếng gào thiết tha. 
Ngàn lời chính khí đưa 
Ầm ầm tiếng thét hoà 
Rầm rầm tiếng súng sa trường xa. 
Hồn say khi máu xương rơi tràn đầy, ngập biên khu 
Oán thù khắp nơi. 
Từng bụi lốc cuốn rơi 
Từng giọt máu sáng ngời 
Một đường kiếm thép oai hùng đưa. 

torsdag 18 februari 2016

******** Mộng Xuân- Lời thơ UL *********

Tháng giêng xuân mới vừa sang

Mang theo em mãi đi vào mộng mơ

Tình như e ấp hồn thơ

Cho ai lặng lẽ ôm giọt tình si

Anh ơi tình vẫn nguyên y

Trong cung nguyệt aỏ cung tơ thuở nào

Tháng giêng như khúc duyên trao

Tương tư em gởi anh vào gió bay


Lung lây khúc nhạc tình say

Giữa đời dấu bể có em đi cùng



tisdag 16 februari 2016

'Đôi tình nhân' lãng mạn nhất thế giới ngày Valentine

Cặp sóc đáng yêu cũng tặng nhau hoa hồng ngày lễ tình nhân.

Mới đây, tờ Mirror vừa chia sẻ bộ ảnh thú vị của một cặp sóc đang yêu khiến cả thế giới mạng bất ngờ và thích thú.
Bộ ảnh được thực hiện bởi nhiếp ảnh gia nổi tiếng Max Ellis (đến từ London) với ý nghĩa động vật  khi yêu cũng rất lãng mạn. Hoa hồng đỏ biểu hiện cho tình yêu say mê và nồng thắm thay cho mọi thứ ngôn ngữ nào khác, anh chàng sóc láu cá nhận hoa từ nhiếp ảnh gia và tặng cô sóc mình yêu.

 'Đôi tình nhân' lãng mạn nhất thế giới ngày Valentine - 1
Cặp đôi sóc lãng mạn nhất ngày lễ tình nhân
Anh chàng sóc treo ngược thân mình lên cành cây, miệng ngậm đóa hồng, còn cô nàng sóc được tặng hoa thì luôn nắm chặt trong tay. Cô nàng thậm chí còn muốn leo lên thân bông hồng để sánh vai cùng anh chàng của mình. Chàng sóc thấy vậy lại càng tiến gần hơn về phía nụ hoa.
 'Đôi tình nhân' lãng mạn nhất thế giới ngày Valentine - 2
Cặp đôi sóc trao nhau những khoảnh khắc ngọt ngào qua ánh mắt đắm đuối.
 'Đôi tình nhân' lãng mạn nhất thế giới ngày Valentine - 3
 'Đôi tình nhân' lãng mạn nhất thế giới ngày Valentine - 4Chàng sóc di chuyển tới vị trí gần với nàng sóc hơn
Trong suốt cả năm, Max Ellis luôn săn lùng những khoảnh khắc thú vị của động vật và với anh đây là những hình ảnh thú vị nhất, những hình ảnh ấm áp nhất.


 'Đôi tình nhân' lãng mạn nhất thế giới ngày Valentine - 5
Cô nàng sóc đánh đu lên thân bông hồng
 'Đôi tình nhân' lãng mạn nhất thế giới ngày Valentine - 6
Cô nàng sóc đu cao lên khỏi mặt đất

Nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp hi vọng cặp đôi lãng mạn này sẽ là tấm gương sáng cho những chú sóc nhỏ tuổi. Ngoài cành hồng tươi thắm, cặp đôi còn cùng nhau thưởng thức bữa ăn thịnh soạn gồm hạt hướng dương và hạt bí ngô.

måndag 15 februari 2016

Sách về cuộc đời bà Trần Lệ Xuân phát hành ở Việt Nam

CN, 02/14/2016 - 10:00
Lần đầu tiên, một cuốn sách về bà Trần Lệ Xuân do một tác giả Mỹ biên soạn được xuất bản tại Việt Nam.
Cuốn sách của Monique Brinson Demery kể về cuộc đời của Madam Nhu, từ một tiểu thư, trở thành người đàn bà quyền lực, và kết thúc trong cảnh cô liêu nơi xứ người. Cuốn sách mang tựa đề: Madam Nhu Trần Lệ Xuân - Quyền Lực Bà Rồng.
Bà Trần Lệ Xuân là vợ của ông Ngô Đình Nhu, cố vấn của Tổng Thống Ngô Đình Diệm, vị tổng thống của nền Đệ Nhất Cộng Hòa ở miền Nam Việt Nam. Sách được dịch giả Mai Sơn chuyển ngữ từ tác phẩm đầu tay của tác giả Demery. Tên tiếng Anh của sách là Finding the Dragon Lady: The Mystery of Vietnam’s Madame Nhu. Nguyên tác tiếng Anh của sách đã được nhà xuất bản Public Affairs phát hành vào tháng 5 năm 2013. Đây cũng là cuốn sách đầu tiên về chân dung bà Trần Lệ Xuân phát hành trên thế giới.
Sách dày 360 trang do công ty Sách Phương Nam liên kết với Nhà Xuất Bản Hội Nhà Văn ấn hành.
Huy Lam / SBTN

söndag 14 februari 2016

********* Nhớ Anh- Lời thơ UL ********

 Trời đông buốt giá lê thê
Anh ơi về nhé , em đợi anh đây
Chiều nay gió thổi thân gầy
Lòng sầu nỗi nhớ em buồn bơ vơ

Về cho nhau mộng thêm tơ
Cho hoa thêm phấn cho người kết duyên
Mộng tình nay đã truân chuyên
Thì thôi ta hãy giữ tình nghĩa xưa



Chúc mừng ngày lễ tình nhân- Valentine´s Day 2016- Video by UL


Trong mỗi chúng ta luôn mang sẵn một trái tim Yêu khi nghĩ về một người duy nhất của chính mình...để được nâng niu ôm ấp và chăm sóc tình yêu đó...trong bất kỳ hoàn cảnh và không gian nào...cũng luôn nghĩ về nhau...Vì vậy mà chúng ta đã có được ngày Lễ Tình Nhân để muốn nhắn nhủ chúng ta luôn tôn trọng và bồi đắp cho chính mình và những người xung quanh mình qua ngày lễ này 14 Fer.

onsdag 10 februari 2016

Ngất ngây với những tác phẩm nghệ thuật điêu khắc trên lá

Hẳn ít ai có thể ngờ được rằng lá cây cũng có thể trở thành một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc. Từ một chiếc lá đơn giản, người điêu khắc có thể vẽ nên vô số những hình ảnh, thông điệp, họa tiết, hoa văn... không thua bất cứ một tác phẩm nghệ thuật nào.

Người cho ra đời ý tưởng đầy chất sáng tạo - nghệ thuật điêu khắc là Huang Tai Shang. Ông chính là người thực hiện tác phẩm điêu khắc trên lá đầu tiên và được ghi tên vào sách kỉ lục Guinness thế giới.
Điêu khắc là một loại hình nghệ thuật ra đời từ thời Ai Cập cổ đại. Thông thường, các nghệ nhân thực hiện một tác phẩm điêu khắc trên các vật liệu cứng: đá, gỗ, thạch cao...
Để có một tác phẩm điêu khắc trên lá đạt chuẩn thì quy trình thực hiện phải được chăm chút kĩ lưỡng. Lá phải đủ tuổi, đẹp, không bị rách hay bị vết cắn của côn trùng và phải được hái vào mùa thu. Sau đó, lá được bảo quản ở nhiệt độ phòng thích hợp trong nhiều tháng, rồi mới bắt đầu công đoạn điêu khắc.
Với thể loại điêu khắc này, người thực hiện đòi hỏi phải có óc sáng tạo, sự tỉ mỉ và kiên nhẫn. Vì lá có diện tích nhỏ, mỏng và dễ bị rách nên từng chi chiết đều cần sự tập trung cao độ.
Những nhân vật nổi tiếng cũng thường được chọn để điêu khắc trên lá - Ảnh: Aliexpress
Những nhân vật nổi tiếng cũng thường được chọn để điêu khắc trên lá - Ảnh: Aliexpress
Chiếc lá này như một bức tranh thư pháp tuyệt đẹp - Ảnh: Aiexexpress
Chiếc lá này như một bức tranh thư pháp tuyệt đẹp - Ảnh: Aiexexpress
Một trái đất thu nhỏ bên trong một chiếc lá - Ảnh: Aiexexpress
Một trái đất thu nhỏ bên trong một chiếc lá - Ảnh: Aiexexpress
Từ một chiếc lá đơn giản nghệ nhân đã khắc nên một khu rừng hoang dại - Ảnh: Aiexexpress
Từ một chiếc lá đơn giản nghệ nhân đã khắc nên một khu rừng hoang dại - Ảnh: Aiexexpress
Phật cũng chính là một hình ảnh thường được chọn để điêu khắc trên lá - Ảnh: Aliexpress
Phật cũng chính là một hình ảnh thường được chọn để điêu khắc trên lá - Ảnh: Aliexpress
Chiếc lá như một bức tranh về một nữ tài tử Trung Quốc - Ảnh:  Aliexpress
Chiếc lá như một bức tranh về một nữ tài tử Trung Quốc - Ảnh: Aliexpress
Hình ảnh được điêu khắc là tượng nữ thần tự do và thủ đô New York - Ảnh: Aliexpress
Hình ảnh được điêu khắc là tượng nữ thần tự do và thủ đô New York - Ảnh: Aliexpress
Tác phẩm điêu khắc hình ảnh của bức tranh của Da Vinci và diễn viên Marilin Monroe - Ảnh:  Aliexpress
Tác phẩm điêu khắc hình ảnh của bức tranh của Da Vinci và diễn viên Marilin Monroe - Ảnh: Aliexpress
Điêu khắc hình một con trâu trên chiếc lá - Ảnh: Aliexpress


Điêu khắc hình một con trâu trên chiếc lá - Ảnh: Aliexpress

tisdag 9 februari 2016

Thêm Nhiều Lời Chúc Xuân Tân Niên Cho Vui Nhà Vui Cửa Vui Lòng Khách Chốn Tha Phương





Một mai không còn chủ nghĩa Cộng Sản con sẽ hiểu!...



Lê Trần Thu Nguyệt - Lớp 12/A4 - Trường THCS III - Quận... TP/HCM

.....................................
Môn Văn Học - Đề bài: “Xung quanh bạn, những thành tựu đổi mới của xã hội đất nước, có thứ nào đôi khi có thể sẽ tốt hơn, nếu: (theo suy nghĩ của bạn)...?”
Bài Làm
Sáng ngày 30 tháng 4 - Trôi theo dòng người tấp nập Tôi ngược lên cầu Thị Nghè rẽ trái đường Nguyễn Bỉnh Khiêm định vào đại lộ Lê Duẩn xem lễ duyệt binh chào mừng “Đại Thắng”, nhưng đến trước thảo cầm viên là cảnh sát công an ách lại kiểm ra, chỉ có giấy mời mới vào được khu vực trung tâm hành lễ.
Lỡ đi rồi biết làm sao, đứng bên lề đường trưa nắng như thiêu đốt, một chiếc xe bus quân đội đời mới dừng lại mở cửa hơi lạnh từ trong xe hắt ra mát rượi nhiều người đứng tuổi trên xe bước xuống, quân phục “Giải Phóng Quân” mới tinh một màu xanh lá với huân, huy chương lủng lẳng đầy ngực xếp hàng đủng đỉnh oai vệ đi sau người cầm cờ hướng vào khán đài.
Khát nước, bước qua bên kia đường mua ly nước mía, mắt tôi chợt dừng lại dưới đất cách vài bước chân ngồi bên cột đèn đường hứng cái nắng chói chang gay gắt là một bóng người lớn tuổi đen đúa cụt cả đôi chân cái nón vải sùm sụp trên đầu và chiếc áo rằn ri lá cây rừng bạc màu nắng gió trước mặt là cái lon sắt cũ kỹ đựng tiền lẽ.
Cầm ly nước mía tự nhiên đôi chân tôi bước lại, ngồi xuống 2 tay bê ly nước tôi ngỏ lời: Thưa, cho cháu mời bác ly nước và cũng không quên bỏ vào cái lon sắt tờ bạc mười ngàn đồng, ngạc nhiên bên trong cái lon sắt nằm chèo queo là cái huy chương bằng kim loại cũ mèm, tôi cầm lên ngắm nghía hỏi khẽ: bác là thương binh? Bác ấy cười móm mém: Thưa cô, tôi là phế binh chế độ cũ QL/VNCH, cái huy chương đó là “Anh Dũng Bội Tinh với Nhành Dương Liễu” kỷ niệm trận ĐăkTô, Tân Cảnh.
Đứng ở đây xa quá không xem được gì nhiều. Tôi mua vé vào Thảo Cầm Viên kề bên, ngồi trên thảm cỏ xanh dưới bóng cây trốn cái nắng mang theo trong lòng một thứ gì đó nằng nặng, không dưng tự nhiên bỗng thấy vương vấn một thoáng ngậm ngùi...
Rồi tự hỏi: Sao cũng là người Việt Nam cũng chiến binh như nhau nhưng ngày “đại thắng” thống nhất non sông, dân tộc chứng kiến 2 số phận “Vinh Nhục” đôi đường tương phản đến não lòng như vậy?.
Rồi như tự trả lời cho chính mình: Nếu ngày xưa sau khi bị chia đôi 2 miền đất nước vào năm 1954 sao Miền Bắc, Bác Hồ không làm như miền Nam là “tuyên chiến” nhưng tuyên chiến với đói nghèo lạc hậu với nhược tiểu của một quốc gia vừa thoát tròng 100 năm nô lệ, 2 miền Bắc Nam cùng thi đua nhau, Sài Gòn ông Ngô Đình Diệm thì dựa vào viện trợ của Mỹ và các nước tư bản để phát triển cùng nhịp điệu với các quốc gia Đông Nam Á. Hà Nội thì ông Hồ Chí Minh dựa vào Liên Xô, Trung Quốc và khối Đông Âu viện trợ xây dựng lại miền Bắc sau cơn đói tang thương Ất Dậu, chưa cần thiết phải tuyên chiến đánh nhau và với vị trí đắc địa nhìn ra Biển Đông trên “đại lộ” hàng hải quốc tế thì sau hơn 60 năm (kể từ 1954) nếu sáng suốt và khôn khéo thì hôm nay chí ít 2 miền Bắc Nam đã như là Hàn Quốc - Đài Loan hay Singapore, kinh tế phát triển bao nhiêu thì xã hội kiến thức văn minh con người cũng cao theo chừng ấy và lúc này sau bao nhiêu năm, là lúc người dân 2 miền sẽ biết phải làm như thế nào để tương thích với tầm cao trí tuệ, để nhân danh nhân quyền nhất trí bằng một cuộc biểu quyết thống nhất trong êm đềm văn minh như Đông và Tây Đức trước kia và sẽ bầu tổng thống và Quốc Hội mà nhân sự là tổng hợp nhân tài trộn lẫn của cả 3 miền Trung Nam Bắc trong công bằng quang minh chính trực.
Và như vậy là hoàn toàn không có mấy triệu người, một thế hệ thanh niên rường cột quốc gia nằm xuống, không có biết bao cảnh tang thương đoạn trường do khói lửa chiến tranh bom đạn từ nước ngoài mang vào gây ra và quan trọng là đôi khi qua cuộc bầu cử thống nhất bởi trí tuệ văn minh nhân quyền đích thực của toàn dân phát triển qua 60 năm không bị chiên tranh hôm nay có thể Việt Nam không phải là một nước CS/XHCN mà được toàn dân chọn lựa là một quốc gia đa nguyên tự do dân chủ như đa phần các quốc gia trong LHQ hiện nay và vì vậy chắc chắn không có hình ảnh ngày lễ “Thống Nhất” duyệt binh mà có Bác thương binh QL/VNCH miền Nam ngồi bên vệ đường nắng bụi cùng cái huy “Anh Dũng Bội Tinh” và nhất là sẽ có gần trăm triệu người cùng chung vui chứ chẳng có triêu người nào buồn…
Tóm lại có rất nhiều thứ, nhưng một thứ lớn nhất “có thể sẽ làm cho xã hội tốt hơn rất nhiều so với ngày nay, nếu không có cuộc chiến tranh phát xuất từ miền Bắc vào miền Nam” gây ra.
Con gái tôi dưới nhà đi lên hỏi: Ba thấy bài viết con ra sao mà Thầy con nói “rất muốn cho em điểm 9 bài văn này, nhưng không thể”? mà con thì không thể nào hiểu nổi?
Tôi im lặng chỉ cười buồn nhìn con mình cắp cặp lên lầu chuẩn bị làm lại bài mới dù muốn nói với con: Hơn ba triệu đảng viên CSVN trong đó hàng chục ngàn Thạc Sĩ, Tiến sĩ, Giáo sư mà họ còn không muốn hiểu thì một học sinh 17 tuổi như con thì làm sao hiểu được... Một mai không còn chủ nghĩa CS trên đất nước mình ắt con sẽ hiểu mà không cần đến ai để giải thích.

måndag 8 februari 2016

Phi Nhung: một ca sĩ có tính từ tâm nhất trong các ca, nghệ sĩ từ trước tới nay

Cuộc đời khổ cực ít ai biết của nữ ca sĩ nhiều con nhất Việt Nam: Mẹ mất sớm, 9 tuổi phải nuôi 6 đứa em 
Tâm từ bi của chị lấn át hết những nhu cầu của người phụ nữ. Cầu mong những điều chị làm sẽ có quả thật ngọt. Không ngờ cuộc đời chị lại gặp phải nhiều sóng gió như vậy, mẹ mất sớm, một mình chị phải làm đủ mọi việc để nuôi em. giờ thì hy sinh hạnh phúc riêng của mình để nuôi 19 đứa con khôn lớn. Chị đúng là một con người đáng ngưỡng mộ và nể phục.
Phi ...Nhung tên đầy đủ là Phạm Phi Nhung. Nhung là kết quả của mối tình vụng trộm giữa một thiếu nữ Pleiku và một lính Mỹ. Mặc dù bị gia đình ngăn cản, bắt phá thai nhưng mẹ cô đã kiên quyết giữ đứa trẻ lại.

Phi Nhung ra đời như thế, giữa bao nhiêu tủi hờn, thiếu thốn và ghét bỏ! Bởi lẽ, chuyện một cô gái Việt Nam yêu một lính Mỹ thời bấy giờ là chuyện động trời, không thể chấp nhận được.


Phi Nhung và những đứa con của mình

Từ khi Nhung ra đời, người cha kia cũng bỏ đi mất nên Nhung chưa một lần được thấy mặt người cha đẻ của mình. Rồi gia đình nhà ngoại cũng chấp nhận cô bé nhưng mẹ sau đó lại đi lấy chồng và để Nhung ở với ông bà ngoại.
Suốt những năm tháng ấy, Phi Nhung sống trong sự dè bỉu, hắt hủi, coi thường của người khác mà không một lời phản kháng. Vì thế, Nhung cứ lủi thủi một mình.

Nhung cứ chịu đựng như thế cho đến ngày mẹ về đón Nhung theo. Nhung về ở với mẹ, cha dượng và 5 đứa em cùng mẹ khác cha. Tưởng rằng, cuộc đời Nhung từ nay sẽ khác, nhưng rồi một tai nạn giao thông đã đưa mẹ đi xa mãi mãi.
Nhung tự mình gồng gánh thay mẹ chăm mấy đứa em nhỏ khi người cha dượng lấy vợ mới. Trong gia đình, vai trò của cô bé 9 tuổi năm ấy giống như một người mẹ!
Sẽ không một ai có thể hiểu hết được nỗi cực nhọc của Nhung những năm tháng đó.


Chia sẻ về lý do nhận nuôi gần hai chục đứa trẻ, Phi Nhung bảo "Nếu ngày trước, 6 chị em Nhung không được cưu mang, giúp đỡ thì có lẽ đã không có Phi Nhung của ngày hôm nay. Nhìn thấy các bé, Nhung như nhìn thấy chính mình cách đây mấy chục năm về trước.
Nghĩ đến quá khứ của mình cũng từng có hoàn cảnh như vậy, nghĩ đến mẹ Nhung cũng một thời lam lũ gồng gánh nuôi gia đình, nghĩ đến chị em Nhung ngày trước cũng sống nhờ cơm gạo của họ hàng...

Vì vậy, hơn ai hết, Nhung hiểu được cảm giác thiếu thốn tình cảm, hàng ngày vật lộn với cuộc sống mưu sinh của những đứa trẻ không cha không mẹ".

Đường Đến Mùa xuân -Truyện ngắn: tác giả Hồ Thụy Mỹ Hạnh



Nàng chặt chiếc điện thoại trong ta, đầy dây bên kia đã tắt mà giọng noí của anh như vẫn còn bên tai, vang vang lập lại trong đầu naǹg như vọng âm từ một nơi nào xa xăm lắm.

- Tết này anh sẽ có một món quà đặc biệt cho em, em sẽ rất vui vì điều đó, anh tin chắc nhơ vậy...
Nàng lắc đầu ngoầy ngoậy như có anh đang trước mặt:
- Không, em không thićh bất cứ thứ gì, anh đừng tốn công bày vẽ, ở Việt nam bây giờ cái gì cũng có, hàng ngoại nhập đ̉ủ hết anh à...


Giọng anh pha chút đùa cợt:
-Nhưng cái anh nói thì em không thể mua vì nặng ký lắm.
-Nếu không có khả năng mua được thì em thường không nghĩ đến
 
Nàng ngập ngừng, rất muốn nói với anh rằng nàng chỉ muốn gặp anh, muốn có anh hơn bất cứ thứ gì anh có thể tặng nàng, nhưng nàng không nói ra được, nàng muốn tự anh phải  hiểu đến điều ấy, lẽ nào tình yêu mà anh vẫn thường thì thầm bên tai nàng qua điện thoại trong những đêm khuya không đủ làm anh nghĩ ra sự khao khát mà tất cả những người đang yêu nhau trên đời đều nghĩ đến?
 
-Alô! Em vẫn đang nghe anh nói chứ? Sao tự nhiên im lặng vậy?
-Dạ! Em vẫn đang nghe mà, anh nói tiếp đi.
-Anh đang chuẩn bị cho một chuyến du lịch, sắp tới anh được nghỉ hai tuần…
 
Tim nàng rộn lên, hồi hộp:
-Anh định đi đâu vậy anh?
-Sang Cali! Anh muốn thăm một người bạn, bọn anh sẽ cùng đón tết và ôn lại kỷ niệm…
Tự nhiên nàng cảm thấy nghèn nghẹn ở cổ:
-Vâng! Có lẽ ở đó hấp dẫn lắm?
Giọng anh vui hẳn lên:
-Dĩ nhiên rồi, anh luôn luôn mong đợi chuyến đi này mà.
 
Nàng im lặng, như không còn gì để nói nữa. Trái tim nàng nhói lên một cảm giác hụt hẫng với câu hỏi trong đầu “Sao anh không mong một chuyến trở về với em?...” Nàng cắn môi nén sự xúc động, nàng cũng hiểu rằng nếu anh không muốn về mà nàng hỏi điều ấy chỉ khiến anh khó xử, nàng không bao giờ muốn anh phải khó trả lời một câu hỏi nào của nàng, nên nàng luôn tránh nhắc đến việc anh về Việt Nam, một phần vì nàng hiểu anh rất bận rộn, không dễ có một khoảng thời gian đủ cho một chuyến trở về, nhưng nay thì khoảng thời gian mà nàng mong anh có, đã có. Nhưng tình yêu anh dành cho nàng không đủ động lực thôi thúc anh về. Thời gian hai tuần không phải là nhiều nhưng quý biết bao, nó có thể xoá đi khoảng cách giữa hai người và có thể biến ước mơ thành hiện thực. Để nàng được ngả vào vòng tay của anh, được nhận những nụ hôn yêu thương thực sự chứ không phải chỉ được anh gởi qua những dòng thư điện tử, hay qua những tin nhắn trong điện thoại hàng đêm.
 Nhưng anh không về với nàng! Điều ấy nói lên rằng người bạn nào đó của anh quan trọng hơn, còn mộng ước về tương lai mà anh thường nói, nàng nghe và ấp ủ, mang cả vào những giấc mơ với bao nhiêu hy vọng, hạnh phúc, giờ đây chỉ là ý nghĩ của riêng nàng. Còn anh, lời nói ấy có thể chỉ để làm hương vị tạo nên niềm vui muộn màng sau bao nhiêu gian nan, thăng trầm trong cuộc đời mà anh đã trải qua.
 
Cảm giác bồng bềnh như người say sóng, im lặng và chịu đựng, nàng không nói lên được cảm nghĩ của mình khi bên tai nàng giọng nói của anh vẫn cất lên vui vẻ với những câu chuyện gây cười mà trước đây nàng cũng luôn bật cười khi anh kể xong. Anh hãy vui thật nhiều nhé, lúc nào em cũng mong anh vui như vậy đó, anh yêu…
Nước mắt nàng ứa ra, anh không biết. Vâng! Làm sao anh biết được. Nàng yêu anh, như chưa từng yêu ai như thế và tình yêu đó giờ đây khiến nàng như ngợp thở, khi nghe anh báo tin rằng anh sẽ dành thời gian nghỉ hiếm hoi sắp tới để đi thăm người bạn của anh.
 
Nàng ngả người xuống giường, rã rời, đuối sức như vừa trải qua một chặng đường dài. Sự nhạy cảm, yếu đuối trong nàng giành phần thắng, nước mắt nàng vẫn ứa ra thấm vào chiếc gối lẻ. Nàng khe khẽ gọi tên anh, rên rỉ như một con mèo ốm “Anh không yêu em như là anh vẫn nói mà, phải không?...”. Nỗi buồn len vào tận nơi khuất nhất trong tâm hồn nhưng nàng không trách anh, trách làm gì khi điều anh quyết định sẽ mang lại niềm vui cho anh. Nàng có gì để ràng buộc, níu giữ anh chứ? Như hơn hai mươi năm trước nàng cũng đã để anh rời xa nàng
.
O0O
 
Ngày anh vào quân ngũ nàng còn là một bé con, nhưng nàng vẫn nhớ dáng vẻ hào hoa, lịch lãm của anh trong bộ quân phục màu dương tím của binh chủng hải quân  mà nàng được thấy khi anh về phép.
Rồi miền Nam thất thủ, biền biệt mấy năm mới gặp lại. Lần này anh từ trại cải tạo trở về, dáng dấp oai phong ngày xưa giờ cao khều, gầy nhom. Anh trở về với căn nhà đã vắng rồi người mẹ thân yêu, vì thương nhớ và lo lắng cho đứa con trai, bà ngả bệnh và ra đi không kịp đợi con về. Anh sững im với nỗi đau không ai chia sẻ được.
 
Trái tim nhạy cảm với những suy nghĩ già trước cái tuổi mười tám của nàng đã rung lên, thương cảm hơn trước hình ảnh anh cùng những người gọi là “Ngụy quân, ngụy quyền” hàng tháng phải ra trước những cuộc họp dân phố để kiểm điểm trong thời gian quản chế. Nàng luôn đi họp thay cho gia đình, từ hàng ghế của những người dự họp nàng nhìn anh, có cảm giác anh vẫn đơn độc dù bên cạnh có  bao nhiêu người, bao giờ trong lòng nàng cũng gợn lên một chút gì đó xót xa, đồng cảm. Nàng hình dung ra những khó khăn mà anh đang gặp phải, cuộc sống vẫn tiếp diễn và anh sẽ làm gì khi trở về không có nghề nghiệp, công việc gì để làm. Những người có lý lịch “trong sạch” còn xin việc không ra huống chi là anh, chưa nói những đợt công tác phúc lợi do địa phương tổ chức liên miên mà những người trong hàng ngũ của anh phải chấp hành khi được gọi. Cứ phải mang gạo nhà tự túc đi làm công tác, khó khăn lại càng khó khăn.
 
Thỉnh thoảng nàng gặp anh, đôi khi do tình cờ và đôi khi do nàng cố ý, nàng luôn dành cho anh sự quan tâm chia sẻ. Dần dà hai người trở nên thân thiết. tình yêu đến là điều tất yếu, dù tình cảm nơi anh ít bộc lộ, cũng trầm lặng như con người anh. Anh không săn đón, hẹn hò, không cho nàng những lời yêu thương có cánh mà nàng thích nghe anh nói, vậy mà nàng yêu, không giải thích được tại sao lại chọn anh để trao gởi mối tình đầu của mình. Nàng còn quá trẻ để hiểu hơn cái điều đơn giản đối với riêng nàng: Yêu là yêu! Không suy tính thiệt hơn, tương lai sướng khổ, nên khi anh hỏi:
 
-Tương lai của anh mờ mịt, chẳng có gì ngoài sự cơ cực mà anh đang có, sao em lại yêu anh? Em không sợ khổ sao?
Nàng hồn nhiên, vui vẻ đáp:
-Khi có hai người sự cơ cực sẽ được chia ra, đâu còn nhiều như anh phải chịu một mình, em không sợ khổ, chỉ sợ anh hết yêu em…
Anh vòng hai tay ôm nàng thật chặt, nàng áp mặt vào ngực anh, hạnh phúc len vào tâm hồn khi nàng nghe anh nói:
-Em là nguồn an ủi của anh, có em anh đủ sức đứng vững trong hoàn cảnh hiện tại này. Sao anh lại hết yêu em được.
 
Anh có tên trong danh sách những người đi xây dựng vùng kinh tế mới, anh ngồi im cúi mặt, không có ý kiến gì khi nghe đọc tên mình, anh là thành phần không thể nêu lý do gì để xin xét lại. Chỉ có nàng trào nước mắt, lẻn ra ngoài phòng họp khóc một mình. Viễn cảnh anh đơn độc nơi heo hút vùng sâu không có thân nhân như những gia đình có đông lao động khác làm nàng không chịu nổi. Vất vả, thiếu thốn là việc tất nhiên. Đối với người dân thành phố lúc ấy, đi kinh tế mới chẳng khác nào bị đi đày. Nàng còn đau xót hơn khi nghĩ đến sự cách trở giữa hai người.
 
Căn nhà của anh phải tháo dỡ những gì có thể mang theo để dựng lại nơi ở mới. Những chiếc xe vận tải được đưa đến để chuyển vật dụng và người. Tiếng reo hò, đồng ca để cổ vũ tinh thần của đoàn thanh niên ở địa phương được cử theo làm công tác, giúp những gia đình đi kinh tế mới dựng nhà. Nàng sững im khi đoàn xe lăn bánh, biết rằng từ đây là thương nhớ, cách xa…
 
Anh đi rồi, một ngày đối với nàng dài như không thể hết, nàng viết nhật ký hàng đêm với bao nhiêu lời yêu thương cho anh. Những bài thơ chan chứa nỗi buồn mà vẫn không diễn tả hết lòng mình. Anh không biết! Vì nàng không gởi được cho anh. Cứ mỗi lần hình dung anh đang phơi mình ngoài nắng cháy cuốc xới đất hoang, lòng nàng lại nhói lên, đau xót.
 
Sau nhiều ngày chờ đợi, nàng cũng được gặp lại anh, khi nắng chiều đã vút  lên hàng hoàng điệp trước ngõ, ngỡ như anh từ một giấc mơ nào bước ra, một nhân dáng dãi dầu nắng gió, gầy guộc rám nắng. Nàng khóc, vì mừng và vì thương anh. Nhìn anh tiều tụy nàng hiểu ngay anh vất vả như thế nào dù anh không nói ra. Anh là người không hay than vãn về hoàn cảnh. Lần đầu tiên nàng nấu cho anh một bữa cơm, hạnh phúc vì được chính tay chăm sóc người mình yêu thương, nàng sung sướng khi nhìn anh có vẻ ngon miệng với bữa cơm đạm bạc của nàng. Anh nói:
 
-Em biết không? Ở trong ấy hôm nào được ăn nước mắm anh tưởng như được ăn… đám giỗ vậy.
Nàng sửng sốt:
-Nước mắm mà cũng thiếu sao?
-Muối có khi cũng thiếu. Trồng trọt đã có thu hoạch được gì đâu. Những nhà khác còn có thân nhân ngoài này tiếp tế, còn anh…
 
Hai người lặng im nhìn nhau, anh cũng hiểu nàng không có cách gì giúp được cho anh. Nàng còn có gia đình cha mẹ, một bầy em đông còn nhỏ dại…
 
 
Hoàng hôn đến rất nhanh, anh không thể ở lại lâu hơn, những điều cần thiết cũng chưa kịp nói hết với nhau. Anh cho nàng biết anh xin phép với lý do về để mua một vài vật dụng cần thiết, nhưng thật ra anh có ý định trốn về miền Tây, nơi có người em gái của anh theo chồng về sống ở đó, anh cần sự giúp đỡ.
 
So với anh, nàng còn quá thiếu hiểu biết để có thể cho anh một lời khuyên, cũng không thể ngăn cản anh thực hiện điều gì anh muốn. Nàng chỉ nói được với anh rằng nàng có linh cảm nếu anh đi lần này thì nàng có thể sẽ mất anh. Trước khi đi, anh để lại cho nàng một câu nói giống như một lời nguyền:
 
-Nếu còn sống, nhất định anh sẽ về với em!
 
Rồi anh đi…
Ngày tháng tiếp nối tháng ngày, nàng không nhận được một tin gì của anh. Mới đầu nàng còn tự an ủi rằng có thể anh sợ nàng gặp phiền phức vì quan hệ với anh, một người đi khỏi địa phương không được sự cho phép của chính quyền, anh không muốn nàng gặp phiền phức vì lúc ấy gởi thư qua bưu điện là cách liên lạc duy nhất nên anh chưa gởi thư về. Nhưng sự đợi chờ vô vọng không cho nàng nghĩ như thế lâu hơn. Anh đủ thông minh để nghĩ ra một cách nào đó để gởi tin về cho nàng, nếu anh muốn. Miền Tây! Nơi đó đâu phải là chân trời góc biển…
 
Nàng không còn hy vọng, mong gì gặp lại anh nữa. tình yêu đó dù không chết trong lòng nàng nhưng nó cũng phải chìm lặn xuống nơi sâu nhất trong tâm hồn. Trước khi ổn định được lòng mình, nàng đã đau khổ dày vò, tuổi đôi mươi của nàng không còn một chút mơ mộng gì về tình yêu nữa. Nàng hay khóc thầm, âu lo hơn là hờn giận khi nghĩ đến anh. Nàng cầu mong anh chân cứng đá mềm, vượt qua được những khó khăn mà chắc chắn anh phải gặp. Nàng cũng mong vết thương trong tim nàng mau lành lại, đừng khắc khoải. Hãy trôi đi, xuôi về chốn mịt mờ những nỗi buồn không biết nói cùng ai nên nàng thường viết vào những chiếc lá thả xuống dòng sông trong những buổi chiều nghiêng bóng. Ngủ yên nhé, tình yêu…
 
Nàng lên thành phố làm việc như  những người trẻ tuổi khác. Kỷ niệm về anh ở lại nơi quê nhà. Nàng đoán rằng anh đã có gia đình êm ấm và hẳn là anh đã quên nàng như quên một làn hương thoáng qua đâu đó.
 
Hơn hai mươi năm lặng lẽ trôi qua. Nàng có thêm nhiều bạn mới, những cuộc gặp gỡ mới và tình yêu cũng đến, rồi cũng có rất nhiều lý do để chia tay. Trong tâm hồn nàng dường như có một khoảng trống không gì có thể lấp đầy. Nàng chợt tin vào số mệnh, có lẽ khi nàng được sinh ra đời, ông tơ đã quên buộc cho nàng một sợi chỉ hồng nên mới khiến xui những người đàn ông đến với nàng đều có những điểm nào đó nàng thấy không phù hợp với mình để rồi phải chia tay, mà đã không hợp nên nàng nghĩ thà sống một mình lại hơn!
 
Những mùa xuân đến rồi đi, nàng không buồn không vui, không chờ đợi một điều gì mới mẻ đến với mình, nhưng việc gì đến phải đến. nàng tình cờ gặp lại một người bạn, là đồng hương của nàng và cả anh, từ Paris trở về thăm nhà. Những gì về anh như một bí ẩn đối với nàng lúc đó mới được hé mở.
 
Khi xưa không phải anh về với người em gái ở miền Tây. Thật ra anh có một số bạn bè tổ chức vượt biên và họ muốn anh cùng đi, anh không còn lựa chọn nào khác, đó là cách tốt nhất để anh thoát khỏi sự khốn khổ mà anh không tin mình đủ sức chịu đựng đến cùng. Anh không phụ tình yêu của nàng, nhưng khi nhà nước Việt Nam còn xem những người vượt biên là phản quốc thì anh không thể liên lạc với nàng. Đến khi chính sách có phần thông thoáng hơn,Việt Nam mở rộng ban giao với nhiều nước trên thế giới, anh vội  viết thư về cho nàng, đôi lần như thế nhưng không hề nhận được hồi âm, anh cũng nghĩ nàng đã có gia đình. Và anh lấy vợ, sinh con, nhưng cuộc hôn nhân đó không bền lâu, anh lại sống một mình, đơn độc như ngày bước chân lên đất khách. Sau ngần ấy năm chưa một lần anh trở về quê hương, vì nơi đó anh không còn ai thân thích, có chăng là nàng! Nhưng anh cũng không biết nàng hiện ra sao? Ở đâu? Hơn hai mươi năm là khoảng thời gian đủ làm cho nàng lãng quên, hơn nữa ngày xưa anh đã làm tổn thương lòng tin của nàng, chắc gì nàng còn nhớ đến anh. Anh không biết rằng nàng có trái tim nhân hậu, nàng hay đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để cảm thông, chia sẻ. Nàng ít hờn giận ai quá lâu, thì với anh dù tình yêu xưa đã theo anh vuột khỏi tầm tay, nhưng ngẫm lại nàng chưa hề oán giận anh, thì nay hiểu rõ sự thật rồi, nàng lại  thấy thương cảm cho anh. Khi gia đình tan vỡ, nàng cho rằng dù bất cứ lý do gì, lỗi của ai đều đáng tiếc. Người chồng hay người vợ đều bị tổn thương, mất mát như nhau, đều buồn như nhau. Chắc chắn không ai mong điều tan vỡ đến với mình. Vậy mà cuộc đời của anh sao gặp những điều như vậy…
 
Nàng cho người bạn số điện thoại và địa chỉ E-mail của nàng để chuyển đến  anh, nàng nghĩ giữa nàng và anh ít ra cũng còn một tình bạn để thăm hỏi nhau. Anh vui mừng khi biết tin về nàng qua người bạn và nàng cũng vui không kém khi nghe giọng nói của anh từ nửa vòng trái đất gọi về. Tình yêu của hai người đến lúc được đánh thức bởi số phận, mối tình đã ngủ yên trong lòng nhau hơn hai mươi năm chợt choàng dậy, khi mái tóc xanh xưa của cả hai đã có nhiều sợi bạc, nhưng tình yêu không có tuổi. Họ yêu nhau hơn, như bao ngày dồn nén để bùng lên mạnh mẽ. Họ thấy cuộc sống đầy ý nghĩa và mục đích để vươn tới. anh hay nói:
 
-Nếu ngày xưa anh mang được em theo thì con của mình đã lớn rồi em nhỉ? Số mệnh đã buộc mình với nhau rồi nên dù có cách trở thế nào thì cuối cùng mình cũng sẽ thuộc về nhau. Mình sẽ sống cho cả hai mươi năm qua nữa em nhé.
Nàng nói:
-Anh phải bù cho em tất cả những gì trong suốt thời gian mình xa nhau.
Anh nói:
-Dĩ nhiên rồi, em yêu!
 
Anh cho nàng một niềm hạnh phúc vô biên dù chưa thể gặp nhau, nàng luôn cảm thấy có anh bên cạnh. Sự cô đơn không còn vây phủ quanh nàng trong căn nhà quạnh quẽ. Một mái ấm gia đình được anh vẽ lên mỗi ngày một rõ ràng. Nhưng đến hôm nay anh cho nàng một sự bẽ bàng khi báo tin anh sắp sang Mỹ với gia đình người bạn để cùng đón tết cổ truyền để nhớ quê hương! Nàng muốn hỏi anh xem người bạn đó là đàn ông hay phụ nữ, nhưng nàng sợ nếu anh trả lời là phụ nữ thì nàng sẽ ứng xử ra sao?Vì thế nàng im lặng không tỏ được thắc mắc của mình. Hẳn anh không hiểu được tâm trạng của nàng nên anh cứ vui vẻ nói cười cho đến khi tắt máy.
 
Nàng nằm im, chơi vơi hụt hẫng như đang rơi giữa lưng chừng không gian đặc quách sương mù. Anh không đến trong giấc mơ buồn như tiếng thở dài của nàng đêm nay.
 
O0O
 
Không khí của những ngày cận tết bao giờ cũng rộn ràng, hối hả nao nức. Các siêu thị,  hàng chợ đông nghẹt người đi mua sắm. Nàng hoà vào dòng người đó để đẩy lui cảm giác lạc lỏng của mình. Từ lâu rồi nàng không có khái niệm gì về một cuộc vui. Ngày lễ, tết chỉ là dịp để nàng có thể nghỉ ngơi cho lại sức sau những ngày làm việc chứ không phải để vui chơi. Nàng sống một mình, ít bạn bè, vì vậy nàng không quan tâm phải làm gì để có một cái tết đầy đủ, có ai đâu để xum họp cùng nàng, nhưng sáng nay nàng chợt muốn ra đường, muốn đi đâu đó, nàng không chịu nổi sự im lặng trong căn nhà dù đã rất quen như thế. Nàng trang điểm khuôn mặt mình thật kỹ, chiếc váy màu đen hở cổ tôn làn da trắng, khiến nàng trở nên thanh thoát dịu dàng, và đôi mắt buồn thiếu một tia nắng lấp lánh. Nàng đến nhà một người bạn gái thân thiết từ thời thiếu nữ, muốn rủ bạn cùng đi mua sắm, bỗng nhiên nàng muốn có một cái tết như tất cả mọi người, dù rằng nàng vẫn sẽ đón giao thừa một mình, bao nhiêu năm rồi như thế, bận lòng chi cho buồn thêm, nàng tự nhắc mình trước khi  rời khỏi nhà.
 
Nhưng khi đến nhà bạn thì nàng thấy cô bạn và chồng, con đang lên chương trình vui chơi trong mấy ngày xuân, họ quay quần bên nhau vui vẻ, nàng không muốn phá đi cái không gian riêng biệt hạnh phúc đó nên lẳng lặng rút lui. Nàng vào một quán café vắng khách, ngắm nhìn đường phố dập dìu người, xe qua lại. Chiếc loa ở góc quán phát ra một bài hát quen làm nàng chú ý “Em sẽ là dòng sông để anh là biển rộng. Em sẽ là gió lộng để anh là mây bay…” nàng mỉm cười nghĩ tình yêu thường làm con người trở nên rộng lượng và cao thượng như thế, cũng như nàng, sao nàng không thấy giận anh? Chỉ buồn, vì đó là tâm trạng khó tránh được trong lúc này.
 
 Đã bốn ngày anh không gọi cho nàng, chiếc điện thoại trở thành một vật thừa nàng cất vào tủ không thèm mang theo như chính nó là nguyên nhân khiến nàng buồn. Nàng cũng không check mail, vì nghĩ anh đã sang với người bạn và họ đang vui chơi, chắc gì anh có thời gian mà gõ thư cho nàng. Rời khỏi quán café, nàng đi mua sắm các thứ như dự định. Quá trưa mới trở về, taxi dừng lại trước hiên nhà, người tài xế xách giúp nàng những chiếc túi đựng hàng vào đặt trước cửa, nàng đang loay hoay mở khoá thì một cánh tay từ phía sau chồm qua vai cầm lấy chiếc chìa khoá trên tay nàng:
 
-Đưa đây anh mở cho.
 
Nàng giật mình quay đầu lại nhìn. Khuôn mặt rất đỗi quen thuộc đến độ nàng có thể nhớ từng nét của người trong tấm ảnh mà nàng đặt ở bàn làm việc đang đứng đây, sau lưng nàng, rất gần đến độ nàng có thể nghe rõ tiếng thở nhè nhẹ của anh:
 
-Anh xuống máy bay và về thẳng đây, thấy đóng cửa cứ sợ nhầm địa chỉ, anh phải hỏi thăm hàng xóm, anh ngồi ở quán nước bên kia đường chờ em đã mấy giờ rồi, nếu em không về chắc anh phải quay lại…phi trường!
 
Giọng anh vẫn đùa cợt, nàng chẳng còn nghe anh nói gì nữa, cử chỉ của nàng cuống quít và nàng kêu lên một cách vô thức “Trời ơi! Trời ơi!...”.
 
Anh phải tự đẩy hành lý của anh và xách những túi hàng  hoá của nàng vào nhà. Nàng vẫn như người còn trong cơn mơ hoặc là đang bay bổng. Anh ôm ghì nàng vào người anh bằng cả hai cánh tay:
-Sờ vào người anh xem có phải là thật không? Anh đã về với em rồi. Từ nay chúng mình không bao giờ xa nhau nữa em nhé…
 
Nước mắt của nàng lúc ấy mới trào ra, anh nói:
-…Em đang thắc mắc sao anh nói sang với người bạn mà lại có mặt ở đây phải không? Anh nói thế vì muốn cho em có một niềm vui bất ngờ. Em có nhớ anh nói anh sẽ cho em một món quà đặc biệt và…nặng lắm, nhìn anh xem (anh lùi lại, dang hai cánh tay ra, nghiêng đầu nhìn nàng) anh nặng đến bảy chục ký đó nhé …
 
Nàng bật cười, hai nắm tay đấm nhẹ vào ngực anh:
-Anh xấu lắm, em ghét anh…
 
Dường như thế gian này nàng là người hạnh phúc nhất, và anh cũng thế. Nàng biết rằng con đường đi đến mùa xuân của đời nàng nếu không có anh, nàng sẽ không bao giờ có thể bắt đầu.
  
Hồ Thụy Mỹ Hạnh        


söndag 7 februari 2016

****** Quyết Tâm Đấu Tranh- Lời thơ UL******Nhạc nền qua bài ca do chính nhạc sĩ Nguyệt Ánh sáng tác và trình bày



Đêm ba mươi em đem lá cờ vàng
Dương cao trước ngõ đón chàng về thăm
Sáng mồng một em đón cả nhân gian
Tặng chiến sĩ còn đang ngoài trận mạc
Diệt Trung Cộng, và bè lũ ác gian
Đốt sạch sẽ quân thần cộng sản Việt
Dân tộc mình thoát khỏi kiếp lầm than
Đem Dân Chủ Tự Do Cho Nước Việt
Cùng Nhân Quyền rạng ngời khắp Năm Châu
Xuân an lạc lịch sử được sang trang
Dẹp cờ máu, và hiên ngang em bước 
Trên toàn cầu rạng ngời tiếng Việt Nam !!! 

*******************
      UL viết 07022016...qua cảm nhận khi nhớ về quê hương...
    Giao thừa nhớ đến quê xa...Mong cho đất Việt sớm ngày vinh hoa...

♫♥♥ Nâng Ly Ta Chúc Xuân Mới Nhiều An Lạc 2016 - Video by UL ♫♥♥






lördag 6 februari 2016

Xuân Yêu Thương- Nhạc Pháp, lời Việt- Tiếng hát Ngọc Lan- Video by UL



Xuân đã đến bên em
Dáng xuân tuyệt vời
Xuân đã đến bên người,
Xin người hãy cùng em vui xuân.
Mang hạnh phúc cho đời
Gió xuân tuyệt vời
Mang say đắm cho người
Xin người hãy cùng em vui xuân.

Còn nhớ phút giây gặp gỡ
Mùa xuân muôn hoa sắc hồng
Chiều xuống gió xuân nồng cháy
Để cho môi em ngỡ ngàng
Người đến cho tình em chợt mở
Muôn hoa tỉnh hương.
Mang hạnh phúc cho đời
Gió xuân tuyệt vời
Mang say đắm cho người
Ôi từng nụ hôn yêu thương
Mang hạnh phúc cho đời
Nhớ nhé anh yêu
Mang hạnh phúc tuyệt vời
Khi về đừng quên nhé anh

fredag 5 februari 2016

NGUỒN GỐC VÀ Ý NGHĨA NHÂN VĂN CỦA TẾT NGUYÊN ĐÁN

Tết Nguyên Đán là lễ hội lớn nhất trong các lễ hội truyền thống của Việt Nam, là điểm giao thời giữa năm cũ và năm mới, giữa một chu kỳ vận hành của đất trời, vạn vật cỏ cây. Tết Nguyên Đán Việt Nam có ý nhĩa nhân văn vô cùng sâu sắc, thể hiện sự trường tồn cuộc sống, khao khát của con người về sự hài hòa Thiên – Địa – Nhân. Tết Nguyên Đán là sự biểu hiện của mối quan hệ giữa con người với thiên nhiên trong tinh thần văn hóa nông nghiệp; với gia tộc và xóm làng trong tính cộng đồng dân tộc; với niềm tin thiêng liêng, cao cả trong đời sống tâm linh…



1. Tết Nguyên Đán

Tết Nguyên Đán (hay còn gọi là Tết Cả, Tết Ta, Tết Âm lịch, Tết Cổ truyền, Tết năm mới hay chỉ đơn giản: Tết) là dịp lễ quan trọng nhất trong văn hóa của người Việt Nam và một số các dân tộc chịu ảnh hưởng văn hóa Trung Quốc khác. Nguyên nghĩa của chữ “Tết” chính là “tiết”. Hai chữ “Nguyên Đán” có gốc chữ Hán; “nguyên” có nghĩa là sự khởi đầu hay sơ khai và “đán” là buổi sáng sớm. Cho nên đọc đúng phiên âm phải là “Tiết Nguyên Đán” (Tết Nguyên Đán được người Trung Quốc ngày nay gọi là Xuân tiết, Tân niên hoặc Nông lịch tân niên).
Do cách tính của âm lịch Việt Nam có khác với Trung Quốc cho nên Tết Nguyên Đán của người Việt Nam không hoàn toàn trùng với Tết của người Trung Quốc và các nước chịu ảnh hưởng bởi văn hóa Trung Quốc khác.
Vì Âm lịch là lịch theo chu kỳ vận hành của mặt trăng nên Tết Nguyên Đán muộn hơn Tết Dương lịch. Do quy luật 3 năm nhuận một tháng của Âm lịch nên ngày đầu năm của dịp Tết Nguyên Đán không bao giờ trước ngày 21 tháng 1 Dương lịch và sau ngày 19 tháng 2 Dương lịch mà thường rơi vào khoảng cuối tháng 1 đến giữa tháng 2 Dương lịch. Toàn bộ dịp Tết Nguyên Đán hàng năm thường kéo dài trong khoảng 7 đến 8 ngày cuối năm cũ và 7 ngày đầu năm mới (23 tháng Chạp đến hết ngày 7 tháng Giêng).


2. Nguồn gốc Tết Nguyên Đán

Theo lịch sử Trung Quốc, nguồn gốc Tết Nguyên Đán có từ đời Tam Hoàng Ngũ Đế và thay đổi theo từng thời kỳ. Đời Tam Vương, nhà Hạ chuộng màu đen nên chọn tháng giêng, tức tháng Dần. Nhà Thương thích màu trắng nên lấy tháng Sửu, tức tháng chạp, làm tháng đầu năm. Nhà Chu ưa sắc đỏ nên chọn tháng Tý, tức tháng mười một, làm tháng Tết. Các vua chúa nói trên quan niệm về ngày giờ “tạo thiên lập địa” như sau: giờ Tý thì có trời, giờ Sửu thì có đất, giờ Dần sinh loài người nên đặt ra ngày Tết khác nhau.
Đời Đông Chu, Khổng Tử đổi ngày Tết vào một tháng nhất định là tháng Dần. Đời nhà Tần (thế kỷ 3 TCN), Tần Thủy Hoàng lại đổi qua tháng Hợi, tức tháng mười. Đến thời nhà Hán, Hán Vũ Đế (140 TCN) lại đặt ngày Tết vào tháng Dần, tức tháng giêng. Từ đó về sau, không còn triều đại nào thay đổi về tháng Tết nữa.
Đến đời Đông Phương Sóc, ông cho rằng ngày tạo thiên lập địa có thêm giống gà, ngày thứ hai có thêm chó, ngày thứ ba có thêm lợn, ngày thứ tư sinh dê, ngày thứ năm sinh trâu, ngày thứ sáu sinh ngựa, ngày thứ bảy sinh loài người và ngày thứ tám mới sinh ra ngũ cốc.
Vì thế, ngày Tết thường được kể từ ngày mồng một cho đến hết ngày mồng bảy.


3. Ý nghĩa nhân văn của Tết Nguyên Đán Việt Nam

3.1. Tết Nguyên Đán biểu hiện sự giao cảm giữa trời đất và con người với thần linh
Xét ở góc độ mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên. Tết – do tiết (thời tiết) thuận theo sự vận hành của vũ trụ, biểu hiện ở sự chu chuyển lần lượt các a Xuân, Hạ, Thu, Đông – có một ý nghĩa đặc biệt đối với một xã hội mà nền kinh tế vẫn còn dựa vào nông nghiệp làm chính. Theo tín ngưỡng dân gian bắt nguồn từ quan niệm “Ơn trời mưa nắng phải thì”, người nông dân còn cho đây là dịp để tưởng nhớ đến các vị thần linh có liên quan đến sự được, mất của mùa màng như thần Đất, thần Mưa, thần Sấm, thần Nước, thần Mặt trời… người nông dân cũng không quên ơn những loài vật, cây cối đã giúp đỡ, nuôi sống họ, từ hạt lúa đến trâu bò, gia súc, gia cầm trong những ngày này.

3.2. Tết Nguyên Đán là ngày đoàn viên của mọi gia đình
Người Việt Nam có tục hằng năm mỗi khi Tết đến, dù làm bất cứ nghề gì, ở bất cứ nơi đâu đều mong được trở về sum họp dưới mái ấm gia đình trong 3 ngày Tết, được khấn vái trước bàn thờ tổ tiên, thăm lại ngôi nhà thờ, ngôi mộ, giếng nước, mảnh sân nhà,… được sống lại với những kỷ niệm đầy ắp yêu thương của tuổi thơ yêu dấu. “Về quê ăn Tết”, đó không phải là một khái niệm thông thường đi hay về, mà là một cuộc hành hương về với cội nguồn, nơi chôn rau cắt rốn.
Theo quan niệm của người Việt Nam, ngày Tết đầu xuân là ngày đoàn tụ, đoàn viên, mối quan hệ họ hàng làng xóm được mở rộng ra, ràng buộc lẫn nhau thành đạo lý chung cho cả xã hội: tình cảm gia đình, tình cảm thầy trò, bệnh nhân với thầy thuốc, ông mai bà mối đã từng tác thành đôi lứa, bè bạn cố tri…
Tết cũng là ngày đoàn tụ với cả những người đã mất. Từ bữa cơm tối đêm 30, trước giao thừa, các gia đình đã thắp hương mời hương linh ông bà và tổ tiên và những người thân đã qua đời về ăn cơm, vui Tết với con cháu (cúng gia tiên). Trong mỗi gia đình Việt Nam, bàn thờ gia tiên có một vị trí rất quan trọng. Bàn thờ gia tiên ngày Tết là sự thể hiện lòng tưởng nhớ, kính trọng của người Việt đối với tổ tiên, người thân đã khuất với những mâm ngũ quả được lựa chọn kỹ lưỡng; mâm cỗ với nhiều món ngon hay những món ăn quen thuộc của người đã mất.
Từ đây cho đến hết Tết, khói hương trên bàn thờ gia tiên quyện với không khí thiêng liêng của sự giao hòa vũ trụ làm cho con người trở nên gắn bó với gia đình của mình hơn bao giờ hết. Để sau Tết Nguyên Đán, cuộc sống lại bắt đầu một chu trình mới của một năm. Mọi người trở về với công việc thường nhật của mình, mang theo những tình cảm gia đình đầm ấm có được trong những ngày Tết để hướng đến những niềm vui trong cuộc sống và những thành công mới trong tương lai.


3.3. Tết Nguyên Đán là ngày ” làm mới”
Tết là ngày đầu tiên trong năm mới, mọi người có cơ hội ngồi ôn lại việc cũ và “làm mới” mọi việc. Việc làm mới có thể được bắt đầu về hình thức như dọn dẹp, quét vôi, sơn sửa trang trí lại nhà cửa. Sàn nhà được chùi rửa, chân nến và lư hương được đánh bóng. Bàn ghế tủ giường được lau chùi sạch sẻ. Người lớn cũng như trẻ con đều tắm rửa và mặc quần áo mới. Đây cũng là dịp mọi người làm mới lại về phần tình cảm và tinh thần để mối liên hệ với người thân được gắn bó hơn, tinh thần thoải mái, tươi vui hơn… Bao nhiêu mối nợ nần đều được thanh toán trước khi bước qua năm mới. Với mỗi người, những buồn phiền, cãi vã được dẹp qua một bên. Tối thiểu ba ngày Tết, mọi người cười hòa với nhau, nói năng từ tốn, lịch sự để mong suốt năm sắp tới mối quan hệ được tốt đẹp.
Người Việt Nam tin rằng những ngày Tết vui vẻ đầu năm báo hiệu một năm mới tốt đẹp sẽ tới. Năm cũ đi qua mang theo những điều không may mắn và năm mới bắt đầu mang đến cho mọi người niềm tin lạc quan vào cuộc sống. Nếu năm cũ khá may mắn, thì sự may mắn sẽ kéo dài qua năm sau.Với ý nghĩa này, Tết còn là ngày của lạc quan và hy vọng.
Tết là sinh nhật của tất cả mọi người, ai cũng thêm một tuổi vì thế câu nói mở miệng khi gặp nhau là mừng nhau thêm một tuổi. Người lớn có tục mừng tuổi cho trẻ nhỏ và các cụ già để chúc các cháu hay ăn chóng lớn và ngoan ngoãn, học giỏi; còn các cụ thì sống lâu và mạnh khoẻ để con cháu được báo hiếu và hưởng ân phúc.


3.4. Tết Nguyên Đán là ngày tạ ơn
Người Việt chọn ngày Tết làm cơ hội để tạ ơn. Con cái tạ ơn cha mẹ, cha mẹ tạ ơn ông bà, tổ tiên, nhân viên tạ ơn cấp chỉ huy. Ngược lại, lãnh đạo cũng cảm ơn nhân viên qua những buổi tiệc chiêu đãi hoặc quà thưởng để ăn Tết…



4. Những biến đổi do tác động tiếp xúc văn hoá Đông – Tây trong Tết Nguyên Đán ở Việt Nam

Với một hệ thống lễ nghi vô cùng phong phú và giàu ý nghĩa nhân văn sâu sắc, tết Nguyên Đán đã trở thành ý thức hệ dân tộc, thể hiện bản sắc văn hóa của dân tộc Việt Nam. Tết Nguyên Đán là một phong tục đẹp mà nhân dân ta còn duy trì tới ngày nay. Thế nhưng trong thời kỳ toàn cầu hoá như hiện nay cách ăn Tết của người Việt Nam phần nào đã thay đổi. Một số tập tục trong ngày Tết xưa không còn phù hợp với xã hội hiện đại đã dần bị loại bỏ.
Ngày nay người dân ăn Tết đã có phần đổi khác hơn so với trước kia, dường như dân ta ăn Tết “tây hoá”dần đi, sự thay đổi đó phần nào được thể hiện qua cách đón tết và trong việc sắm tết.
Đời sống kinh tế được nâng cao đi kèm với những giá trị hưởng thụ về văn hoá tinh thần và vật chất, nhu cầu ăn ngon mặc đẹp là tự nhiên và có thể đáp ứng ngay khi cần chứ không phải đợi đến Tết như ngày xưa. Hơn nữa, ngày nay trong một năm có rất nhiều ngày lễ khác đang chi phối tầm quan trọng của ngày Tết cổ truyền. Vì vậy, dường như Tết bây giờ có phần nhạt hơn so với Tết xưa.
Trong đời sống hiện đại, việc sắm Tết cũng ”hiện đại” theo và sự ảnh hưởng văn hóa phương Tây rất rõ nét. Giờ đây người dân ít hào hứng với việc mua thực phẩm về tự chế biến mà đặt mua đồ đã chế biến sẵn cho tiện. Mâm cỗ ngày Tết giờ cũng phong phú hơn và đa dạng hơn. Bên cạnh những món ăn truyền thống của người Việt như bánh chưng xanh, giò, các món rau, món xào thì còn có những món ăn được du nhập từ Phương Tây.

Trải qua bao biến thiên của thời đại, đến nay, quan niệm về Tết đã có nhiều thay đổi cả về mặt khái niệm lẫn hành vi. Bây giờ người ta quan niệm là “nghỉ Tết”, “chơi Tết” chứ không còn là “ăn Tết”. Khi cái ăn, cái mặc không còn là vấn đề quan trọng trong ngày Tết thì người ta hướng đến tinh thần nhiều hơn. Tết hiện đại mọi người thích nghỉ ngơi thoải mái, đi chơi nhiều hơn, nhân dịp Tết nhiều gia đình đã lên lịch trình cho một chuyến du lịch với người thân trong nhà hoặc cùng bạn bè, đồng nghiệp.
Quà Tết bây giờ cũng khác. Trước đây, mọi người có thể chúc Tết nhau bằng cặp bánh, cân giò, với tấm lòng trân trọng mến thương. Bây giờ người ta có thể tặng nhau những món quà có giá trị cao nhưng tình cảm trong đó hầu như không có mà xen vào đó là lợi ích cá nhân, lợi ích kinh tế.

Quả thật, quá trình tiếp xúc văn hoá Đông – Tây đã làm cho Tết thay đổi, những đồ ăn nhanh, làm sẵn đã làm mất đi không khí chuẩn bị vui tươi của ngày tết. Trẻ con không còn ngồi xem bố mẹ, ông bà gói bánh chưng và mong chờ còn ít gạo vét để gói chiếc bánh ống với nhiều đậu và một miếng thịt to, không còn vui thú khi vùi củ khoai nướng trong lúc trông nồi bánh chưng, các cô thiếu nữ đã dần quên thói quen đi ngắm hoa đào, hoa mai trên phố chợ. Những điều thay đổi đó khiến nhiều người không khỏi chạnh lòng “bao giờ cho đến Tết xưa”.
Tuy nhiên, tiếp xúc với văn hóa phương Tây đã làm cho ngày Tết của người Việt có nhiều thứ mới lạ hơn, thực phẩm vừa ngon vừa phong phú đa dạng, những đồ ăn sẵn thật là thuận tiện, mâm cỗ cúng gia tiên có thêm chai rượu vang thì thật là sang trọng. Ngày Tết được đi du lịch với cả gia đình, bạn bè, đồng nghiệp khiến mọi người cảm thấy nhẹ nhõm, gạt bỏ được những căng thẳng trong một năm làm việc vất vả, tìm được sự bình yên, thư thái trong tâm hồn.
Chúng ta không thể phủ nhận mặt tích cực của hội nhập văn hoá đem lại. Nếu chúng ta “khép” cửa “ăn Tết” với nhau thì Tết Việt đương nhiên chỉ là một sản phẩm của văn hoá thuần tuý đơn lẻ, nó sẽ không thể trở thành sản phẩm văn hoá đặc trưng của quốc gia trong mối quan tâm của bạn bè quốc tế. Sự mở cửa giao lưu, tiếp xúc lại chính là những phương thức tốt nhất giúp chúng ta giới thiệu đến bạn bè quốc tế về Tết cổ truyền của người Việt Nam. Vấn đề ở đây là chúng ta phải làm chủ được quá trình tiếp xúc với văn hóa phương Tây để tết cổ truyền của người Việt vẫn giữ được bản sắc riêng của mình mà không bị “ Tây hoá”.
Có thể nói, Tết Nguyên Đán vẫn là một sinh hoạt văn hoá vừa lưu giữ những giá trị truyền thống vừa thích nghi với nhịp sống hiện đại. Trong ngày Tết vẫn còn nhiều phong tục tốt đẹp và đậm tính nhân văn mà chúng ta cần giữ gìn và phát huy để Tết Nguyên Đán mãi là nét văn hoá đặc sắc của dân tộc Việt Nam.